Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Giang Bán Nhứ cả đêm chìm trong mộng, mà trong mỗi giấc mơ đều không ngoại lệ có bóng dáng bạn cùng phòng của cậu.

Có rất nhiều Ứng Điều mỉm cười dịu dàng, lễ độ.

Có rất nhiều Ứng Điều đứng trong bóng tối, lặng lẽ nhìn chằm chằm cậu không nói một lời.

Cũng có Ứng Điều môi đỏ tươi, lộ ra chiếc răng nanh dài đầy đáng sợ. Khi một Ứng Điều như vậy tiến lại gần thì Giang Bán Nhứ trong mơ run lên, rồi bừng tỉnh.

Đôi mắt cậu căng tức, như sưng lên, cậu nhíu mày xoa nhẹ một lúc lâu mới mở mắt ra, nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Nơi này hiển nhiên không phải phòng của cậu.

Rõ ràng đang là mùa hè nhưng khắp nơi lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt. May là rèm cửa không che kín hoàn toàn, vài tia nắng vẫn len qua được.

Giang Bán Nhứ mơ màng cuộn chăn, định tìm quần áo của mình. Trong lúc động tác, những cảm giác khó chịu ở vài chỗ trên cơ thể dần rõ ràng hơn, kéo theo ký ức ngày hôm qua trở lại.

Cậu khựng lại ngay khi vừa ngồi dậy, não trống rỗng trong hai giây thật sự.

Chỉ qua một đêm, cuộc đời cậu đã trở nên như ảo mộng.

Thứ nhất, bạn cùng phòng mới của cậu thật sự là một con ma cà rồng.

Thứ hai, cậu không chỉ bị con ma cà rồng đó cắn mà còn cùng hắn làm ra chuyện vô cùng quá đáng.

Giang Bán Nhứ ngây người. Hai chuyện này, cái nào cũng khó mà nuốt trôi, hơn nữa lại xếp chồng lên nhau.

Cậu rất mong tất cả chỉ là một giấc mơ, nhưng những dấu vết trên người lại là bằng chứng sống khiến cậu muốn khóc cũng không ra nước mắt.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một bóng hình quen thuộc xuất hiện ngoài cửa.

Ứng Điều đứng ngược sáng, dáng người cao ráo, khí chất lạnh lẽo trông chẳng khác gì mọi khi.

Giang Bán Nhứ vừa nhìn thấy hắn, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh đôi mắt đỏ rực, răng nanh sắc bén cắn xuống người mình.

Cơ thể cậu theo phản xạ run lên, bản năng lùi lại sau, ánh mắt đầy đề phòng nhìn hắn.

Ứng Điều tiến lại gần, đặt một bộ quần áo ngủ lên đầu giường:

“Quần áo của cậu, tôi phơi ở ban công.”

“……”

Giang Bán Nhứ thò tay ra khỏi chăn, kéo quần áo vào, theo bản năng nhỏ giọng nói:

“… Cảm ơn.”

Cậu nhanh chóng mặc đồ trong ổ chăn, đến khi ló đầu ra thì thấy Ứng Điều đang quay lưng về phía mình, đứng ở cuối giường.

Mặc xong quần áo, trong lòng cậu mới vững vàng hơn một chút. Giang Bán Nhứ ngồi ở góc giường len lén thở ra. Cậu im lặng, Ứng Điều cũng không có động tĩnh gì, như thể vẫn đang chờ.

Đợi đến khi bản thân cảm thấy đã bình tĩnh hơn, Giang Bán Nhứ lấy hết dũng khí, chủ động mở miệng:

“… Anh thật sự là ma cà rồng?”

Cậu chỉ là muốn xác nhận một chút.

Ứng Điều nghe vậy xoay người, thần sắc bình tĩnh: “Đúng vậy.”

Hắn dường như chẳng hề để ý đến sự sợ hãi và cảnh giác trong mắt Giang Bán Nhứ, tiếp tục nói: “Tôi hy vọng cậu có thể đồng ý giúp tôi một việc.”

Vẫn là dáng vẻ phong độ, điềm tĩnh của một thân sĩ.

Hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng ngủ, bước vào phòng ăn.

Giang Bán Nhứ theo sau Ứng Điều, trước kia cậu luôn nghĩ bạn cùng phòng chỉ là một người lễ phép nhưng có chút xã khủng. Giờ thì tận mắt chứng kiến dáng vẻ đáng sợ của Ứng Điều khi hút máu, Giang Bán Nhứ mới nhận ra mình đã hiểu lầm đối phương sâu đến thế nào.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau trước bàn ăn, Ứng Điều đưa qua một bản hiệp nghị.

Giang Bán Nhứ vẫn chưa kịp hoàn hồn. Đối phương đưa tới nên cậu liền mở ra xem, nhìn thấy trên đó ghi tên mình cùng tên Ứng Điều, cậu không khỏi nghĩ là người và ma cà rồng ký hiệp nghị thế này, liệu có được pháp luật bảo hộ không?

Trong đầu Giang Bán Nhứ loạn như tơ vò, ý nghĩ gì cũng có.

Hiệp nghị rất đơn giản, cậu thấy Ứng Điều đưa ra hai yêu cầu:

Một, Giang Bán Nhứ phải giúp hắn che giấu thân phận ma cà rồng.

Hai, Giang Bán Nhứ phải định kỳ cung cấp máu tươi cho hắn với tần suất một tháng một lần.

Cậu vừa đọc xong điều thứ hai đã theo bản năng mở miệng: “Định kỳ cung cấp máu tươi, vậy… chuyện kia cũng phải định kỳ làm sao?”

Đối với tất cả những gì xảy ra ngày hôm qua, Giang Bán Nhứ vẫn còn ấn tượng khắc sâu, chỉ cảm thấy xấu hổ đến mức ngay cả hồi tưởng cũng không dám.

Cậu nhớ rõ sau khi bị Ứng Điều khống chế thì cả người giống như đột nhiên bị mê hoặc, từ đó bắt đầu làm ra nhiều hành vi vượt ngoài kiểm soát.

Nếu nói Ứng Điều là kẻ mất khống chế, thì cậu chính là nguyên nhân khiến hắn càng thêm mất khống chế. Giờ đây nghĩ lại trong trạng thái tỉnh táo, từng chi tiết một đều khiến Giang Bán Nhứ xấu hổ đến mức muốn nứt tung.

Khi hỏi ra câu này, cậu căn bản không dám ngẩng đầu.

Ma cà rồng ngồi đối diện con người, ánh mắt dừng lại trên vành tai đỏ bừng như muốn rỉ máu của thiếu niên, yết hầu khẽ động: “Đúng vậy.”

Giang Bán Nhứ cúi đầu càng thấp, đến cả lòng bàn tay giấu dưới bàn cũng nóng ran.

Cậu cảm thấy rất khó tiếp nhận, lại còn cùng một con ma cà rồng phát sinh chuyện như thế.

Cho dù bỏ qua thân phận ma cà rồng, thì giữa Ứng Điều và cậu cũng chỉ là mối quan hệ bạn cùng phòng vừa mới quen biết.

Trong đầu Giang Bán Nhứ bất chợt hiện ra một vấn đề.

“Tôi có một thắc mắc.” Cậu lặng lẽ giơ tay.

Ứng Điều hơi nhíu mày, nhìn về phía cậu.

“Các người… Tộc ma cà rồng vốn dĩ đều như vậy sao?” Giang Bán Nhứ cố lấy dũng khí hỏi: “Hút máu một người, là nhất định phải cùng hắn làm… loại chuyện kia sao?”

Cậu cảm thấy điều này quá mức vô lý, chẳng giống ma cà rồng mà giống yêu tinh sắc dục hơn.

Ánh mắt Ứng Điều rõ ràng biến đổi, ngước nhìn Giang Bán Nhứ.

Khi ma cà rồng trở nên nghiêm túc thì khí thế áp bức không hề che giấu lập tức tràn ra, Giang Bán Nhứ theo phản xạ rụt bả vai lại.

Ứng Điều dời tầm mắt đi, tâm tình hắn chỉ là quá mức phức tạp.

Hắn im lặng một lúc rồi mới mở miệng:

“Không phải, chỉ là cậu đối với tôi rất đặc biệt.”

“Năm năm trước ở núi Phù Lam, máu của cậu đã cứu sống tôi.”

Giang Bán Nhứ sững sờ.

Năm năm trước, chính là lúc cậu bị bắt cóc.

Năm đó mười lăm tuổi, cậu mới theo ông ngoại chuyển đến thị trấn Tĩnh Sơn.

Trước đó, cậu luôn lớn lên ở thành phố C. Cha mẹ cậu khi còn trẻ bồng bột mà kết hôn, nhưng sau khi sinh Giang Bán Nhứ thì lại cãi vã không ngừng, nhanh chóng ly hôn.

Cả hai đều muốn theo đuổi cuộc sống mới, coi Giang Bán Nhứ như gánh nặng mà đẩy tới đẩy lui, cuối cùng để cậu ở cùng Giang Vi Vinh.

Giang Bán Nhứ vẫn luôn cho rằng mình không có ba mẹ.

Nhưng Giang gia vốn là gia tộc nho học, có chút gia sản, hơn nữa Giang Vi Vinh cả đời đọc sách cho nên trong quá trình cậu lớn lên, cả vật chất lẫn tinh thần đều chưa từng thiếu thốn. Cậu vẫn luôn cảm thấy bản thân có ông ngoại thương yêu là rất hạnh phúc.

Năm mười bốn tuổi, cha cậu ở bên ngoài khởi nghiệp thất bại, nợ nần chồng chất rồi bỏ trốn.

Đám chủ nợ đều là hạng người hung tợn, để uy hiếp cha cậu trả tiền, chúng điều tra ra trong nhà còn có một già một trẻ ở thành phố C nên liền bắt cóc Giang Bán Nhứ để ép cha cậu trả nợ.

Giang Vi Vinh căn bản không biết con trai mình gây ra lỗ hổng lớn như vậy, cho đến khi Giang Bán Nhứ mất tích thì ông mới hốt hoảng khắp nơi tìm kiếm. Lúc này cha cậu mới chật vật xuất hiện, quỳ gối trước mặt ông khóc lóc kêu mình biết sai rồi.

Giang Vi Vinh tức giận đến mức đánh ông ta một trận, sau đó lại khắp nơi cầu cứu để cứu cháu ngoại.

Ông vận dụng mọi quan hệ có thể, ngay cả khoản tiền chuộc kếch xù bọn bắt cóc đưa ra cũng đã gom đủ, thế nhưng đối phương vẫn cố chấp không chịu thả người.

Về sau cảnh sát cực lực điều tra, mới biết Giang Bán Nhứ trong lúc bị trói đã chạy thoát, nhưng vì bị bọn bắt cóc đuổi giết, cậu thiếu niên mười bốn tuổi đã chạy trốn suốt một ngày một đêm, cuối cùng hoảng loạn mà lao vào núi Phù Lam.

Trong núi Phù Lam mọc lên rừng nguyên sinh gần như không dấu chân người, khí hậu ẩm thấp tối tăm, quanh năm đầy rẫy chướng khí, cây cối cao vút che khuất ánh mặt trời, chưa kể các loài động thực vật phức tạp và nguy hiểm sống ẩn trong đó. Người thường bước vào gần như không có đường sống. Dân gian còn có lời đồn đáng sợ rằng nhiều năm trước nơi này từng là chiến trường nội đấu của ma cà rồng, dưới lòng đất chôn đầy thi thể của chúng.

Biết được Giang Bán Nhứ mất tích trong núi Phù Lam, cảnh sát địa phương đã cố gắng hết sức đi cứu hộ, nhưng không thu hoạch được gì.

Cho đến cuối cùng, ngay cả Giang Vi Vinh cũng cho rằng Giang Bán Nhứ đã chết, tức giận đến phát bệnh não và phải nhập viện.

Cha cậu nghe tin thì không chịu nổi áp lực vừa vì nợ nần, vừa vì cái chết của con trai, cuối cùng tinh thần sụp đổ nên chọn cách nhảy lầu tự vẫn.

Nói thật, Giang Bán Nhứ khi ấy cũng nghĩ mình chắc chắn phải chết.

Cậu đến tận bây giờ vẫn nhớ rõ những gì trải qua trong khu rừng ấy, nơi nơi tràn ngập chướng khí khó ngửi, hít vào khiến ngực đau nhói, thần trí dần trở nên mơ hồ.

Khi cậu ý thức được mình đã đặt chân vào nơi cực kỳ nguy hiểm, muốn quay lại đường cũ thì phát hiện căn bản không thể phân biệt phương hướng.

Trong lúc bị bắt cóc, cậu vốn đã đầy thương tích, vào rừng không lâu thì những vết thương vốn không nghiêm trọng bắt đầu nhiễm trùng, mưng mủ, thối rữa.

Sau trận mưa hạ trong núi, cậu trượt chân giẫm phải rêu ướt, ngã đập đầu, máu theo nước mưa chảy ra ngoài.

Giang Bán Nhứ chính là lúc ấy hoàn toàn tuyệt vọng.

Cậu dứt khoát nhắm mắt chờ chết, ý chí căng cứng dần biến mất, ngay cả mình khi nào ngất đi cũng không hay biết.

Nhưng cậu không ngờ, lúc ý thức trở lại thì bản thân lại gần như hoàn hảo không chút tổn thương nào, đang nằm trong bệnh viện.

Cảnh sát phát hiện cậu ở ngoài núi Phù Lam, trên người thiếu niên những vết thương mục rữa đã sớm lành lại, vấn đề duy nhất chỉ là mất máu quá nhiều.

Giang Bán Nhứ cứ như vậy mà sống sót, tất cả mọi người đều cảm thấy đây quả thực là kỳ tích.

Cậu cũng nghĩ mình thật sự quá may mắn, bởi vậy càng thêm quý trọng cuộc sống trước mắt.

Nhưng giờ đây cậu bỗng biết được, khi đó mình vô tình đã đánh thức một con ma cà rồng.

Giang Bán Nhứ sững sờ.

“Thì ra là vậy.”

Cậu không khỏi hỏi: “Người ta đều nói không ai có thể sống sót ra khỏi núi Phù Lam, là anh đã cứu tôi đúng không?”

Ứng Điều ngữ khí vẫn bình thản:

“Cậu là kẻ đánh thức tôi nên tôi cần cậu tồn tại.”

Giang Bán Nhứ chậm rãi gật đầu.

Tin tức quá lớn khiến cậu có chút choáng váng, cần thời gian để tiêu hóa.

Nghĩ lại chuyện năm đó dây dưa ra, cậu bỗng thấy giữa mình và Ứng Điều trở nên phức tạp.

Nhưng trở lại bản hiệp nghị này, Giang Bán Nhứ thử tưởng tượng, sau này mỗi tháng cậu đều phải bị hút máu một lần và còn phải cùng đối phương phát sinh chuyện kia…

Vẫn có phần khó mà chấp nhận.

“Tôi hy vọng cậu sẽ suy nghĩ kỹ,” quỷ hút máu dường như nhận ra thái độ của cậu.

“Nếu bị cự tuyệt thì tôi sẽ không từ bỏ, vẫn sẽ tiếp tục thuyết phục.”

“……”

Giang Bán Nhứ mặt mày rối rắm.

Cậu lật sang trang sau của bản hiệp nghị, bên trên viết Ứng Điều sẽ bồi thường cho cậu, chủ yếu là một khoản thù lao nhất định, đồng thời còn để lại cho Giang Bán Nhứ một phần không gian điều kiện riêng.

Trước đó cậu vẫn luôn chú ý đến yêu cầu của Ứng Điều, giờ nhìn rõ con số phía sau hàng thù lao kia thì Giang Bán Nhứ suýt nữa bị nước bọt của chính mình làm sặc.

Cậu khiếp sợ ngẩng đầu nhìn hắn:

“Khoản này… anh không ghi nhầm chứ?”

Ma cà rồng vốn không quá rõ ràng khái niệm về tiền bạc trong xã hội loài người, hắn quan sát phản ứng của Giang Bán Nhứ, cũng không biết rốt cuộc đối phương đang tỏ vẻ hài lòng hay không hài lòng.

“Nếu không đủ thì có thể thêm.” Hắn nói.

“……” Giang Bán Nhứ vội lắc đầu, lại không nhịn được hỏi: “Tiền của anh là hợp pháp chứ?”

“Đương nhiên.” Ứng Điều gật đầu.

Số tiền này đối với Giang Bán Nhứ mà nói thật sự là quá lớn.

Chỉ cần một khoản thôi thì cũng đủ để ông nội cậu có cơ hội phẫu thuật. Hơn nữa có số tiền này, nếu bệnh viện lại đề nghị kế hoạch phục hồi tốt hơn, hay phải dùng loại thuốc hiệu quả hơn, cậu cũng không còn phải vì không có tiền mà buộc lòng từ bỏ.

“Tôi đồng ý.” Vài phút sau, Giang Bán Nhứ nghiêm túc gật đầu, nhìn thẳng quỷ hút máu trước mắt: “Hợp tác vui vẻ.”

Ứng Điều thoáng có chút bất ngờ:

“Cậu suy nghĩ nhanh thật.”

“Không còn cách nào.” Giang Bán Nhứ nói thẳng.

“Anh thật sự đưa quá nhiều.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com