Chương 6
Buổi sáng Bạch Đào tỉnh lại trước, tối qua dù cậu ngất đi nhưng đồng hồ sinh học vẫn làm việc rất tốt, gọi cậu dậy đúng giờ.
Cậu mở mắt ra, còn hơi mơ màng, chỉ thấy toàn thân chỗ nào cũng đau nhức mệt mỏi. Anh vẫn còn ngủ, cánh tay siết chặt lấy cậu, cậu thử nhúc nhích một chút, anh nói mớ gì đó rồi cũng hơi thả lỏng ra.
Đầu óc tỉnh táo, ký ức đêm qua cũng ùa về, Bạch Đào đỏ mặt, cúi đầu xem cơ thể mình.
Chỉ thấy cả người cậu đều phủ dấu hôn đỏ rực, đầu vú vẫn còn sưng tấy, phần đỉnh bị Văn Nghiễn mút đến rách da nên hơi nhoi nhói. Phần gáy cũng xót xót giống đầu vú, miếng cách chất dẫn dụ không biết bị xé quăng vào góc nào nữa.
Đêm qua Văn Nghiễn nói là muốn dạy cậu, trừ lúc dạy cậu hôn anh thì không có gì hơn nữa, những chuyện lúc sau đều là anh tự làm, mà cậu nằm dưới thân anh, chỉ có thể bị động tiếp nhận tất cả.
Bàn tay thô ráp xoa nắn từng tấc da thịt mình, môi lưỡi nóng rực hôn cổ và môi cậu, sau đó mạnh mẽ trượt dài xuống.
Tâm trí vẫn còn nhớ cảm giác đêm qua anh mút lấy da thịt mình, đó là khoái cảm cậu chưa bao giờ được trải nghiệm.
Bạch Đào còn nhớ tối qua mình bị Văn Nghiễn áp dưới thân, răng anh như muốn nghiền nát tuyến mùi hương của cậu, loại khoái cảm như che ngợp cả bầu trời kia làm cậu phát điên, răng nanh sắc nhọn của Văn Nghiễn cà cà phần gáy mềm mại của cậu, cậu cho rằng một giây sau anh sẽ cắn thủng da cậu truyền hương vị của bản thân vào, đánh dấu cậu.
Khoái cảm và sợ hãi đan xen vào nhau làm cả người cậu run rẩy, Bạch Đào nhớ cậu khóc lóc cầu xin anh, xin anh đừng.
Hình như bản thân còn vừa khóc vừa nói rất nhiều, mà cụ thể đã nói gì thì cậu không dám nghĩ tới, cậu nhớ gương mặt của anh lúc đó rất dữ tợn, giọng nói như hung thần ác sát hỏi cậu có phải muốn bức anh đến điên không.
Bạch Đào bị giật mình, cậu rưng rưng lắc đầu, cầu xin Văn Nghiễn buông cậu ra, nói cậu không muốn giúp anh nữa, cậu phải đi.
Cậu giãy dụa thoát khỏi cái ôm của anh, mới bò được hai bước đã bị anh nắm mắt cá chân kéo lại áp dưới thân lần nữa, anh giữ lấy cổ cậu, xoay đầu cậu sang chỗ khác, đầu lưỡi không ngừng liếm mạnh lên tuyến mùi hương của cậu, đẩy cậu lên cao trào.
Ở trên giường Văn Nghiễn là một bạo quân!
May là họ không có làm đến bước cuối cùng, Văn Nghiễn vẫn còn giữ lại một tia lý trí, anh ma sát kẽ mông cậu đến bắn ra.
Tố chất cơ thể của cậu đã không tốt lắm mà anh còn đùa giỡn kịch liệt, cậu bắn hai lần đã không chịu nổi nên ngất xỉu. Lúc cậu ngất đi thì anh vẫn còn cọ cọ khe mông cậu.
Hình như giữa hai chân cũng bị tróc da, lúc cậu tỉnh lại thì mặt đã đỏ phừng, cậu không dám nhìn kỹ chỗ đó, cả người như bị bánh xe nghiền qua, không có một chút sức lực nào.
Cậu trộm ngắm Văn Nghiễn.
Văn Nghiễn cũng rất được, hay chính xác hơn là rất đẹp trai. Lúc anh ngủ nhìn anh rất điềm tĩnh, không hề đáng sợ như tối hôm qua, Bạch Đào nhìn chằm chằm "người đẹp say ngủ" bên cạnh, cậu biết người đang ôm mình ngủ không phải một người đẹp mà là một hoàng tử khi đêm xuống sẽ biến thành thú hoang.
Cậu cũng không dám làm hoàng tử hôn công chúa để nàng tỉnh lại đi hôn trộm anh, đến bây giờ cậu vẫn rất run rẩy, thậm chí còn thấy sợ anh.
Bạch Đào rón rén trốn khỏi vòng tay Văn Nghiễn, đứng dậy mặc quần áo lại đàng hoàng rồi lén lút mở cửa chạy.
Phần cua quẹo của khách sạn tình nhân này có đặt một tấm gương, lúc đi ra cậu ngừng lại rất sâu.
Vốn mùa hè nên quần áo cũng mỏng hơn, đằng trước có thể thấy được phần ngực đang nhô lên làm cậu cảm thấy thật dâm đãng. Đôi môi đỏ sẫm bị rách da, trên cổ phủ đầy dấu hôn của anh, muốn che cũng không được, như vậy sao có thể về trường được đây hả?
Bạch Đào vò đầu, gương mặt khổ não.
Cũng may là trong balo vẫn còn một miếng cách phòng hờ nếu không cậu cũng không dám rời căn phòng kia nửa bước. Cậu đang nghĩ cách thì chợt nhớ lại trong balo ngoài miếng cách ra thì hình như còn có... Băng cá nhân.
Không quan tâm sẽ như thế nào, bây giờ có thể che kín trước là được rồi.
Gần khách sạn có nhà vệ sinh công cộng, Bạch Đào cúi đầu nhanh chân chạy tới đó vào phòng khóa chặt cửa rồi mới vén áo lên, dùng băng cá nhân dán đầu vú sưng tấy kia lại.
Mặt cậu đỏ rực, đầu vú hơi nhói, cậu nhớ tối qua Văn Nghiễn bảo cậu dâng ngực lên mép mình, muốn cậu cho anh ăn như trẻ con bú sữa mẹ.
"Khốn nạn." Bạch Đào mắng thành lời, mắt cậu ngấn lệ, "Quá đáng! Sao lại làm như vậy?!"
Cậu càng nghĩ càng thấy oan ức, cảm giác từng câu từng chữ của Văn Nghiễn đều làm cậu thấy nhục nhã.
Bạch Đào cúi đầu khóc về ký túc xá, sáng sớm hành lang chỉ lác đác vài người, không ai chú ý đến cậu.
Trong túc xá không có ai, tối qua cúp điện rất lâu nên ai không về nhà thì đi mướn khách sạn ở lại, không cần phải đối mặt với bạn cùng phòng làm cậu cũng thả lỏng hơn. Về đến phòng rồi, chuyện đầu tiên cậu làm đi tắm thật sạch sẽ, sau đó kiểm tra hết tất cả vết thương của mình.
Sau gáy, đầu vú với giữa hai chân đều bị rách da, trên cổ trên eo trên mông còn lưu lại dấu tay của Văn Nghiễn, Bạch Đào càng nhìn càng buồn bã, cậu có lòng tốt giúp Văn Nghiễn, sao đối phương lại làm cậu ra nông nỗi này.
Bạch Đào tắm xong nằm lên giường, bây giờ cậu rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc thật sâu, mới nhắm mắt lại thì có vẻ như nhớ đến gì đó, lấy điện thoại dưới gối mở lên tra cứu, nghĩ hồi nữa ngủ dậy nên ra ngoài mua ít thuốc mới được.
Cậu còn đang tìm kiếm thì điện thoại run lên, là số lạ gọi đến.
Bạch Đào có dự cảm là Văn Nghiễn gọi.
Cậu muốn chọn từ chối không nghe máy nhưng ngón tay không biết sao lại chọn nút chấp nhận.
Điện thoại đã được kết nối, cậu như ngừng thở không dám nói lời nào, cũng không dám hỏi sao anh lại biết được số điện thoại của mình.
"Bạch Đào..." Đối phương mở miệng trước. Quả nhiên là Văn Nghiễn.
Cậu vẫn im lặng, cậu không biết bản thân nên nói gì.
"Cậu về ký túc xá rồi sao?" Văn Nghiễn hỏi tiếp.
"Tôi..." Bạch Đào mở miệng, lại phát hiện giọng mình khàn khàn thì tiếp tục im lặng không chịu nói nữa.
Văn Nghiễn ở đầu bên kia khẽ cười, hỏi cậu có mệt không, có đói không, nói bây giờ anh sẽ về trường nên có muốn anh mua chút đồ ăn hay gì khác không.
Bạch Đào nghe giọng Văn Nghiễn, cảm giác bản thân không thoải mái lắm, cậu vẫn còn hơi sợ anh, nên đương nhiên không muốn gặp anh nữa, cậu cứ im lặng, anh thì kiên nhẫn chờ cậu nói.
Cậu muốn cúp máy nhưng lúc ngón tay chuẩn bị ấn xuống lại nghĩ đến chốc nữa mình đi mua thuốc nhất định sẽ bị rất nhiều người nhìn ngó những vết tích này... Thật sự sẽ rất mất mặt.
Cậu lại nghe điện thoại, ho nhẹ một tiếng, sau đó nói.
"Cậu... Tôi bị rách da, cậu có thể giúp tôi mua một ít thuốc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com