Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Trên mặt cậu vẫn còn vương nước mắt, người thì đứng ngốc ra, nhìn thật ngốc nghếch nhưng anh lại thấy cậu rất đáng yêu.

Sau một hồi cậu mới phản ứng lại bình thường, khó khăn hỏi: "... Làm gì có ai theo đuổi người ta giống như cậu?"

"Vậy thì phải theo đuổi thế nào?" Giọng Văn Nghiễn cũng mạnh mẽ hơn, anh cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu, "Tớ chưa từng theo đuổi ai cả, cậy dạy tớ phải làm thế nào để theo đuổi được cậu đi."

Bạch Đào nghe Văn Nghiễn nói như vậy thì vừa bối rối vừa ngọt ngào, rõ ràng trong lòng còn hơi khó chịu nhưng khóe môi lại không nhịn đươc nở nụ cười, cậu nhìn anh một cái, không nói gì.

Anh lại gần nắm tay cậu, lòng bàn tay cậu rất lạnh nên anh nhẹ nhàng nắn tay cho cậu, hỏi: "Sao tay lại lạnh như vậy?"

Cậu muốn rụt tay về lại bị anh nắm chặt hơn, từ lúc tỏ tình đến giờ cậu cảm giác bầu không khí giữa hai người hơi là lạ, muốn nói chuyện với anh nhưng lại không biết nói gì nên cậu đành im lặng, để anh tùy ý nắm tay mình.

Văn Nghiễn làm ấm tay cậu xong mới nói: "Vậy chúng ta đi ăn cơm đi."

Trong trường cũng có một nhà ăn rất được, vì giá cả đắt đỏ nên học sinh không hay đến lắm nhưng nơi này rất thanh tịnh, không khí phong cảnh cũng rất đẹp nên cũng không đến nỗi không có ai tới, thu nhập cũng không tệ.

Văn Nghiễn và Bạch Đào ngồi một bàn trong góc, nhân viên phục vụ mang thực đơn cho hai người xem, anh đưa thực đơn cho cậu để cậu tự chọn món mình thích.

Cậu cầm menu mỏng manh trong tay, tâm tư lại không đặt trên tờ thực đơn này nên lật tới lật lui mấy lần cũng không chọn được món gì. Cậu trả thực đơn lại cho anh, nói: "Tớ không chọn được, cậu chọn đi."

Văn Nghiễn cầm thực đơn, anh không biết Bạch Đào thích ăn cái gì cho nên mỗi món đều hỏi ý kiến cậu xem cậu có thích ăn hay không.

Bạch Đào không kén ăn, trừ phi là món đó quá nhiều dầu mỡ thì không ăn được thôi, chứ những món khác thì đều có thể nên coi như anh cũng nhanh gọi xong. Lúc nhân viên mang thực đơn đi thì không khí trên bàn cơm hơi trầm mặc.

Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm lá trà đang không ngừng cuộn cuộn trong tách trà, hình như đây là lần đầu tiên cậu đi ăn cơm chung với anh. Thực tế thì thời gian quen biết của hai người rất ngắn ngủi, mới gặp nhau có ba lần thôi.

Lần đầu tiên là ở thư viện, Văn Nghiễn giúp cậu lấy quyển sách trên tầng cao nhất của kệ sách, sau đó thì thang máy bị cúp điện, đến khách sạn thuê phòng. Lần thứ hai là anh đưa cậu về ký túc xá, lần thứ ba là hôm nay.

Cậu cũng biết mình hơi ngốc nghếch trong chuyện tình cảm nhưng ngốc đến mấy cậu cũng nhận ta được rằng mình và Văn Nghiễn đang phát triển quá nhanh, nào có ai ba lần gặp nhau đã muốn yêu đương đâu, nếu anh nói anh muốn cậu làm bạn tình của mình, lý do này còn làm cậu dễ chấp nhận hơn.

"Tôi..." Bạch Đào vừa lên tiếng chợt thấy giọng mình hơi khàn nên ho khan một chút, tiếp tục nói, "Ban nãy cậu nói..."

"Là thật." Văn Nghiễn biết Bạch Đào muốn hỏi cái gì, anh giữ vẻ mặt thành thật, ngữ khí lại bình tĩnh.

"Nhưng mà chúng ta mới gặp nhau có ba lần thôi, chưa đủ hiểu rõ nhau...." Cậu nói rất nhẹ nhàng nhưng anh biết được ẩn ý trong câu này là từ chối.

Mặc dù mới gặp có ba lần nhưng anh lại hiểu rõ tính tình cậu, thiện lương, mềm mại, rất hay ngại cũng rất hay khóc nhưng cũng rất dễ dỗ, trong tình cảm thì rất bị động.

Thật ra tính cách của một người rất phức tạp, cho dù bên nhau thật lâu cũng không chắc chắn rằng có thể hiểu đối phương rõ ràng. Có thể việc anh vừa gặp cậu ba lần đã xác định rằng mình thích cậu là quá nhanh chóng, nhưng quyết định này anh lại cảm thấy nó không hề qua loa. Triết lý cuộc sống của anh rất đơn giản, nếu muốn một thứ gì đó thì phải đi lấy, nếu không lấy được thì phải cố gắng lấy, anh muốn có Bạch Đào, không quan tâm giữa hai người đã gặp nhau bao nhiêu lần, cũng không quan tâm vấn đề vẫn chưa hiểu rõ nhau, những thứ này không quan trọng.

Anh chỉ biết mình thích cậu, muốn có cậu, đây mới là điều quan trọng.

"Thế nên?" Văn Nghiễn hỏi, "Cậu muốn nói gì?"

Cậu cho rằng anh đã hiểu ý tứ của mình, nhưng bây giờ nghe anh hỏi ngược lại mình bảo mình nói rõ hơn, cậu lại thấy hơi lúng túng.

"Tớ cảm thấy chúng ta..." Bạch Đào nói được một nửa thì ngừng lại, trong đầu đang suy nghĩ phải dùng từ như thế nào, cảm giác nói sao cũng không đúng lắm.

Bầu không khí càng buồn bực hơn, Văn Nghiễn thay Bạch Đào nói lời cậu muốn nói ra: "Có phải cậu cảm thấy tớ không phải thật sự thích cậu đúng không, nói muốn theo đuổi cậu chỉ là đang khách sáo, thật ra tớ muốn chơi đùa cậu đúng không?"

Bạch Đào không nói gì vì đây đúng là những gì cậu nghĩ, cậu vẫn cảm thấy quá trình yêu đương là hai người cùng nhau hẹn hò, xác định quan hệ rồi mới lên giường làm tình nhưng cậu và anh giống như là đi ngược vậy, mới quen nhau đã đi khách sạn thuê phòng, làm hết những chuyện kia rồi bây giờ mới nhớ tới nên tìm hiểu đối phương.

Điều này làm người ta cảm thấy rất bất an.

Cậu gật nhẹ: "Tớ thấy cậu không cần quyết định qua loa đâu, lúc... Lúc ở phòng khách sạn kia là tớ chủ động muốn giúp cậu, cậu đừng đặt nặng trong lòng hay nghĩ nên giải quyết thế nào, tớ không phải là loại người... Quá chú trọng việc cơ thể mình đâu."

Đoạn thoại này là cậu đột nhiên nghĩ ra nên nói cũng không được lưu loát lắm, ngắt quãng ở khắp nơi nhưng anh vẫn hiểu được đại ý trong lời của cậu.

Anh cười một cái làm lòng cậu hoảng sợ: "Tớ nào có gánh nặng trong lòng đâu? Cậu cũng không hiểu tớ nên không cần gấp gáp thay tớ nói lên ý nghĩ của tớ đâu."

"Tớ biết ý nghĩ trong lòng cậu cũng biết cậu đang lo lắng chuyện gì, chi bằng bây giờ chúng ta quên những chuyện trước kia đi, coi như là nó chưa từng xảy ra, chúng ta lại gặp nhau, sau đó tớ dựa theo quy trình theo đuổi cậu, có được không?"

Còn không chờ cậu hiểu hết ý trong lời anh thì anh đã đưa tay ra trước mặt cậu: "Chào cậu, tớ tên là Văn Nghiễn, học khoa Vi tính, mã số sinh viên là 1517084115, rất hân hạnh được gặp cậu."

Bạch Đào ngơ ngơ ngác ngác bắt tay Văn Nghiễn: "Tớ tên là Bạch Đào, là sinh viên khoa Văn học Nga, tớ cũng rất hân hạnh được gặp cậu."

Văn Nghiễn nói tiếp: "Vậy coi như chúng ta lại gặp nhau lần đầu rồi, bước kế tiếp là, bước kế tiếp tớ nên làm gì đây?"

Bước kế tiếp? Hình như là tán gẫu bồi dưỡng tình cảm? Sau đó một khoảng thời gian thì đi hẹn hò đúng không? Nhưng cậu cảm thấy mình và anh có thể tiết kiếm một vài bước ở giữa không cần thiết.

"Hình như... Là đi hẹn hò." Bạch Đào hơi không chắc chắn.

Văn Nghiễn gật gật đầu rất tán thành với ý kiến này của cậu: "Được rồi, vậy chúng ta hẹn hò thế nào đây? Đi đâu hẹn hò?"

"Tớ cũng không biết." Cậu chưa từng hẹn hò với Alpha nào nên khái niệm hẹn hò của cậu chỉ dừng lại ở mức hai người cùng nhau ăn bữa cơm, có thời gian thì cùng nhau xem một bộ phim điện ảnh.

Cậu đang nhớ lại quá trình hẹn hò của người khác: "Bình thường hẹn hò thì đi ăn cơm rồi xem phim đúng không? Lúc bạn cùng phòng của tớ đi hẹn hò hình như còn đi leo núi với công viên giải trí nữa."

Văn Nghiễn nói: "Đừng nghĩ nhiều nữa, những chỗ mà mấy cặp tình nhân hay đi chúng ta cũng sẽ đi, chuyện họ làm chúng ta cũng sẽ làm, những cái bọn họ có cậu cũng sẽ có, hơn nữa tớ bảo đảm với cậu, tớ sẽ tặng cho cậu nhiều hơn bọn họ nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com