Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Không hổ là học sinh giỏi!

Chương 5: Không hổ là học sinh giỏi!

Hai giờ chiều, Phùng Thanh chuẩn bị quay lại trường học.

Không ngờ khi cậu vừa mở cửa nhà ra đã thấy Trần Thượng Chu đang đứng ngoài hành lang, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Thượng Chu ngẩng đầu lên. Phùng Thanh bắt gặp ánh mắt của anh, cậu cảm thấy nếu còn không ra khỏi nhà thì Trần Thượng Chu sẽ đến gõ cửa nhà cậu.

Thấy Trần Thượng Chu quay người xuống lầu, Phùng Thanh vội vàng đuổi theo. Lon ton cùng Trần Thượng Chu đi đến trường.

Suốt cả quãng đường, hai người không nói với nhau câu nào.

Thật ra Phùng Thanh rất muốn nói chuyện. Suốt đường đi cậu cứ thấy bức bối trong lòng nhưng khổ nỗi không tìm được gì để mở lời. Mỗi lần cố gắng vắt óc nghĩ ra một chủ đề để phá tan bầu không khí này thì vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Thượng Chu đi trước cả chục mét, Phùng Thanh phải cuống cuồng đuổi theo. Nhưng mỗi lần sắp mở miệng, cậu lại quên mất định nói gì. Cứ thế lặp đi lặp lại, chẳng mấy chốc đã đến cổng trường.

Đứng trước cổng trường, cuối cùng Trần Thượng Chu cũng dừng lại.

Anh đứng tại chỗ chờ Phùng Thanh đuổi kịp rồi mới nói: "Chiều tan học, đợi tôi ở đây."

Phùng Thanh "ừ" một tiếng.

"Sau này đi học hay tan học đều đi cùng tôi, khỏi để tụi nó đến kiếm chuyện nữa." Nói xong, Trần Thượng Chu quay người định đi về phía toà nhà dạy học, nhưng mới đi được một bước anh lại quay lại, bổ sung: "Dù có đi về cùng thằng bạn học kia của cậu cũng phải chờ tôi, ba đứa cùng về."

"Được, được!" Phùng Thanh gật đầu liền hai cái. Sau đó nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ, cậu liền đuổi theo hỏi: "Trần Thượng Chu, sao cậu biết tớ có bạn cùng đi về nhà?"

"..."

Tuy nhiên, Phùng Thanh không nghe được câu trả lời của Trần Thượng Châu cho câu hỏi này. Cậu chỉ thấy Trần Thượng Chu không chút do dự quay người bỏ đi, tiến thẳng vào khu lớp học. Phùng Thanh chỉ có thể nhanh chân đuổi theo. Đến chân cầu thang, Phùng Thanh nói tạm biệt rồi ai về lớp nấy. Dù sao thì lớp ba của Trần Thượng Chu ở tầng ba, còn lớp một của cậu thì ở tầng một.

Chiều nay vừa hay tới lượt Phùng Thanh phải trực nhật.

Nhưng buổi trưa cậu lại quên béng mất chuyện này nên cũng không kịp báo với Trần Thượng Chu. Phùng Thanh vội vàng lau xong sàn lớp rồi vừa chạy ra khỏi lớp vừa nói với tổ trưởng là mình đã trực nhật xong. Sau đó ba chân bốn cẳng chạy ra cổng trường. Khi Phùng Thanh nhìn thấy Trần Thượng Chu đang đứng đợi, cậu lập tức tăng tốc chạy đến trước mặt anh.

"Tớ... tớ tưởng cậu đi trước rồi cơ." Phùng Thanh thở hổn hển nói.

Trần Thượng Chu đáp: "Không có."

"Tớ không cố tình bắt cậu đợi đâu. Là tại tớ quên mất hôm nay mình trực nhật." Phùng Thanh lại giải thích.

Trần Thượng Chu bước lên phía trước: "Không sao."

"Trần Thượng Chu, tớ nói cậu nghe, chưa bao giờ tớ lau sàn nhanh như hôm nay luôn! Trước đây lúc nào tớ cũng chờ bạn học quét xong sàn mới bắt đầu lau. Còn hôm nay thì tớ đã cầm cây lau đi theo sát đằng sau, bạn học quét tới đâu tớ lau tới đó, không dám lãng phí chút thời gian nào!"

Suốt cả chặng đường ấy, Phùng Thanh chẳng nín miệng được nữa.

Chuyện xảy ra ở trường trong một buổi chiều cũng đủ để Phùng Thanh kể từ cổng trường đến tận cửa nhà. Mặc dù Trần Thượng Chu chỉ đáp lại bằng cái gật đầu hay cái lắc đầu hoặc chỉ đơn giản là "ừ" một tiếng, Phùng Thanh vẫn kể một cách rất hào hứng.

Từ khi Tôn Hàng không còn phải sang nhà cậu ăn cơm nữa, đường đi học về trở thành chuyện của ba người.

Buổi sáng đi học, một mình Phùng Thanh líu lo với Trần Thượng Chu. Buổi chiều tan học thì cậu lại líu lo với cả Tôn Hàng. Trần Thượng Chu đi bên cạnh, thỉnh thoảng anh sẽ bước chân hơi nhanh, hoặc khi hai người kia bỗng dưng nổi hứng ghé mua gì đó ăn vặt thì Trần Thượng Chu sẽ đứng ở phía trước chờ.

Lúc đầu, Tôn Hàng còn thắc mắc sao ngày nào Trần Thượng Chu cũng đi học tan học cùng Phùng Thanh.

Cho đến khi Tôn Hàng nghe được câu chuyện của Phùng Thanh, có cả sự thật cùng với chút thêm mắm muối của cậu, Tôn Hàng bỗng tràn đầy kính nể với Trần Thượng Châu. Một học sinh gương mẫu có thể đại diện lớp đứng phát biểu dưới cờ mà lại đánh được cả thằng béo lẫn thằng gầy tơi tả. Đúng là quá đỉnh!

Nhưng cũng vì vậy, từ đó trở đi, tai của Trần Thượng Chu chẳng lúc nào được yên tĩnh trên đường đi học lẫn đường tan học về.

Một thời gian dài sau đó, Phùng Thanh không còn gặp lại thằng béo và thằng gầy nữa.

Có lẽ tụi nó đã thật sự nhận ra rằng Trần Thượng Chu là kiểu người mà chúng không thể nào đụng vào, cũng như sợ ngón tay của mình thực sự bị bẻ gãy thật.

Tháng mười một, cái nóng oi bức đã hoàn toàn biến mất.

Thứ bảy, Phùng Thanh chơi với đám bạn trong khu chung cư đến tận trưa. Khi mọi người lần lượt về nhà ăn cơm, cậu tranh thủ lén ra khỏi cổng chung cư để đi đón Lâm Như Thiền tan làm.

Cái cửa hàng nơi Lâm Như Thiền làm việc, Phùng Thanh đã quen thuộc lắm rồi.

Vào kỳ nghỉ, chỉ cần mẹ cậu tan làm vào ban ngày thì mười lần có tới tám lần Phùng Thanh đều ra đón mẹ, rồi hai mẹ con thong thả đi bộ về nhà.

"Mẹ ơi!"

Phùng Thanh vừa trông thấy Lâm Như Thiền thì bà đã thay bộ đồng phục của cửa hàng ra, đeo trên người chiếc túi đeo chéo quen thuộc. Mẹ cậu đang đứng trước một sạp bán hạt dẻ rang đường mua hạt dẻ. Một tay Lâm Như Thiền đưa tiền mặt cho ông chủ, tay kia nhận lấy hai túi hạt dẻ được bọc trong giấy da bò.

Bà đưa một túi cho Phùng Thanh: "Con tới đúng lúc đấy, vừa mới rang xong."

"Lúc này ăn hạt dẻ là ngon nhất!" Phùng Thanh mở túi giấy ra, hơi nóng và mùi thơm ngọt ngào của hạt dẻ tỏa ra ngào ngạt, lớp đường dính bên ngoài vỏ thơm đến mức khiến cậu nuốt nước bọt: "Thơm quá!"

Dắt tay Phùng Thanh đi về, Lâm Như Thiền dặn: "Vỏ hạt dẻ thì bỏ vào túi nylon, đừng vứt bậy ra đất đấy."

"Con biết rồi, con biết rồi!" Phùng Thanh vừa nhét hạt dẻ vào miệng vừa đáp.

"Một túi là để cho anh Thượng Chu đấy, con đừng có bóc ra ăn nha." Mẹ cậu lại nhắc.

Phùng Thanh: "Biết rồi biết rồi!"

Về đến nhà, Lâm Như Thiền nấu hai bát mì để ăn trưa.

Ăn xong bữa trưa, Phùng Thanh dựa vào ghế sofa, ôm túi hạt dẻ của mình vừa nhai vừa xem hoạt hình. Chưa được mấy phút thì mẹ cậu từ bếp bước ra, chỉ vào túi hạt dẻ còn lại trên bàn trà: "Đừng xem nữa, đem qua cho anh Thượng Chu đi."

Phùng Thanh "dạ" một tiếng rồi nhảy khỏi sofa.

Cậu cầm túi hạt dẻ chưa bóc sang cậu gõ cửa nhà Trần Thượng Chu.

Cô Phương và chú Trần thường xuyên không có nhà ngay cả khi cuối tuần. Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Người ra mở cửa là Trần Thượng Chu. Sau khi thấy là Phùng Thanh, anh liền nghiêng người nhường đường cho cậu bước vào, rồi tiện tay đóng cửa lại, tiếp tục việc đang làm dở.

Trần Thượng Chu quay lại phòng ngủ nhỏ.

Phùng Thanh nhìn một cái rồi cũng bước Trần Thượng Chu vào phòng ngủ nhỏ.

Trần Thượng Chu đang ngồi ở bàn học chăm chú viết gì đó. Phùng Thanh đứng ở cửa, nhân cơ hội quan sát căn phòng của anh một lượt.

Tuy đây không phải lần đầu tiên Phùng Thanh vào phòng Trần Thượng Chu, nhưng lần trước vì xem thường kiểu giả vờ học giỏi của anh nên chẳng thèm để ý đến phòng ốc ra sao. Lần này nhìn kỹ mới phát hiện phòng Trần Thượng Chu rất gọn gàng, gọn gàng y như cách anh mặc đồng phục đi học vậy. Chỉn chu đến mức không thể soi được điểm nào.

Thậm chí cả chăn và quần áo đã mặc cũng được xếp gọn gàng! Thật khó tin!

Phùng Thanh đảo mắt nhìn quanh.

Bố cục phòng Trần Thượng Chu khá giống phòng cậu. Trong phòng có một cái giường, một bàn học, một tủ sách, một tủ quần áo, hai tủ đầu giường, ngoài ra không còn gì khác nữa.

Chỉ khác là phòng Trần Thượng Chu có thêm một tấm thảm dưới giường, nó rộng bằng nửa căn phòng! Bàn học, tủ sách, thậm chí cả giường ngủ đều lớn hơn của cậu, đồ đạc cũng nhiều hơn.

"Đây là hạt dẻ rang đường mẹ tớ nhờ mang cho cậu." Phùng Thanh bước vào phòng, đặt túi hạt dẻ lên bàn Trần Thượng Chu.

"Cảm ơn." Trần Thượng Chu đáp.

"Hạt dẻ này ngon lắm, ngọt cực." Phùng Thanh nói.

"Lát nữa tôi sẽ ăn." Trần Thượng Chu trả lời.

Phùng Thanh gật đầu, lại nhìn sang kệ sách lớn của anh: "Tớ xem sách trên tủ của cậu được không?"

"Tuỳ cậu." Trần Thượng Chu vẫn chăm chú nhìn vào vở bài tập.

Phùng Thanh bước tới gần, cẩn thận xem từng cuốn sách xếp trên tủ.

Cậu cố gắng nhận mặt chữ trên những gáy sách suốt hai phút đồng hồ. Sau đó phát hiện bản thân cậu biết quá ít chữ, đến tên sách còn chẳng đọc nổi.

Quả không hổ là học sinh giỏi! Phùng Thanh nghĩ.

Có rất nhiều sách trên tủ. Không giống như cậu, tủ sách của Phùng Thanh chỉ có vài cuốn sách. Còn lại toàn là thẻ bài, bi ve, mô hình, xếp hình, lắp ráp các kiểu... Mặc dù không đọc được nhiều chữ lắm nhưng Phùng Thanh vẫn thấy tò mò về đống sách này. Cậu rút ra một quyển sách có tựa đề gồm bốn chữ rồi lẩm nhẩm đọc: "Hô... gì... Hà... cái gì ấy nhỉ..."

"Chuyện về sông Hô Lan."

Phía sau bỗng vang lên tiếng Trần Thượng Chu. Phùng Thanh "ồ" lên một tiếng. Cậu quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Thượng Chu vẫn đang dán mắt vào vở, bèn tự mở sách lật vài trang. Phát hiện quyển sách này không có phiên âm, cậu lại cất sách vào chỗ cũ.

Trần Thượng Chu nói tiếp: "Mấy tầng trên có sách có phiên âm, hợp với cậu hơn."

Nghe vậy, Phùng Thanh gật đầu. Nhưng vừa gật xong lại nhớ ra Trần Thượng Chu đang quay lưng về phía mình, liền "ờ ờ" hai tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn lên mấy tầng trên.

Quả thật, mấy tầng trên của tủ sách có mấy cái gáy sách trông màu mè hơn hẳn, có hẳn cả nhân vật hoạt hình. Những cuốn này chắc chắn rất thú vị! Phùng Thanh lập tức hứng thú. Cậu nhón chân lên để với lấy sách, nhưng dù cậu có nhón bao nhiêu thì vẫn cách sách một bàn tay.

Sao mà để cao thế!

Phùng Thanh vừa định nhờ Trần Thượng Chu lấy giúp cậu thì nghe tiếng ghế xê dịch trên sàn. Trần Thượng Chu bước tới đứng cạnh cậu nói: "Cuốn nào?"

"Cuốn màu đỏ kia." Phùng Thanh chỉ.

Trần Thượng Chu lấy cuốn sách màu đỏ duy nhất ở tầng đó, anh nhìn tên sách rồi đưa cho cậu.

Phùng Thanh nhìn bìa sách có bốn chữ, lại bắt đầu vắt óc: "Tam... Quốc... Rồi gì nữa? Còn hai chữ sau là gì?"

"Tam Quốc Diễn Nghĩa." Trần Thượng Chu vừa nói vừa đi tới giữa tủ sách và tủ quần áo, kéo ra một chiếc bệ gỗ nhỏ rồi đặt trước tủ sách: "Với không tới thì đứng lên cái này, muốn lấy cuốn nào nữa thì tự lấy."

Nói rồi Trần Thượng Chu quay về bàn học tiếp tục làm bài. Phùng Thanh nhìn cái bệ gỗ, lại nhìn cuốn sách trong tay.

Bìa sách vẽ ba nhân vật trông rất dễ thương. Cậu thử lật ra vài trang thì thấy rất nhiều chữ, nhưng cũng có hình vẽ và có phiên âm. Nghĩ ngợi một lát, Phùng Thanh quyết định không đổi sách nữa. Cứ xem cuốn này trước, chắc cũng không nhàm chán đâu.

Phùng Thanh cởi giày, bước lên thảm, ngồi xuống dựa lưng vào giường, mở trang sách đầu tiên.

Còn chưa kịp đọc chữ đầu tiên, Phùng Thanh đã nghe thấy Trần Thượng Chu cất tiếng mà đầu vẫn không hề quay lại: "Cuốn này dù có phiên âm nhưng chắc là cậu cũng không hiểu nổi đâu. Cứ coi như nhận mặt chữ đi, đọc cho quen."

Có phiên âm mà còn không hiểu?

Phùng Thanh nửa tin nửa ngờ mở sách ra. Mới đọc được sáu chữ, cậu đã thấy Trần Thượng Chu thật sự đánh giá quá cao mình rồi. Không phải là "chắc là không hiểu", mà là "hoàn toàn không hiểu".

Đây là ngôn ngữ gì vậy? Sao mà khó nuốt thế?

Phùng Thanh đành làm theo lời Trần Thượng Chu, tập trung đọc chữ nhận mặt, nhưng cậu đọc vẫn cứ ấp a ấp úng, ba chữ lại phải dừng nửa giây để đánh vần phiên âm. Sau đó mới ghép được ra mấy chữ rõ ràng: "Xưa nay thiên hạ... đại thế... chia lâu thì hợp, hợp lâu thì chia, thời Chiến Quốc bảy nước phân... tranh, rồi bị Tần... thôn tính..."

Gì mà lằng nhằng rối rắm vậy?

Phùng Thanh nhíu mày thở dài, úp cuốn sách lên mặt, nghiêng người ngã xuống tấm thảm.

Không hiểu.

Thật sự không hiểu nổi.

Phùng Thanh thầm nghĩ.

Hết chương 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com