Chương 65: Đang hẹn hò với Trần Thượng Chu
Chương 65: Đang hẹn hò với Trần Thượng Chu
Vậy chẳng phải sau này cậu không thể tùy tiện hôn môi Trần Thượng Chu ở trong bếp hay ở phòng khách nữa sao?
Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu khiến Phùng Thanh giật mình. Cậu vội vàng lắc đầu, luống cuống bắt tay vào gói há cảo.
Trần Thượng Chu đứng bên cạnh, đun nước sôi chuẩn bị sẵn, rửa tay xong cũng bắt đầu gói há cảo. Anh vừa gói vừa hỏi: "Mẹ xin nghỉ phép năm không định ra ngoài đi chơi sao?"
Vẫn ăn sủi cảo trong đĩa, Phương Thư lắc lắc tay trái: "Trong công ty có nhiều chuyện không vừa ý lắm. Mẹ xin nghỉ phép thì chỉ muốn về nhà ngủ. Ở đây hàng xóm đa phần là người già, nhịp sống cũng chậm hơn, lành mạnh hơn. Về đây ở mấy hôm thấy cũng dễ chịu, đầu óc nhẹ nhõm. Có thể mẹ sẽ ra ngoài đi chơi, nhưng chắc chỉ hai ba hôm thôi, không đi tới mười ngày đâu."
Trần Thượng Chu gật đầu rồi không nói gì thêm, tiếp tục gói há cảo trong tay.
Nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, số lượng cũng chỉ cần đủ cho hai người ăn. Chưa đầy mười phút, Phùng Thanh đã cùng Trần Thượng Chu gói xong hết há cảo, cho chúng vào nồi, rồi dọn dẹp sạch sẽ đống bừa bộn trong bếp.
Vì trong lòng cảm thấy hơi tội lỗi nên Phùng Thanh không dám bước ra ngoài bếp để đối mặt trực tiếp với Phương Thư. Sau khi dọn dẹp xong, cậu vẫn đứng cùng Trần Thượng Chu trong bếp, nhìn chằm chằm há cảo trong nồi. Mãi cho đến khi há cảo chín, Trần Thượng Chu xếp chúng ra đĩa, Phùng Thanh mới lấy một đĩa giấm lẽo đẽo theo sau anh rời khỏi bếp.
Lúc Phương Thư ăn xong, đứng dậy cất đĩa vào bếp, khi quay lại phòng khách, bà vô tình liếc mắt qua đống giày lộn xộn dưới cửa và những đôi giày thường mang trên kệ. Trước đó bà không để ý, nhưng giờ nhìn kỹ lại, bà mới nhận ra có rất nhiều đôi giày giống hệt nhau. Có đôi rõ ràng không phải của Trần Thượng Chu, nhìn qua thì thấy giày của Phùng Thanh còn nhiều hơn giày của Trần Thượng Chu nữa.
Phương Thư ngồi xuống ghế sofa, tò mò hỏi: "Tiểu Phùng Thanh bây giờ là chuyển sang đây ở hẳn luôn rồi à? Lúc còn đi học con cũng ngủ ở đây sao?"
Phùng Thanh lo lắng liếc sang Trần Thượng Chu, chỉ thấy anh rất bình tĩnh gắp một miếng há cảo lên, dạ một tiếng: "Con ăn đồ trong căn-tin chán rồi. Giường ký túc xá lại nhỏ, ngủ không thoải mái nên con cũng thường xuyên về nhà. Với lại trong nhà chỉ có hai tụi con, ở chung thì náo nhiệt hơn một chút, ăn uống cũng tiện. Không cần phải mỗi người nấu riêng một bữa, phiền phức."
"Vậy cũng đúng." Phương Thư gật gù, rồi lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn. Cả hai chưa ăn xong há cảo thì bà đã đi vào phòng ngủ chính, thay đồ ngủ rồi vào phòng tắm.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ phòng tắm, trái tim treo lơ lửng của Phùng Thanh mới tạm thời bình tĩnh lại. Cậu vội vàng ăn hết há cảo, kịp thời chạy vào bếp rửa đĩa trước khi mẹ của Trần Thượng Chu tắm xong ra khỏi phòng tắm.
Trần Thượng Chu vẫn chưa ăn xong, nên bát đĩa cần rửa chỉ có một cái đĩa và một cái bát nhỏ. Tuy nhiên, Phùng Thanh vẫn cố tình kỳ cọ tận ba bốn phút ở trong bếp. Mãi đến khi Phương Thư vào ra phòng tắm mấy lần, cuối cùng cửa phòng ngủ chính đóng hẳn lại, cậu mới lau khô tay và bước ra.
Vừa ra ngoài, Phùng Thanh đúng lúc gặp Trần Thượng Chu đang bưng đĩa vào bếp. Anh vươn tay xoa đầu cậu, nói với âm lượng vừa phải: "Em đừng chột dạ như vậy. Mặc dù giờ không phải lúc để nói ra, nhưng chúng ta cũng không làm chuyện gì sai. Hơn nữa, từ bé chúng ta đã ngủ chung ăn chung, giờ lớn rồi lại tách ra, chẳng phải càng gượng gạo hay sao?"
Quả thực là như vậy.
Được Trần Thượng Chu trấn an, những cảm giác tội lỗi trong lòng Phùng Thanh vơi đi phần nào. Cậu và Trần Thượng Chu từ bé đã ăn chung, ngủ chung, Phương Thư cũng biết điều này. Thậm chí lúc học cấp ba, hai người vẫn ngủ chung, bà ấy cũng biết. Nếu bây giờ cậu tự ngủ một mình mới là kỳ lạ và cố ý!
Trong lúc Trần Thượng Chu rửa bát, Phùng Thanh đi tắm trước như mọi ngày.
Tắm xong, cậu cầm điện thoại dựa vào đầu giường lướt video đợi Trần Thượng Chu. Không lâu sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tiếp theo là tiếng máy sấy tóc. Khoảng hai ba phút sau, đèn phòng khách tắt, Phùng Thanh dõi theo bóng Trần Thượng Chu bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, rồi—khóa cửa!
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Phương Thư và Trần Nguyên Cư vào phòng Trần Thượng Chu đều gõ cửa, cho nên cánh cửa này chưa bao giờ khóa. Phùng Thanh có chút ngạc nhiên: "Anh khóa cửa sao?"
"Không thì sao?" Trần Thượng Chu đi đến bàn làm việc: "Chờ mẹ anh bất ngờ đi vào rồi nhìn thấy em làm chim gõ kiến?"
Phùng Thanh mất khoảng mười giây mới hiểu tại sao mình phải làm chim gõ kiến. Ngay khi hiểu ra thì cậu lập tức bĩu môi: "Anh nói bậy!"
Trần Thượng Chu lấy máy tính bảng từ bàn làm việc đi qua: "Vậy lúc sau em đừng hôn."
"Không!" Phùng Thanh thẳng thừng từ chối.
Lúc Phùng Thanh vỗ giường ra hiệu cho Trần Thượng Chu leo lên giường, anh lại ném máy tính bảng lên gối, kéo ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra một lọ cồn và một gói bông tẩy trang đã mở: "Lỗ xỏ của em, khử trùng."
Phùng Thanh cười gượng, khí thế ngay tức khắc yếu hẳn đi một nửa: "...Em quên mất."
"Anh vốn chẳng trông mong em nhớ được, lại đây." Trần Thượng Chu không mấy vui vẻ nói.
Sau khi cất cồn và bông tẩy trang lại vào ngăn kéo, Trần Thượng Chu tắt đèn trần, bật đèn ngủ rồi leo lên giường. Cũng như mọi buổi tối bình thường khác, anh cầm máy tính bảng xem tài liệu nghiên cứu, Phùng Thanh ngồi bên cạnh không đeo tai nghe lướt video, chơi game, trò chuyện, tiện thể hoá thân thành chim gõ kiến.
Đến khoảng mười một giờ, khi gần đến giờ đi ngủ, cả hai mới cất điện thoại và máy tính bảng, rồi tắt đèn ngủ. Sau đó, họ bắt đầu hôn nhau lâu hơn, sâu hơn.
Mấy ngày gần đây, Phùng Thanh phát hiện ra một cách hôn mới khiến cậu thoải mái hơn hẳn. Đó là trong lúc hôn, Trần Thượng Chu thường khẽ vuốt tóc, chạm vào vành tai, gương mặt hay thậm chí là yết hầu của cậu. Phùng Thanh cực kỳ thích kiểu hôn này. Đây là một phát hiện vô tình của cậu trong một lần anh làm vậy. Có điều, không biết có phải vì cậu bộc lộ sự thoải mái của mình quá rõ ràng hay không, mà từ đó trở đi, lần nào hôn Trần Thượng Chu cũng làm vậy. Mỗi lần đều khiến Phùng Thanh sung sướng đến mức toàn thân như muốn bốc khói.
Sau khi dừng lại, Phùng Thanh lại rúc người vào lòng Trần Thượng Chu chuẩn bị đi ngủ. Trong lúc mơ màng, Phùng Thanh không thể ngừng suy nghĩ vẩn vơ, cậu lại hỏi: "Trần Thượng Chu, tuy việc chúng ta ngủ chung mỗi ngày là chuyện không kỳ lạ, nhưng giờ anh đã là sinh viên đại học, nếu như mấy ngày dì Phương nghỉ phép, ngày nào anh cũng chạy từ trường về nhà ngủ với em thì có kỳ lạ không?"
"Có." Trần Thượng Chu đáp rõ ràng.
Phùng Thanh rất lo lắng: "Vậy phải làm sao?"
"Lén qua nhà em ngủ." Anh nói.
Một câu trả lời hoàn toàn ngoài dự liệu khiến Phùng Thanh ngẩn người thật lâu. Sau đó cậu chống người dậy, mổ lên môi anh một cái: "Em còn tưởng anh sẽ nói cách ngày mới về chứ."
Trần Thượng Chu: "Không cần cách."
—
Những ngày sau đó, Phùng Thanh cảm thấy cuộc sống của mình dần giống như một học sinh bình thường sau kỳ thi đại học.
Vì kỳ thi cuối kỳ của Trần Thượng Chu sắp đến gần, không thể tham gia nhiều tiết không cần thiết nên Phùng Thanh không thể cùng anh đến trường học nữa. Cậu bắt đầu tụ tập với bạn bè để đi ăn uống, hát karaoke, hoặc ghé tiệm của Trịnh Tử Hoàn và Hầu Vũ để chơi game. Khi Trần Thượng Chu gửi tin nhắn cho Phùng Thanh bảo anh đã xong việc, cậu lại nhanh chóng bắt taxi đi đón anh từ đại học Nam Lăng về nhà.
Mãi đến ngày 20, ngày Hầu Vũ đi diễn ở quán bar mới khai trương.
Phùng Thanh chạy đến đại học Nam Lăng cùng Trần Thượng Chu học hai tiết, ăn trưa với với anh xong, rồi cùng đội đi chơi sau giờ học kéo nhau tới quán bar trước. Hầu Vũ hơi căng thẳng, muốn đến sớm để làm quen với sân khấu. Sáu người còn lại đến đó chủ yếu là để ngồi tám chuyện và uống rượu.
Quán bar bắt đầu hoạt động từ bốn giờ chiều. Cả nhóm đến không lâu thì gọi đồ uống, chọn một bàn lớn ở góc khuất, vừa uống vừa trò chuyện.
Ban đầu, Phùng Thanh nhuộm tóc vàng vì muốn thu hút sự chú ý. Thực tế chứng minh, tóc vàng uốn sóng lơi và khuyên tai của cậu đúng là rất bắt mắt. Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ở một nơi vốn dễ dàng làm quen kết bạn như thế này, đã có tới bảy cô gái lần lượt đến hỏi Phùng Thanh có muốn kết bạn WeChat không.
Gần như ai đi ngang qua cũng không thể không liếc mắt nhìn Phùng Thanh.
Những cô gái muốn làm quen và xin kết bạn WeChat với cậu, kết quả đều bị Phùng Thanh khéo léo từ chối hết, khiến đám bạn trong đội đi chơi sau giờ học hết lần này đến lần khác đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
Khi thấy có thêm một cô gái cực kỳ xinh đẹp cầm ly rượu bước tới làm quen nhưng lại bị Phùng Thanh từ chối rồi xoay người bỏ đi, Trịnh Tử Hoàn rốt cuộc không nhịn được nữa: "Xinh thế này mà mày cũng không có hứng thú à?"
Phùng Thanh không biết trả lời thế nào, chỉ có thể vò đầu.
"Thật sự không muốn yêu đương sao? Trong nhóm này, chỉ mỗi mày là chưa từng hôn ai cả đấy. Hầu Vũ thì đã có người yêu rồi, mặc dù bây giờ nó đang vật vã vì mới chia tay." Trịnh Tử Hoàn nói tiếp.
Hầu Vũ vì lời này mà nhớ lại chuyện cũ, châm một điếu thuốc: "Đừng nhắc lại nữa, trước đó cô ấy còn hứa hôm nay sẽ đến xem tao biểu diễn nữa."
Hoàng Thư Nam chen vào: "Hai người đã chia tay bao nhiêu lần rồi?"
"Đây là lần thứ tám." Hầu Vũ buột miệng trả lời.
Trịnh Tử Hoàn nghe vậy thì bật cười ha hả: "Tao thấy người ta đang chờ mày xuống nước năn nỉ đấy. Nhanh lên, gọi điện đi, giờ mà làm lành còn kịp qua xem mày diễn nữa đấy. Có bạn gái ở dưới sân khấu cổ vũ thì mày khỏi lo căng thẳng, có khi còn phát huy vượt mức bình thường đấy chứ."
Khi thấy Hầu Vũ cầm điện thoại lên thật sự định gọi điện cho bạn gái cũ, Trịnh Tử Hoàn không quan tâm nữa, cậu ta quay sang nhìn Phùng Thanh: "Có khi mày không muốn yêu là vì chưa thử bao giờ. Chỉ cần hôn một lần là hiểu liền, yêu đương thật sự vừa thoải mái vừa thú vị. Mày thích kiểu người nào, bọn này để ý giùm cho. Mày nên thử yêu xem thế nào. Mày vừa đẹp trai vừa biết chăm chút bản thân. Nếu không yêu đương, người khác sẽ nghĩ mày có vấn đề ở chỗ đó đấy."
Phùng Thanh chưa kịp nói gì, Hầu Vũ lại mở trang WeChat của bạn gái cũ lên, làm thay đổi chủ đề câu chuyện: "Hay tao thử lần nữa, nhưng cô ấy nói lần này chắc chắn sẽ không quay lại với tao nữa."
"Hai người không phải lúc nào cũng nói như vậy sao?" Hoàng Thư Nam cũng châm một điếu thuốc.
Hầu Vũ ngập ngừng: "...Nhưng lần này thực sự khác."
Sau khi nhấp một ngụm rượu, Phùng Thanh đảo mắt nhìn đám bạn đang ngồi quanh bàn.
Tất cả mọi người, kể cả Hầu Vũ mới chơi thân sau này, cũng đã chơi với nhau năm sáu năm rồi. Phùng Thanh luôn coi mấy người bọn họ chính là những người bạn thân thiết nhất của mình, không có ai thay thế được. Thậm chí hồi cấp hai, khi cậu chỉ một lòng tập trung ôn thi để vào trung học phổ thông số 1, mỗi lần bọn họ rủ đi chơi, dù Phùng Thanh có từ chối liền một hơi mười mấy lần, thì cuối cùng bọn họ vẫn theo thói quen hỏi thêm một câu: "Mày có đi không?"
Sau khi cậu thi đỗ vào trường trung học phổ thông số 1, thời gian gặp nhau cũng ít đi đáng kể, nhưng bọn họ vẫn chia sẻ mọi thứ với nhau trong nhóm, từ QQ đến WeChat, Phùng Thanh chưa bao giờ bị loại khỏi nhóm.
Vì thế, Phùng Thanh thực sự không muốn giấu giếm, cậu cảm thấy cũng chẳng cần thiết phải giấu. Cậu rất tin tưởng đội đi chơi sau giờ học này, mà mức độ tin tưởng ấy chỉ xếp sau Trần Thượng Chu.
Chủ đề đã sớm rời xa chuyện khuyên Phùng Thanh tìm người yêu từ lâu. Ngay cả tin nhắn cầu xin làm lành của Hầu Vũ cũng đã gửi đi trước mặt mọi người mấy phút rồi. Phùng Thanh lại nhấp thêm một ngụm rượu, bỗng nhiên mở miệng: "...Thật ra, không phải tao không muốn yêu đương, mà là tao đang yêu rồi."
"?"
Cuộc trò chuyện bỗng ngừng lại, mọi người trên bàn đồng loạt nhìn về phía Phùng Thanh.
"Bọn tao mới xác định cách đây không lâu, không cố tình giấu đâu." Cậu bổ sung.
Trịnh Tử Hoàn: "Là ai?"
Hoàng Thư Nam: "Bạn học cấp ba à?"
Phùng Thanh lắc đầu.
"Thế thì ai? Bạn bè mày à? Mày đi đâu quen người khác sau lưng bọn này thế?" Hầu Vũ hỏi.
"Đám chúng ta đều biết." Phùng Thanh đáp.
"Bọn tao biết?" Trịnh Tử Hoàn sửng sốt: "Bạn cấp hai à?"
Phùng Thanh ừ một tiếng.
Hầu Vũ: "Ai thế? Tụi mình bảy đứa chia ra hai khối ba lớp, bạn chung đâu có nhiều."
Mọi người tranh nhau đoán, đọc ra không ít cái tên. Thậm chí có người còn định lục lại cả danh sách bạn cũ.
Hoàng Thư Nam thậm chí còn đọc tên một loạt mấy đứa bạn hồi cấp hai mà cô còn nhớ ra, bất chấp bọn này có biết ai là ai hay không. Đang lúc cả đám chuẩn bị mở lại cái app QQ lâu lắm chưa đứa nào động tới để lôi từng cái tên ra mà gạch bỏ thì——
Phùng Thanh liếm môi, lại nhấp thêm một ngụm rượu: "Tao đang hẹn hò với Trần Thượng Chu."
"......"
Hết chương 65.
Editor có lời muốn nói: Nếu tôi là một thành viên trong đội đi chơi sau giờ học thì chắc chắn tôi sẽ hét lên rằng "Oắt đờ phắc, mày có biết mày đang nói cái gì không hả Phùng Thanh!" 🙂 Tôi thề đó. Má nào tâm lý yếu là gãy liền =))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com