Chương 8: Quá khứ của anh
Thời gian cứ lặng lẽ trôi.
Lục Kiêu cảm thấy trái tim mình đang ổn lên theo từng ngày.
Hóa ra, miễn là bản thân đủ quyết tâm, dù yêu một người sâu đậm đến đâu cũng có thể buông bỏ. Cuối cùng thì ai cũng chỉ là một ngọn gió thoảng qua trong đời mỗi người, nếu không thể giữ lại, rồi cũng sẽ trôi đi.
"Lục Kiêu, chúc em buổi sáng vui vẻ."
"Cảm ơn anh, Trần Kiến Quốc."
Lục Kiêu quyết định rồi, đúng như lời hắn đã từng nói, cậu không có lý do gì để ngăn mình hạnh phúc. Cậu sẽ không vì cô đơn mà tìm bừa một người ở bên cạnh, nhưng cậu cũng không tự tách mình khỏi những niềm vui đơn giản.
Ai rồi cũng sẽ được hạnh phúc.
___
Hôm nay Lục Kiêu có buổi chụp hình cho một tạp chí thời trang. Dạo gần đây, trạng thái của cậu rất tốt, công việc cũng diễn ra vô cùng thuận lợi, chị quản lý cũng rất vui mừng khi thấy cậu như vậy.
So với một Lục Kiêu luôn thoáng nét buồn bã trước đây, dĩ nhiên chị muốn thấy một Lục Kiêu tràn đầy sức sống như bây giờ hơn.
"Em cảm ơn mọi người rất nhiều ạ!" Sau khi xong việc, Lục Kiêu ngoan ngoãn đi một vòng cảm ơn tất cả các anh chị nhân viên rồi mới thu dọn ra về. Còn ba tiếng trước khi đến công việc tiếp theo, cậu có nên tự thưởng cho bản thân một ly cà phê không nhỉ?
"Mình sẽ mua cho mọi người nữa, để xem, hưm..." Cậu vừa đi vừa làm ra động tác suy tư, thế nhưng, chỉ một giây sau đó, chân Lục Kiêu đã khựng lại.
Một người vô cùng quen thuộc đang chắn trước mặt cậu.
"Lục Kiêu."
Là Vân Kỳ.
"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
...
"Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?"
Lục Kiêu không thật sự muốn nói chuyện với Vân Kỳ lắm, giữa hai người chẳng có gì đã nói với nhau cả. Vì sao cậu ấy lại tìm đến cậu chứ?
"Tôi sẽ không dài dòng." Vân Kỳ nhấp một ngụm nước rồi nói, "Tôi là người yêu cũ của Phùng Tuấn. Cậu biết chuyện này rồi đúng không?"
... Quả nhiên là đến để dằn mặt. Nhưng thật tiếc là mất công vô ích rồi.
"Tôi biết." Lục Kiêu bình thản gật đầu, ánh mắt nhìn Vân Kỳ vô cùng ngay thẳng, "Tôi cũng thừa nhận với cậu, tôi và Phùng Tuấn đã từng là bạn tình. Tôi thành thật xin lỗi nếu như có làm cậu khó chịu."
"Lục Kiêu, nói người yêu cũ, tức là bọn tôi đã chia tay rồi. Và tôi mong là cậu sẽ không có sự hiểu lầm nào ở đây hết."
Hiểu lầm ư? Cậu hiểu lầm gì được chứ? Mọi chuyện đều rõ ràng minh bạch, có cái gì để mà hiểu lầm đâu?
"Tôi không hiểu cậu muốn nói gì. Nếu như ý cậu muốn nhắc khéo tôi về chuyện hai người quay lại thì yên tâm, tôi biết. Tôi sẽ không mơ mộng gì đâu."
"Cậu nghĩ tôi và Phùng Tuấn có thể quay lại sao?" Vân Kỳ nghe cậu nói thì cười khẽ, nụ cười hàm chứa nhiều ẩn ý khác nhau, "Ha... Sao cậu lại nghĩ vậy được chứ..."
"Có gì mà không được? Vân Kỳ, tôi biết Phùng Tuấn vẫn còn yêu cậu mà."
"... Cậu đúng là chẳng biết gì hết nhỉ?"
Lại nữa.
Tại sao ai cũng nói với cậu những câu như vậy?
Rốt cuộc Lục Kiêu còn không biết điều gì nữa? Sự thật rành rành trước mắt, cậu cũng không ngu ngốc đến mức không nhìn thấy chúng.
Anh quan tâm Vân Kỳ, anh yêu thương cậu ấy. Cậu ấy thích gì ghét gì anh cũng đều nhớ rõ, cậu ấy bị thương anh cũng lo sốt vó cả lên. Anh dặn dò các anh chị trong đoàn quay phim quan tâm Vân Kỳ. Những điều đó chưa đủ hay sao?
Vân Kỳ nhìn Lục Kiêu một chút rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi và Phùng Tuấn lớn lên cùng nhau từ bé, chắc là cậu chưa biết, Phùng Tuấn vốn là trẻ mồ côi. Ba tôi đã nhận nuôi anh ấy."
"Vì lớn lên cùng nhau từ nhỏ, thế nên chúng tôi đã nảy sinh những cảm xúc dành cho nhau không biết từ bao giờ. Phùng Tuấn là người tốt, vừa đẹp trai vừa tài giỏi, chính tôi cũng nghĩ rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời..."
Vân Kỳ trầm mặc nhớ lại chuyện xưa.
Từ khi còn nhỏ, cậu đã vô cùng yêu thích diễn xuất. Thật may rằng bên cạnh cậu luôn có những người thân ủng hộ cậu hết mình, có Phùng Tuấn luôn sẵn lòng yêu thương cậu. Lúc đó, Vân Kỳ tin chắc rằng mình là đứa trẻ may mắn và hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Cậu và anh không nói lời yêu, nhưng ai cũng đều hiểu đối phương nghĩ gì. Cả hai hứa hẹn đợi đến thời điểm thích hợp, hai người sẽ cùng nhau nói chuyện này cho gia đình biết và chính thức ở bên nhau.
Vân Kỳ càng lớn thì đam mê diễn xuất lại càng cháy bỏng, và mặc dù Phùng Tuấn không có hứng thú với giới giải trí lắm, anh vẫn luôn ở bên động viên cậu từng ngày. Khi Vân Kỳ mấp mé rằng mình muốn tìm học bổng để ra nước ngoài du học trau dồi kỹ năng, anh vẫn kiên định nói rằng anh sẽ luôn đợi cậu trở về.
Phùng Tuấn đã yêu Vân Kỳ hết mình như thế.
Thế nhưng...
"Vân Kỳ, đây là...?"
"Đây là..." Vân Kỳ khoác tay chàng trai bên cạnh, do dự một lúc rồi vẫn nhìn thẳng vào mắt anh mà nói, "Bạn trai của em."
Chỉ một câu đơn giản nhưng đã đạp đổ toàn bộ tình yêu mà anh đã ấp ủ bấy lâu, phủi sạch tất cả những lời hẹn ước mà cả hai từng có.
Tất cả chỉ vì người đó có thể giúp cậu tiến gần hơn với ước mơ của mình. Giữa Phùng Tuấn và diễn xuất, ở thời điểm ấy, Vân Kỳ đã lựa chọn diễn xuất.
"Phùng Tuấn rất coi trọng sự chân thành, một khi anh ấy đã yêu thì sẽ yêu hết lòng."
"... Sao cậu lại kể chuyện này cho tôi?"
Lục Kiêu không biết rằng anh đã bị cậu ấy tàn nhẫn vứt bỏ như vậy, nhưng cho dù có biết thì cũng chẳng để làm gì. Suy cho cùng, so với một người đã từng làm trái tim anh rỉ máu, anh vẫn lựa chọn yêu cậu ấy mà.
"Không hiểu vì sao kể từ khi còn nhỏ, Phùng Tuấn đã cực kỳ không thích giới giải trí, nhưng có lẽ anh ấy muốn hiểu vì sao tôi lại chấp nhận đánh đổi tình yêu của chúng tôi, vậy nên anh ấy đã gia nhập vào nơi anh ấy ghét nhất. Năng lực của anh ấy vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần là điều anh ấy muốn thì nhất định anh ấy sẽ làm được." Vân Kỳ không vội trả lời Lục Kiêu mà nói tiếp, "... Và có lẽ, ông trời đã dẫn lối cho anh ấy gặp được cậu."
"Lục Kiêu, tôi hy vọng cậu sẽ không bỏ rơi anh ấy giống như tôi."
"Tôi không bỏ rơi anh ấy." Nói đúng hơn, cậu và anh chưa là gì cả. Hơn nữa, nếu nói là bỏ rơi, vậy thì ai mới bỏ rơi ai?
"Tôi nói Phùng Tuấn rất coi trọng tình cảm chân thành, điều đó nghĩa là anh ấy sẽ không để ai làm bạn tình của mình cả. Lục Kiêu, cậu không cảm thấy vậy sao?"
Lục Kiêu hơi ngây ra một lát rồi ngập ngừng: "... Đó là vì tôi có nét giống cậu..."
"Nếu như thật sự anh ấy muốn, có hàng tá người còn giống tôi hơn, thậm chí là sẵn sàng phẫu thuật thẩm mỹ để nhảy vào lòng anh ấy. Cậu hiểu điều này, đúng không?"
... Không phải Lục Kiêu chưa từng nghĩ đến. Cậu luôn thắc mắc rằng nếu anh thật sự ngủ với cậu chỉ vì cậu giống Vân Kỳ, vậy sao trước giờ anh không sớm tìm một người khác? Tuy vậy, cậu không dám mơ mộng xa xôi.
"Lục Kiêu, xin cậu đừng trách anh ấy. Có lẽ việc cậu đề nghị làm bạn tình đã khiến cho Phùng Tuấn tức giận vì nghĩ rằng cậu muốn lợi dụng anh ấy để có được địa vị."
"... Phùng Tuấn chưa từng bỏ rơi cậu đâu, Lục Kiêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com