Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 051

Edit: Mạn Già La

Trợ lý Nghiêm cảm thấy lãnh đạo trực tiếp thay đổi rồi, đặc biệt là một tháng gần đây.

Loại thay đổi này không phải kiểu đột nhiên một ngày nọ, xảy ra nghiêng trời lệch đất này.

Phần lớn thời điểm, sếp Cố vẫn giống như trước đây, đối đãi người ôn hòa, mặc kệ xuất hiện vấn đề gì, đều sẽ nghiêm túc và ôn hòa, sẽ không nổi giận, cảm xúc vô cùng ổn định.

Loại thay đổi này là vi diệu, lúc đang bàn bạc hợp tác, anh có vẻ càng thêm thành thạo hơn một tháng trước, chuẩn xác đạp lên trên điểm mấu chốt của đối phương, trước kia đều phải qua lại giằng co vài lần, không ngừng thử điểm mấu chốt của đối phương.

Hiện tại lại luôn có thể nhanh chóng đạt thành hợp tác trong một ngày, đối phương thậm chí còn cũng không cảm xúc tiêu cực.

Một câu mà trợ lý Nghiêm thường nghe nhất ngày gần đây chính là: "Trợ lý Nghiêm tiền đồ vô lượng đó."

Người khác chỉ than sếp Cố thủ đoạn càng ngày càng lợi hại, chỉ có trợ lý Nghiêm cả ngày theo bên cạnh biết sếp Cố càng ngày càng cao thâm khó đoán, khó có thể nắm bắt.

Chẳng hạn như hiện tại.

Trợ lý đang báo cáo công việc, nhưng sếp Cố có vẻ hơi thất thần.

Người khác luôn cho rằng lúc sếp Cố không có việc gì cũng sẽ mặt mang mỉm cười, đó thật ra là nghĩ nhiều rồi, rất nhiều lúc, đặc biệt là khi sếp Cố một mình, biểu cảm phổ biến nhất của anh chính là mặt không biểu cảm.

Hoàn toàn không nhìn ra có cảm xúc gì, nhưng mà một khi gặp người, thì sẽ phản xạ có điều kiện mà cong lên khóe môi, phảng phất mỉm cười đã trở thành bản năng của anh.

Trợ lý thậm chí nghi ngờ ngay cả người nhà của sếp Cố cũng không biết bộ dáng chân chính của anh.

Hiện tại, sếp Cố cầm lấy điện thoại, như nhìn thấy đồ bẩn gì, nhưng lại bởi vì nguyên nhân nào đó không thể không tiếp tục xem.

Có gì có thể khiến sếp Cố mâu thuẫn như thế?

Trợ lý đột nhiên nhớ tới lần trước, sếp Cố bảo anh ấy đến chung cư đưa đồ cho người nào đó, chắc không phải có quan hệ với người kia đó chứ?

Anh ấy thật sự tò mò, nhưng trợ lý đặc biệt chuyên nghiệp, là sẽ không đi nhìn lén điện thoại của cấp trên.

"Chính là như vậy, vậy sếp Cố, không có gì dặn dò thì tôi ra ngoài đây." Trợ lý nói.

Lúc anh ấy nắm lấy then cửa, sắp mở cửa, phía sau truyền đến giọng nói.

"Tối hôm nay có phải vốn có một buổi xã giao không?"

Trợ lý: "Đúng vậy, nhưng trước đó ngài nói có việc, tôi đã đẩy rồi."

Sếp Cố gật đầu, lấy văn kiện khác qua mở ra: "Đi liên hệ với họ, nói tôi đã đồng ý."

Trợ lý: "Vâng."

Trong lòng lại rất ngạc nhiên, sao anh ấy cảm thấy, sếp Cố có kiểu đang dùng công việc tê liệt chính mình?

Ảo giác, nhất định là ảo giác.

^

Trong bệnh viện, Tần Húc cẩn thận quan sát, phát hiện tâm trạng Giang Dữ Mặc dường như rất tốt, vô tình nhắc tới: "Cậu và anh trai cậu quen biết bao lâu rồi?"

Giang Dữ Mặc: "Ừm, hình như cỡ nửa tháng đi?"

Tần Húc khiếp sợ: "Hả? Mới nửa tháng?"

Không phải, đây thật sự rất không thích hợp nhỉ?!

Mới nửa tháng, Giang Dữ Mặc đã thân mật với đối phương như vậy! Nói chuyện cũng phải dính nẹo dựa lên, xác định là mới nửa tháng chứ không phải nửa năm? Đã nhiều năm?

"Cậu và anh ta quen biết mới nửa tháng, cậu đã đối với anh ta." Tần Húc khựng lại, không tình nguyện nói: "Thân mật như vậy?"

"Thân mật à?" Giang Dữ Mặc gật gật cằm, tầm mắt đi theo vịt bay qua mặt hồ: "Nhưng mà, tôi thích anh trai, tôi và anh ấy thân mật không phải rất bình thường ư?"

Thiếu niên giống như thật sự không nhận thấy được không đúng.

Mỗi chữ thích, như một mũi tên đâm xuyên qua Tần Húc.

Tần Húc suýt nữa phun ra một ngụm máu cũ, ngay khi hắn nghĩ cách làm sao tìm từ vừa có thể nói xấu gã tóc xám, lại có thể không tổn thương đến nội tâm yếu ớt nhạy cảm của thiếu niên, bước chân dồn dập cùng với gọi to tới gần.

"Hóa ra cậu ở đây, tôi rốt cuộc cũng tìm được các cậu."

Từ Phi Diệu thở hồng hộc, hắn hai ngày trước ba giờ tối mới ngủ đâu, chưa ngủ mấy tiếng đã bị một cuộc gọi của Cố Ngu đào từ trên giường xuống.

Haiz, ai bảo Cố Ngu là cha sống của hắn chứ!

Từ Phi Diệu không sợ ba hắn, bởi vì hắn hiện tại lại không ăn cơm nhờ ba hắn, nhưng hắn thật sự ăn cơm nhờ Cố Ngu.

Nếu ôm đùi anh em, vậy giúp anh em làm việc cũng là bình thường.

Từ Phi Diệu chưa bao giờ kiêng dè tình bạn của mình và Cố Ngu có ích lợi bên trong, trong vòng này, vốn dĩ đã không có tình bạn thuần túy.

Có tới có lui, cảm tình mới có thể bền lâu.

Từ Phi Diệu như thể không thấy được ánh mắt u oán của Tần Húc, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Dữ Mặc, ngó trái ngó phải: "Đừng nói, cảnh sắc của bệnh viện này thật đúng là khá tốt. Nhìn hồ này, cá này, ôi, nuôi thật béo, cũng không biết ăn ngon không? Còn có vịt, oa, kia là gì?"

"Cái gì cái gì?" Giang Dữ Mặc ngóng qua đó với vẻ tò mò.

Một con bướm hoa văn đen trắng nhẹ nhàng bay lượn trước mặt, đậu trên bông hoa nhỏ màu hồng trong đám cỏ dại bên hồ.

Tần Húc: "..."

Vốn chỉ là nghi ngờ, bây giờ hắn xác định Từ Phi Diệu chính là đến để phá đám!

Ai không biết anh ta là bạn của Cố Ngu?

Mà Cố Ngu lại rõ ràng có ý với Giang Dữ Mặc, người đàn ông này bản thân công việc bận rộn không thoát thân được, liền bảo anh em tốt đến phá hỏng ở chung của hắn và thiếu niên.

Mặc kệ là người đàn ông tính cách nào, đối đãi trên tình huống kết bạn của người trong lòng, luôn tràn ngập dục vọng độc chiếm mãnh liệt.

Ngay cả Cố Ngu cũng không thể ngoại lệ.

Không bao lâu đã đến giờ cơm, Tần Húc cầm lấy điện thoại hỏi Giang Dữ Mặc muốn ăn gì, hắn bảo các đàn em đưa đến.

Nhưng lúc này Từ Phi Diệu lại xen miệng: "Ơ? Vừa rồi tôi chưa nói à? A Ngu lo cậu mấy ngày nay ở bệnh viện ăn không ngon, đã sớm đặt ba bữa một ngày cho cậu rồi, lúc này cơm hẳn đã đưa đến."

Ôi, A Ngu còn nói không cần nhắc đến anh, việc này sao được? Muốn theo đuổi người, vậy đương nhiên là phải nói ra hết những chuyện đã làm, bằng không người ta làm sao biết bạn vì anh ta làm những gì?

Tần Húc rất hận.

Cố Ngu nhìn như không có mặt, thật ra không đâu không có mặt.

Loại cảm giác này vào lúc chiều càng rõ ràng, mặc kệ Tần Húc gợi đề tài gì, Từ Phi Diệu liền luôn có thể kéo đến trên người Cố Ngu.

Tần Húc nói: "Tôi đại học đã bắt đầu tự mình ra ngoài làm việc..."

Từ Phi Diệu nói: "A Ngu lúc cấp ba đã bắt đầu vào công ty tiếp xúc sự vật balbala…"

Tần Húc: "Tôi lái xe không tệ, chờ cậu khỏe rồi tôi dẫn cậu đi đường vòng quanh núi ngắm phong cảnh."

Từ Phi Diệu: "A Ngu có rất nhiều xe thể thao giới hạn số lượng, Tiểu Mặc cậu nếu mà cảm thấy hứng thú, nói thẳng với cậu ấy, cậu ấy nói không chừng trực tiếp lái cho cậu, người khác lái xe nào thoải mái bằng mình lái, tôi nói với cậu chứ A Ngu lái xe lợi hại lắm…"

Tần Húc ngoài cười nhưng trong không cười: "Cậu Từ, tôi nhớ rõ công việc của anh hẳn rất bận, nơi này có tôi là được, ngài một người bận rộn công việc quan trọng hơn."

Từ Phi Diệu chợt vỗ bàn: "Ê, cậu sao thế? Mấy ngày gần đây, không phải hơn mười ngày, tôi vẫn rất rảnh! Công ty có quản lý chuyên nghiệp, nếu đến nỗi tôi nghỉ mấy ngày cũng không được, vậy tôi phát trăm vạn lương một năm làm gì?"

Tần Húc vô ngữ, hắn cho dù có không cam lòng cũng chỉ có thể như vậy.

Giang Dữ Mặc rất vui vẻ xem kịch, vừa xem còn vừa chỉ huy hai người đút cho cậu đồ ăn, hết cách rồi, hai tay đều bó bột, hành động vô cùng không tiện, trước khi tháo bột, ăn gì cơ bản đều phải dựa vào người khác.

Giang Dữ Mặc trái cắn một miếng dưa hấu Tần Húc đưa qua, phải hút một ngụm xoài Từ Phi Diệu đưa lại đây, nuốt xuống chép chép miệng: "Trà sữa."

Từ Phi Diệu đã đang chuẩn bị đây, trực tiếp tay cầm trà sữa, ống hút để trên môi Giang Dữ Mặc, cậu há miệng hút mạnh, thích ý mà đong đưa chân.

Tần Húc trừng gương mặt tươi cười của Từ Phi Diệu, rất muốn xé nát cả mặt anh ta.

Cơm chiều quả nhiên có người đưa đến, mặc một thân trang phục thời Đường, trên tay hộp đồ ăn mấy tầng, từng tầng mở ra lấy thức ăn bên trong ra, bàn nhỏ đều bày không hết, chỉ có thể đặt trên bàn kính trước sofa đối diện.

Trước khi ăn cơm, Giang Dữ Mặc không khỏi nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Từ Phi Diệu như đột nhiên nhớ tới gì, nói: "Cậu đang ngóng A Ngu? Haiz, khác với tôi, A Ngu chính là một người bận rộn, đêm nay hình như có xã giao?"

"Ai chờ anh ta." Giang Dữ Mặc rũ mắt, đối mặt một bàn lớn món ngon mỹ vị, liếm liếm môi: "Tôi đói bụng."

Trong lúc Giang Dữ Mặc ăn cơm chiều dưới sự giúp đỡ của Tần Húc và Từ Phi Diệu, Cố Ngu cũng xuống xe, được đối phương cung kính đón vào phòng riêng của nhà hàng.

Rượu quá ba tuần, không khí đang thả cửa.

"… Người nhà à, mẹ tôi đã qua đời từ rất sớm."

Trong phòng riêng đột ngột vang lên giọng nói.

Trợ lý bên kia luống cuống tay chân, một hồi bận rộn muốn tắt điện thoại, kết quả trên tay dính dầu, trơn không bỏ được không chỉ không tắt video, ngược lại còn thoáng trượt tay, điện thoại rớt thẳng xuống.

Giọng nói còn đang tiếp tục.

"Cha ruột trên danh nghĩa của tôi còn sống, nhưng mà tôi… không muốn gọi ông ta là cha."

MC nữ: "Có thể nói là vì điều gì không? Đương nhiên, cậu không muốn nói cũng có thể không nói."

Im lặng một lát, giọng nói quen thuộc một lần nữa vang lên: "Thật ra cũng không có gì khó mà nói, chính là, ừm..."

Trợ lý ấn phải màn hình, video phát với tốc độ gấp ba, nghe không rõ ràng lắm, anh ta vội vàng tạm dừng out ra, trong phòng riêng yên tĩnh lại, anh ta cuối cùng thở phào, đứng lên không ngừng khom lưng xin lỗi.

Làm ơn làm ơn, làm ơn đừng ảnh hưởng đến hợp tác!

Cố Ngu trầm mặc một lát: "Video này của cậu, là nhìn thấy ở đâu?"

Trợ lý sửng sốt, giám đốc thúc khuỷu tay vào anh một chút: "Ôi, đây là phương tiện truyền thông chính thức chuyên mục đời sống thành phố địa phương, vừa mới đăng video, tôi cho ngài xem." Anh ta nhấn theo dõi đặc biệt, vừa có cập nhật thì sẽ tự động thông báo biểu ngữ, anh ta vừa rồi bất cẩn nhấn trúng.

Cố Ngu liếc nhìn tài khoản phương tiện truyền thông chính thức, lấy điện thoại ra tự mình bắt đầu tìm kiếm.

Cố Ngu ngón tay gõ gõ nách tai, trợ lý Nghiêm lập tức hiểu ý từ trong túi tìm ra tai nghe Bluetooth.

Cố Ngu tìm được video kia, nhấn phát, giọng nói quen thuộc của thiếu niên nhiều chút cảm giác dòng điện vọt vào màng tai, bão bình luận đều là số từ ngữ liếm nhan sắc, Cố Ngu nhúc nhích ngón tay, tắt bão bình luận.

Video mở đầu với hình ảnh thiếu niên lao đến cứu đứa trẻ, ban đầu là cảnh phố rất bình thường, người quay chụp là blogger khám phá cửa hàng, vốn là muốn quay chút vlog, khi đong đưa màn ảnh bị thiếu niên thu hút, đi theo quay mấy chục giây, sau đó chính là thiếu niên cưỡi xe đạp công khí phách hăng hái đột nhiên tăng tốc lao đến, mà lúc này đứa trẻ trên lầu đã rơi xuống vào màn ảnh, tiếng hét nổi lên bốn phía, bọn họ chỉ khiếp sợ nhìn, không có ai có thời gian có thể lập tức đưa ra phản ứng.

Trừ thiếu niên, cậu nhảy xuống từ trên xe đạp công, tiến lên bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó tại thời khắc mấu chốt nhún thân nhảy.

Cậu chuẩn xác đón được đứa trẻ, nhưng bản thân cũng vì quán tính thế đi không giảm, cánh tay nện mạnh trên mặt đất, cánh tay uốn cong gãy xương, máu chảy như bùa.

Bởi vì hình ảnh quá mức máu me kinh khủng, cuối video làm mờ.

Cố Ngu nheo mắt, tiếp tục xem tiếp.

MC nữ nói vài câu lời dạo đầu, hình ảnh chuyển tới Giang Dữ Mặc, thiếu niên ngồi trên giường bệnh, hai tay bị quấn bọc kín mít, người nhìn lòng đau.

Nữ dẫn chương trình: "Trước lên tiếng chào người xem nào."

Giang Dữ Mặc cười với màn ảnh: "Chào mọi người ạ, tay tôi không thể cử động, nên không vẫy tay với bạn."

Cô MC: "Tôi thấy hình như lúc ấy em không chút do dự, lúc ấy em đã nghĩ như thế nào?"

"Lúc ấy căn bản không có thời gian nghĩ, em vừa nhìn thấy thì không nhịn được tiến lên. Chẳng qua bây giờ nhớ đến vẫn cảm thấy may mắn, may mà em tiến lên."

"Vì sao nói như vậy? Tay em cũng bị thương mà."

"Em chỉ bị thương chút thôi, qua khoảng thời gian thì tốt rồi. Ba mẹ cậu bé rất yêu em ấy."

"Nghe nói chỉ có đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh tràn ngập tình yêu, mới có thể yêu người khác, giúp đỡ người khác, em đồng ý với quan điểm này không?"

Thiếu niên hơi hiện nghiêm túc: "Em không đồng ý."

"Ồ? Có thể nói là tại sao không?"

Thiếu niên: "Chị cảm thấy em thế nào?"

Cô MC: "Rất đẹp trai. Ha ha ha ha, trông rất lạc quan tích cực, người nhà em hẳn rất yêu em đúng không?"

Thiếu niên lắc đầu, tay nắm lấy chăn: "Mẹ em đã qua đời lúc em còn rất nhỏ, cha ruột trên danh nghĩa của em còn sống, nhưng mà, em không muốn gọi ông ta là cha."

"Vì điều gì? Ờm, nếu em không muốn nói, thì không nói cũng được."

"Không có gì không thể nói, dù sao cũng không phải bí mật. Rất nhiều người đều biết em là con riêng của nhà họ Giang, bọn họ cho rằng mẹ em là kẻ thứ ba."

Thiếu niên nghiêng đầu lau đôi mắt, khi quay đầu lại lần nữa hốc mắt có hơi hồng: "Nhưng thật ra sự tình không phải như thế."

Cô MC đưa khăn giấy cho cậu lau mặt, mặt lộ vẻ trìu mến: "Vậy là thế nào vậy?"

Thiếu niên nhẹ giọng nói: "Lúc người đàn ông kia quen biết mẹ em, mẹ em mới hai mươi tuổi."

20 tuổi, mới vừa thành niên không lâu, đúng là độ tuổi còn ôm ảo tưởng đối với tình yêu, cô MC gần như có thể đoán được đã xảy ra chuyện gì, tức thì cô không đành lòng, song tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Giang Dữ Mặc nói một lần đại khái sự việc, cậu nói tất cả đều là sự thật, Giang Hoa Dung đầu tiên là lừa mẹ cậu rằng mình độc thân, khiến người phụ nữ đáng thương còn chưa từng yêu đương kia, rơi vào bể tình. Sau đó lúc bà mang thai, phát hiện Giang Hoa Dung đã sớm kết hôn sinh con, Giang Hoa Dung càng là nói dối chuẩn bị ly hôn, lừa gạt bà tạm nghỉ học sinh con.

Giang Dữ Mặc chào đời, Giang Hoa Dung tự cảm thấy đã nắm được người phụ nữ, xé rách mặt, một đợt PUA đối với người phụ nữ.

Ông ta thành công, bởi vì người phụ nữ thật sự thôi học, nuôi con thay ông ta trong căn phòng cũ kỹ chỉ khoảng hai-ba mươi mét vuông.

Ông ta cũng thất bại, bởi vì người phụ nữ bị trầm cảm, rất nhanh chuyển thành trạng thái lưỡng cực, vài năm sau thì tự sát buông tay nhân gian, bỏ Giang Dữ Mặc một mình lại trên đời.

Giang Dữ Mặc không hận mẹ cậu, bà là sự ấm áp duy nhất mà Giang Dữ Mặc từng cảm nhận được, cho dù sau đó sự ấm áp này luôn đi cùng đau đớn.

Nhưng Giang Hoa Dung…

Cô MC mắt lộ ra đồng tình: "Vậy lúc sau thì sao?"

Giang Dữ Mặc thở dài: "Sau khi mẹ em mất, em cũng chỉ có thể về nhà họ Giang thôi. Nhưng nhà họ Giang cho rằng là mẹ em quyến rũ gã kia, cho nên… nhưng mà ngẫm lại, có thể sống là tốt rồi, không phải sao? Dù sao trên thế giới còn có rất nhiều người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm."

Trong ô tô, Cố Ngu đổi dáng ngồi, chống mặt, xem điện thoại đặt trên đùi.

Thiếu niên nói còn chưa hết lời, nhưng nguyên nhân chính vì như thế, khiến người xem suy nghĩ miên man, con trai của kẻ thứ ba được đón về, không cần nghĩ cũng biết sống ngày tháng gì.

Đúng là bởi vì như thế, cô MC mới giật mình than thiếu niên thế mà không trưởng thành lệch.

Đây thật là quá không dễ dàng.

Cô MC: "Cuối cùng, em có điều gì muốn nói với người xem không?"

Giang Dữ Mặc nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười: "Em không có cách nào quyết định sinh ra và quá khứ của mình, nhưng tương lai trở thành dạng người gì, trải qua cuộc sống thế nào, lại là điều em có thể nắm giữ. Và nỗ lực."

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Hình ảnh dừng lại trên nụ cười của Giang Dữ Mặc, Cố Ngu nhìn chăm chăm không chớp mắt, phảng phất muốn xuyên thấu qua màn hình, thấy rõ bên trong nụ cười của cậu chứa đựng mấy phần thiệt tình.

Trợ lý đưa sếp Cố về chung cư thì rời đi, nửa giờ sau, Cố Ngu thay đổi vẻ ngoài đi đến bên đường, đón xe taxi.

Trong bệnh viện, Tần Húc và Từ Phi Diệu đã nhận được tin nhắn của bạn tốt trong giới, tìm được video sau khi xem xong, ánh mắt của hai tên đàn ông trưởng thành cũng thay đổi.

"Nhà họ Giang thật không làm người," Từ Phi Diệu không ngờ mình còn có một mặt cảm tính như vậy: "Tiểu Mặc cậu thật là… sau này anh trai bảo kê cậu."

Tần Húc cũng vẻ mặt phức tạp: "Trước kia chỉ nghe qua mẹ cậu là kẻ thứ ba, không ngờ thế nhưng bị lừa bịp…"

Trước khi nhà họ Giang chưa nghèo túng, hắn gặp qua cha Giang, nghiêm trang, rất có uy nghiêm của trưởng bối, ai có thể ngờ được ông ta là một kẻ cặn bã lừa nữ sinh viên thanh thuần?

Ngay lúc Từ Phi Diệu và Tần Húc an ủi Giang Dữ Mặc, về sau có mấy người bạn bọn họ này (Từ Phi Diệu: Còn có A Ngu) ở đây, ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói tức giận.

"Giang Dữ Mặc! Hóa ra mày ở đây! Làm tao tìm thật lâu!" Cửa rầm một tiếng bị đập vào tường, Giang Hoa Dung lao vào, giận không thể át, hơi cũng còn chưa thở đều, đã tiến lên muốn giữ chặt tay Giang Dữ Mặc: "Nhanh! Mày nhanh đi giải thích rõ với đài truyền hình, mày nói những lời này, tất cả đều là chính mày lòng có oán hận, cố ý bôi nhọ nhà họ Giang chúng tao!"

Giang Hoa Dung nói: "Nhà họ Giang chúng tao cho mày ăn, cho mày ở. Là mẹ mày thấy tao có tiền cố ý quyến rũ, cũng là mẹ mày muốn thượng vị bằng con, kết quả không đạt được mục đích, không chấp nhận thất bại nên tự sát chết, không liên quan đến chúng tao."

"Dừng tay!" Tần Húc lập tức ngăn trước mặt Giang Hoa Dung: "Mẹ nó ông muốn làm gì?"

Giang Hoa Dung đã gặp Tần Húc, tức giận hơi thu: "Cậu Tần, đây là chuyện nhà của nhà họ Giang chúng tôi, không liên quan đến cậu. Mời cậu tránh ra!"

Tần Húc lạnh mặt nói: "Giang Dữ Mặc là người tôi thích, ông nói có liên quan không?"

Giang Hoa Dung nổi trận lôi đình, mặt như lửa đốt: "Giang Dữ Mặc! Được lắm! Mày, sao mày còn giống như mẹ mày, thấy một người là quyến rũ một người? Tao mẹ nó, xem tao có đánh gãy chân mày không!"

Giang Hoa Dung nhìn quanh, một chốc không tìm được công cụ tiện tay.

Từ Phi Diệu trực tiếp đứng phía trước: "Ngài Giang! Tiểu Mặc không chỉ là em trai tôi, còn là bạn của A Ngu, mặc kệ ông hôm nay có ý nghĩ gì, ông tốt nhất vẫn nên nín về đi."

Ông ta đến tư thế quá lớn, trên hành lang đã có người nhà trong phòng bệnh khác đang trộm thăm dò.

Giang Sùng Nguyên lúc này như rốt cuộc đã đến, vác trán đầy mồ hôi: "Xin lỗi, tôi nói với ba tôi, nhưng ông ấy căn bản không nghe lọt."

Giang Sùng Nguyên giữ chặt cánh tay cha Giang: "Ba, chúng ta vẫn nên về nhà trước đi."

Giang Sùng Nguyên nào biết Tần Húc thì thôi, Từ Phi Diệu thế mà cũng ở đây, vậy đêm nay bọn họ không có khả năng mang Giang Dữ Mặc đi.

"Đi? Đi gì mà đi?" Giang Hoa Dung bỗng gầm lên: "Tao là cha nó, tao muốn làm gì nó thì làm cái đó, đây là chuyện nhà của chúng tôi, không liên quan đến các người."

Danh tiếng mà Giang Hoa Dung phí tâm gây dựng ngần ấy năm đều hủy hết, ông ta trừng mắt Giang Dữ Mặc cúi đầu sụp vai giả bộ sợ hãi trên giường, khóe mắt muốn nứt ra: "Con mẹ mày biết bây giờ người khác đều nói tao như thế nào không?"

Chỉ sau một chốc như vậy, trong giới đều truyền khắp.

Ông ta đã phạm vào một lần sai!

Chỉ có một lần đó!

"Người xấu! Đàn ông cặn bã! Đồ đàn ông chó không biết xấu hổ!" Từ Phi Diệu cầm điện thoại: "Còn có khó nghe hơn, muốn tiếp tục đọc cho ông nghe không?"

Sắc mặt Giang Hoa Dung đã không phải có thể hình dung bằng khó coi, ông ta phảng phất cảm thấy ánh mắt nhìn ông ta của mọi người xung quanh đều đang nói ông ta chính là một rác rưởi.

"Mày, mày đi theo tao." Sắc mặt Giang Hoa Dung đáng sợ khiếp người, Tần Húc và Từ Phi Diệu nhất thời thế mà bị dọa sợ, chờ lúc bọn họ phản ứng lại muốn đi ngăn cản, Giang Sùng Nguyên đột nhiên chắn trước mặt họ, biểu cảm đau khổ: "Ba, người đừng náo loạn nữa. Nhanh buông em út ra."

Giang Sùng Nguyên nhìn như đang giúp Giang Dữ Mặc, thật ra lại đang cản đường Tần Húc và Từ Phi Diệu đến gần, hắn ta nhắm mắt theo đuôi, tận tình khuyên bảo mà khuyên Giang Hoa Dung thả người.

Nhưng Giang Hoa Dung đầu giựt bưng bưng: "Không được! Nó nhất định phải đi giải thích rõ ràng! Tao, tao không phải loại người như vậy!"

"Không phải loại người như vậy?" Giang Dữ Mặc giật giật môi, tiếng rất nhỏ, gần như chỉ có người ở cực gần mới có thể nghe được: "Không, vừa lúc ông biết ông là loại người như thế, cho nên ông mới phẫn nộ như vậy. Thật ra ông sợ hãi nhỉ, bởi vì ông không ngờ sẽ có nhiều người biết như vậy, ông là một kẻ tồi dựa dẫm phụ nữ, còn là kẻ yếu đuối không có trách nhiệm."

Không, không phải.

Da mặt Giang Hoa Dung run rẩy, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: "Mày câm miệng cho ông!"

Giang Dữ Mặc cười: "Nếu như mẹ tôi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ông, bà ấy chắc chắn sẽ bật cười, dù sao ai nhìn thấy thằng hề sẽ không vui chứ?"

"Mày hạ tiện giống như con điếm mẹ kia của mày, mẹ nó tao đánh chết mày!" Giang Hoa Dung tức điên rồi, một phen kéo thiếu niên gầy gò đến, giơ tay một tát thật mạnh tát qua.

Bốp!

Bốn phía vang lên tiếng hô kinh ngạc hết đợt này đến đợt khác.

Giang Sùng Nguyên cho rằng Giang Hoa Dung thực hiện được, vội vàng chạy ra xem, lại sửng sốt.

Tần Húc chạy đến cửa, cũng dừng lại, mà Từ Phi Diệu càng kinh ngạc mà trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt cũng thiếu chút nữa lòi ra khỏi hốc mắt: "Oh my god!"

Nam khẩu trang tóc xám cao lớn thon dài ôm thiếu niên thon gầy vào trong lòng, mà Giang Hoa Dung thì ngã trên mặt đất, miệng đổ máu, dập rớt một chiếc răng.

Vở kịch khôi hài này, cuối cùng bị bà Giang đến ngăn lại, không biết bà ta nói gì, trực tiếp khiến cho Giang Hoa Dung thay đổi sắc mặt.

Bà Giang lạnh lùng liếc nhìn Giang Dữ Mặc một cái, nắm lấy túi, gì cũng không nói xoay người rời đi, hai cha con theo sát sau đó.

"Cậu không sao chứ?" Người đàn ông nắm lấy bả vai thiếu niên, cẩn thận kiểm tra trước sau trên dưới, xác nhận không bị thương, giữa mày rốt cuộc giãn ra.

Giang Dữ Mặc dựa vào anh, dụi dụi ngực anh: "Hì hì, em không sao."

Cậu mũi ủn ủn, nhón chân, từ cổ vẫn luôn ngửi đến trên mặt, cách khẩu trang, hỏi: "Anh trai anh uống rượu?"

Cố Ngu không ngờ đánh răng súc miệng, đeo khẩu trang, thiếu niên thế mà còn có thể ngửi được: "Ừm, uống một chút, chúng ta đi vào trước."

Trên hành lang người đến người đi, Cố Ngu nửa ôm nửa đẩy dẫn người trở lại phòng bệnh, cẩn thận ôm người đặt trên giường, chăn che đến trên bụng, sau đó tìm một quả táo từ giỏ trái cây, yên tĩnh ngồi bên mép giường gọt táo.

Tần Húc ôm ngực bất mãn trừng mắt người đàn ông.

Tần Húc bóp cổ tay, thế nhưng bị anh ta anh hùng cứu mỹ nhân, thế này Tiểu Mặc chẳng phải càng thích?

Hắn quay đầu đi nhìn, quả nhiên, thiếu niên ý cười tủm tỉm, một đôi mắt đưa tình ẩn tình mà nhìn người đàn ông.

Tần Húc nhắm mắt, không chút nào chú ý tới sự ngạc nhiên trong mắt Từ Phi Diệu.

Từ Phi Diệu liếc nhìn người đàn ông một cái, lại liếc nhìn một cái, cuối cùng không nhịn được tò mò trong lòng, thử nói: "Tiểu Mặc, cậu và vị đại ca này, là quen biết thế nào vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com