Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Lúc Văn Nghiễn bắt kịp cậu thì phát hiện cậu đang núp ở kệ sách trong góc, kế bên là cửa thoát hiểm.

Anh đi tới còn chưa gọi cậu thì cậu đã bước đến bịt kín miệng anh. Anh cũng phối hợp để cậu áp mình sát tường, dùng ánh mắt dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Đào không nói gì, thoạt nhìn có vẻ đang rất hồi hợp, vành tai còn đỏ hơn lúc anh mút ngón tay cậu nữa, Văn Nghiễn hơi không hiểu, thuận theo tầm mắt cậu thì thấy cửa thoát hiểm đang hé ra, sau đó anh nghe được tiếng nước thật nhỏ, còn có vài tiếng rên rỉ nữa. Cậu rất rõ âm thanh này là gì, là tiếng nước lúc hai người hôn môi quấn lấy nhau.

Anh đã biết rõ chuyện, dời mắt mỉm cười nhìn cậu, mà cậu thì càng đỏ mặt hơn, dùng khẩu hình nói với anh: "Tớ không che miệng cậu nữa, cậu đừng lên tiếng nha."

Văn Nghiễn gật gật đầu, lúc cậu chuẩn bị bỏ tay ra thì vươn lưỡi liếm lên lòng bàn tay cậu.

Đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt liếm lên lòng bàn tay cảm giác như có lông chim vừa phớt qua, ngưa ngứa. Cậu cấp tốc rụt tay lại giống như vừa bị lửa đốt phải, tinh thần cậu đang rất căng thẳng không thể đùa giỡn với anh được.

Cậu không dám mắng anh, chỉ có thể mềm nhũn trừng anh một cái, Văn Nghiễn cười cười, áp cậu vào tường, vị trí của hai người thay đổi.

Bạch Đào bị vây giữa cánh tay anh vào vách tường, anh nhìn cậu không dám giãy giụa hay mắng lên nên cũng không kiêng kỵ nữa.

Anh nghĩ rất đúng, đúng là cậu không dám giãy giụa hay lên tiếng, cậu thấp giọng chất vấn: "Cậu làm gì vậy?!"

Văn Nghiễn cúi đầu dán sát vào cậu, hơi thở nóng rực phả lên tai cậu, đôi môi như có như không mân mê vành tai cậu, làn khí nóng rực làm cả người cậu tê dại, giống như trong người có thật nhiều kiến đang bò, làm cậu ngứa đến không đứng vững.

Chân cậu mềm nhũn, theo bản năng níu lấy kệ sách kết quả là gây tiếng động, lòng cậu chợt nảy lên, giương mắt nhìn anh.

Âm thanh hôn môi ở bên kia tường tạm thời ngừng lại, hiển nhiên là họ cũng nghe được tiếng động bên này, cậu còn nghe được có người đang nhỏ giọng than phiền, nói gì thì cậu không nghe rõ nhưng giọng nói này thì hơi quen quen, là Omega vừa nãy.

Alpha thì đang an ủi cậu ta, hai người thủ thỉ một lúc thì cậu nghe được tiếng bước chân, chắc chắn là Alpha đi sang đây kiểm tra thử.

Tim cậu đập loạn lên, cậu cũng không hiểu rõ ràng là bọn họ mới là người muốn play thư viện, sao người có tật giật mình lại là mình?

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nhịp tim cậu cũng càng lúc càng nhanh, cậu không muốn bị phát hiện mình núp ở đây nghe trộm người ta, kéo kéo ống tay áo anh.

Văn Nghiễn cúi đầu, ánh mắt Bạch Đào đang hoảng loạn, sợ tới mức viền mắt cũng đỏ lên, cứ nhìn chằm chằm anh, khẩn cầu giống như anh là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất của cậu. Ánh mắt của cậu làm đầu tim anh ngứa ngáy, cả người cậu cứ mềm dần.

Sao lại mê hoặc như vậy chứ?

Anh cũng nhìn cậu chằm chằm, anh sát lại gần, nhịp thở của hai người như quấn vào nhau, anh hỏi: "Hả?"

Cậu hoảng hốt, sợ tới mức không dám thở mạnh, giọng nói đã có chút nức nở: "Cậu nghĩ cách đi mà."

Tim Văn Nghiễn như lún xuống, anh không chịu được cậu dùng ánh mắt này nhìn mình, càng không chịu được cậu nức nở khóc cầu xin mình.

Văn Nghiễn ho khan một tiếng, bước chân đã gần trong gang tấc kia ngừng lại, đứng đó một chút rồi trở về chỗ cũ. Bạch Đào nghe bọn họ đang nói chuyện, âm thanh rất nhỏ nên không nghe rõ được họ đang nói gì. Sau đó thì tiếng hôn môi lại vang lên, còn to hơn lúc trước, còn trắng trợn không kiêng dè hơn.

Omega nhỏ giọng rên rỉ, nốt trầm nốt bổng cứ triền miên quấn lấy nhau, giống như là biết rằng bọn họ đang đứng đây nghe lén nên cố ý để cho họ nghe.

Thật sự cậu không chịu nổi nữa rồi, đẩy anh một cái để anh tránh ra.

Nhưng anh lại cứ đứng im đó, liếm vành tai cậu một cái, nói: "Cậu ta rên rỉ không hay bằng cậu."

Ai thèm nghe loại khen ngợi này hả?

Bạch Đào tức giận trừng Văn Nghiễn một cái, anh cười nhẹ hai tiếng, một tay chống lên vách tường một tay men theo vạt áo thun của cậu lần lần lên trên.

Da thịt của Omega trắng nõn mềm mịn, sờ lên rất thoải mái. Văn Nghiễn xoa xoa eo cậu cậu liền run chân, đổ ập về phía trước, ngã vào lồng ngực anh.

Bàn tay đang chống lên tường thuận thế đỡ lấy eo cậu, tay kia thì nghịch hông cậu. Bạch Đào nhịn không được, nhỏ giọng hừ hừ.

Âm thanh cách vách ngừng hai giây, sau đó Omega kia lớn giọng hơn, rên rỉ cũng triền miên ngọt ngào hơn làm mặt cậu đỏ rực.

Omega không ngừng rên rỉ rầm rì, còn nói vài lời dâm đãng nữa.

"Đừng.... Đừng có sờ eo em, nhột quá đi...."

Bạch Đào cảm giác eo mình cũng ngưa ngứa.

"Anh sờ ngực em đi, sờ... Sờ nhẹ nhẹ thôi...."

Tay Văn Nghiễn chậm rãi dịch lên trên phủ lên ngực cậu, ngón tay kẹp lấy đầu vú cậu chậm rãi nhào nặn.

Tiếng hít thở của bọn họ càng lúc càng gấp gáp, lý trí của cậu vì bị anh ung dung thong thả nhào nặn cộng với tiếng kêu ngọt ngào của Omega kia nên dần dần sụp xuống.

Ánh mắt cậu dần dần tan rã, nhìn chằm chằm đôi môi của Văn Nghiễn.

Vì mới ăn đào nên môi anh đỏ tươi, phía trên còn phủ một lớp nước lóng lánh

Thật muốn, muốn hôn lên môi anh xem thử nó có vị gì quá.

Cậu nghĩ như vậy, cơ thể cũng đang được tự do, Bạch Đào ngửa đầu hôn lên cằm Văn Nghiễn một cái.

Văn Nghiễn bước lên phía trước đè cậu lên tường một lần nữa, cúi đầu hôn lên môi cậu, đầu lưỡi dễ dàng luồn vào trong, khuấy đảo khoang miệng cậu lên, hấp thu nước bọt của cậu.

Cậu bị cái hôn bất thình lình này của anh làm cho tối tăm mặt mày, mũi liên tục thở dốc, cuối cùng còn khóc nức nở.

Hô hấp của Văn Nghiễn cũng rối loại, anh để cậu được bình tĩnh lại một chút rồi chuyển môi hôn lên đuôi mắt đã đỏ của Bạch Đào, nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt sinh lý ở khóe mắt cậu. Tay anh dời ra sau lưng, men theo cột sống sờ xuống tận xương cụt.

Lúc mới sờ tới xương cụt, Văn Nghiễn cảm thấy vạt áo mình bị cậu nắm chặt lấy.

Anh hơi lùi ra sau, nhìn Bạch Đào.

Nhịp thở của cậu vẫn còn gấp, lúc nói chuyện vẫn giống như đang khóc nức nở xin tha, cậu nói: "Đừng mà... Đừng ở chỗ này."

"Ồ?" Văn Nghiễn nhíu mày hỏi ngược lại, "Nếu không ở đây thì cậu muốn ở đâu?"

Cậu chưa từng nghĩ mình sẽ làm loại chuyện này ở nơi công cộng như vậy, cậu sợ lắm, chỉ muốn mau mau rời khỏi đây.

"Đừng có ở đây mà, được không?"

Văn Nghiễn chưa kịp nói gì, cậu đã tiếp thêm một câu: "Em xin anh đó."


___________________________________

Bên blog chuẩn bị public hoàn rồi đó, qua đó đọc nốt nha các mẹ, CN tuần sau em mới post nốt bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com