Chương 21: Phát biểu
Nhập học gần một tháng, lễ khai giảng của Trí Viễn cùng bữa tiệc tối chính thức chào đón học sinh mới cuối cùng cũng đến.
Bởi vì hôm nay có thể không cần phải mặc đồng phục cho nên trường học hết sức náo nhiệt, dù chuông tự học đã sớm vang lên nhưng tất cả các bạn học đều không còn tâm trí học hành. Họ tranh thủ lúc Vương Kiến Quốc còn chưa đến lớp, tụ tập tốp ba tốp năm cùng ngồi một chỗ tán gẫu với khí thế ngất trời.
Từ Hạo mượn gương của bạn nữ ngồi cùng bàn, làm dáng chỉnh lại chiếc áo khoác bóng chày mới mua, còn đang chuẩn bị hỏi bạn ngồi cùng bàn xem hôm nay mình có đẹp trai không thì đã thấy Hạ Trầm cùng Quý Bạch sóng vai cùng đi đến.
Khụ một tiếng, Từ Hạo mất tự nhiên đặt tấm gương xuống, vô ý thức rụt cổ lại, muốn tránh sang chỗ khác để Hạ Trầm không chú ý đến mình.
Chờ hai người cùng ngồi xuống, Từ Hạo mới phát hiện có gì đó không đúng.
Trong phòng học mọi người đều đang mặc đồ của chính mình, chỉ có Hạ Trầm với Quý Bạch còn mặc đồng phục.
Áo sơ-mi trắng cùng với quần dài đen, ở giữa một đám sắc màu đủ loại trong phòng học đặc biệt bắt mắt.
Nói thật ra thì đồng phục Trí Viễn không hề xấu, nữ mặc áo sơ-mi và váy kẻ caro, còn nam thì áo sơ-mi và quần dài, đẹp ở chỗ cổ áo chỉnh tề thêu tên trường cấp 3 Trí Viễn với tên của học sinh.
Mặc dù bình thường nội quy trường bắt buộc phải mặc đồng phục nhưng vì đồng phục khá đẹp nên học sinh trong trường cũng chả ai định làm trái quy định cả.
Nhưng mà hôm nay!
Hôm nay là một ngày khó có được, một năm chỉ có một lần, tất cả các học sinh có thể mặc quần áo của chính mình mà!
Từ Hạo nhịn không được quay đầu lại, nhìn Quý Bạch, vỗ vỗ bộ đồ trên người: "Hôm nay trông tôi thế nào?" Từ Hạo cười hề hề, "Mẹ tôi vừa mua cho đấy, ghen tị không"
Quý Bạch nhìn cái áo khoác màu đỏ thẫm kẻ sọc còn có thêm hoạ tiết bóng chày bên trên áo của Từ Hạo, mí mắt giật giật, cực kì trái lòng gật đầu nói:" Cũng ổn đấy."
"Tại sao ông không mặc đồ của mình?" Từ Hạo rất có ý kiến với Quý Bạch, "Quanh năm suốt tháng đều mặc đồng phục thì có ý nghĩa gì đâu, hôm nay ông còn phải thay mặt lớp mình lên bục phát biểu đấy."
Quý Bạch cười, "Bởi vì phải lên bục phát biểu nên tôi mới mặc đồng phục mà."
Từ Hạo đã bị cậu thuyết phục, ngay lúc chuẩn bị quay đi, khóe mắt cậu ta liếc ngang qua chỗ Hạ Trầm cũng đang mặc đồng phục. Trong chớp mắt, đôi mắt cậu ta sáng bừng, suýt chút nữa sặc nước bọt. Cậu ta do dự một lát, sắc mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng bảo Quý Bạch: "Các ông... có cách show ân ái thật đặc biệt đấy".
Quý Bạch sững sờ.
Dứt lời, Từ Hạo nhanh chóng quay đầu đi, thở một hơi thật dài.
Quý Bạch hình như đã ý thức được, nhìn thoáng qua đồng phục trên người mình, sau đó lại liếc mắt nhìn Hạ Trầm, gương mặt bắt đầu bốc cháy.
Trên thực tế sáng nay ở trong ký túc xá cậu còn đang nghĩ hôm nay nên mặc quần áo như thế nào.
Cậu phải lên sân khấu phát biểu nên không thể mặc quá tuỳ ý nhưng ở trong ký túc xá, ngoại trừ đồng phục thì quần áo khác của cậu đều là áo phông, nên sau một chút do dự cuối cùng Quý Bạch quyết định vẫn mặc đồng phục ra ngoài.
Lúc đấy cậu còn hỏi qua Hạ Trầm, "Hình như hôm nay không phải mặc đồng phục, anh định mặc đồ gì thế?"
Hạ Trầm liếc cậu một cái, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cả trường đều mặc đồ của mình?"
Quy Bạch khẽ gật đầu, nhìn Hạ Trầm cười cười: "Đúng vậy, một năm chỉ có hai lần, hôm nay ai cũng phấn khởi".
Hạ Trầm ừ một tiếng, mắt nhìn thoáng qua tủ quần áo, tiện tay đem đồng phục từ trong ngăn tủ lấy ra, trong chớp mắt đã thay xong quần áo ngay trước mặt Quý Bạch. Sắc mặt hắn tự nhiên, không nhìn ra tâm tình gì: "Không mang nhiều đồ đến nên anh vẫn mặc bộ đồ này đi."
Vóc dáng Hạ Trầm rất cao, cho nên dù hắn đang mặc đồng phục đơn giản nhất vẫn làm nổi bật vai rộng eo hẹp, một đôi chân dài thẳng tắp làm cả người như sáng bừng.
Quý Bạch lúc ấy không hề nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Hạ Trầm mặc gì cũng đẹp. Cậu còn vui tươi hớn hở nói rằng: "Một mình em mặc đồng phục quả là kỳ quái, may mà còn có anh mặc giống em".
Hiện giờ suy nghĩ lại, có lẽ Hạ Trầm lúc ấy đã... đã nghĩ đến chuyện mặc đồ đôi.
Quý Bạch đảo mắt nhìn quanh phòng học, quả nhiên tất cả mọi người đều đang mặc trang phục của bản thân, chỉ có cậu với Hạ Trầm... nổi bật hẳn lên.
Tai Quý Bạch chậm rãi bò lên sắc đỏ.
Cậu sợ bị người khác chú ý, lật quyển vở ra, cúi đầu viết xuống rồi đẩy sang chỗ Hạ Trầm.
Quý Bạch: "Cả lớp chỉ có chúng mình mặc đồng phục thôi đấy".
Hạ Trầm nhìn thoáng qua, trước đấy hắn đã nghe được lời Từ Hạo nói, hiện giờ quét mắt một vòng cũng có đại khái đoán ra Quý Bạch đang nghĩ gì. Hắn cong môi, cầm bút trả lời lại: "Ừ, đồ đôi đấy".
Quý Bạch: "!!!"
Quý Bạch suýt chút nữa đã tự sặc, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Quý Bạch bịt tai trộm chuông, ho một cái, tiếp tục viết: "Tối nay anh đàn bài nào thế?"
Hạ Trầm:" Đến lúc đó em sẽ biết."
Trong đầu Quý Bạch hiện ra dáng vẻ Hạ Trầm đánh đàn dương cầm ở phòng âm nhạc hôm trước. Cậu vô cùng mong chờ bữa tiệc chào đón học sinh tối nay.
Hạ Trầm nâng mắt nhìn Quý Bạch, nhẹ giọng hỏi: "Còn em, đã chuẩn bị xong bài phát biểu chưa?"
Quý Bạch khẽ gật đầu, cậu nhìn thoáng qua bục giảng, nhỏ giọng nói: "Thực ra không cần chuẩn bị quá nhiều, cứ đọc theo kịch bản thôi".
Vương Kiến Quốc rất coi trọng chuyện Quý Bạch đại diện cả khối 11 lên sân khấu phát biểu, bản thảo đã được ông tự tay sửa chữa đến bốn năm lần, cuối cùng suýt chút nữa còn tự viết lại một bản mới để Quý Bạch lên đó chỉ việc đọc.
Quý Bạch lấy bản thảo được Vương Kiến Quốc chỉnh sửa kĩ càng ra khỏi ngăn bàn, đưa cho Hạ Trầm. Cậu hơi xấu hổ: "Anh đừng cười, bình thường phát biểu dưới cờ đều như thế đó".
Nói xong, cậu lại hắng giọng, nói nhỏ: "Nhưng... anh ở dưới nhìn em, thế nên em nhất định sẽ phát biểu thật tốt".
Hạ Trầm cúi đầu nhìn thoáng qua.
Thực lòng mà nói, Hạ Trầm không quan tâm đến bài phát biểu được Vương Kiến Quốc sửa chữa như thế nào.
Nhưng khi nhìn lướt qua ánh mắt đang căng thẳng của Quý Bạch, hắn bỗng nhiên bật cười.
Hình như từ khi còn bé, ở trong viện mồ côi cậu đã như vậy.
Quý Bạch luôn nhìn hắn như thế này, ánh mắt mang theo chút lo lắng, nhưng lại sáng ngời.
Thỉnh thoảng Hạ Trầm sẽ nghi ngờ, phải chăng Quý Bạch được ông trời sinh ra để trị một mình hắn hay không. Chẳng những mỗi chỗ đều hợp ý hắn, mà mỗi khi ánh mắt ướt nước của Quý Bạch nhìn sang, lòng hắn không khỏi mong chờ, trái tim thì mềm nhũn, bị cậu nhìn đến mức không kiềm chế được.
Thế mà chính bản thân cậu lại không hay.
Hạ Trầm nhíu mày, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Đột nhiên, hắn cảm nhận được, linh hồn người trưởng thành kiếp trước của mình phải sống lại trong thân xác thiếu niên mười mấy tuổi thật sự quá uất ức.
—————————————
Lễ khai giảng trường Trí Viễn được tổ chức ở hội trường lớn nhất trường.
Học sinh ba khối tập trung đông đủ, hội trường có sức chứa đến hàng nghìn lúc này đã chật kín người, vô cùng náo nhiệt.
Hạ Trầm ngồi ở góc xa nhất, chỗ bên cạnh để không.
Mặc dù có mấy nữ sinh muốn đến ngồi cạnh bên hắn, nhưng Quý Bạch không ở gần đây, đến nửa ánh mắt Hạ Trầm cũng lười nhìn sang, cả cơ thể lộ ra khí chất đừng ai đến gần. Thế nên ánh mắt ngó sang thì có, nhưng người dám ngồi cạnh thì không có một ai.
Thời gian lễ khai giảng diễn ra khá dài.
Hạ Trầm ngồi vào chỗ của mình, có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện đằng sau đằng trước. Đám thiếu niên mất kiên nhẫn, tụ tập nhỏ giọng nói chuyện trên trời dưới đất cùng nhau.
Hạ Trầm nhìn lên sân khấu, hơi ngẩn người.
Kiếp trước khi hắn mới chuyển tới Trí Viễn, hắn cũng từng nghe nói Quý Bạch sẽ lên phát biểu.
Khi đó hắn ở trong nhà họ Hạ, tìm đủ mọi tài liệu liên quan đến cậu.
Từ tiểu học đến cấp hai rồi cấp ba, chỉ cần có một thông tin nho nhỏ có thể điều tra thì nó đều được in thành giấy trắng mực đen đặt lên bàn của Hạ Trầm.
Hắn vẫn luôn biết cậu rất ưu tú.
Nhưng biết và tận mắt trông thấy là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt.
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy nhóc con thời còn bé bám chặt lấy hắn, sau khi lớn lên đã trở thành người như thế nào.
Quý Bạch của hắn, nhất định sẽ toả sáng.
Đáng tiếc kiếp trước hắn không thể tới kịp.
Mười năm hắn còn chờ được, huống chi chỉ có mấy tiếng như thế này.
Sau sân khấu, Quý Bạch hít thở thật sâu, chỉnh lại áo sơ mi trước gương, nhìn sang chỗ giáo viên phụ trách ra hiệu ok.
Ánh đèn chiếu lên sân khấu.
Lúc mới bước ra, hai mắt Quý Bạch còn chưa kịp phản ứng lại, cậu đứng im tại chỗ trong chốc lát, nhìn xuống khán giả ở bên dưới khán đài.
Quý Bạch chưa bắt đầu phát biểu ngay, ánh mắt cậu lặng yên tìm kiếm. Khán đài chia theo khối, chia theo lớp, ngồi đầy những người là người. Có vô số khuôn mặt xa lạ, ánh mắt xa lạ đang nhìn cậu.
Quý Bạch bóp bóp đầu ngón tay đã tê tê.
Trong khoảnh khắc tầm mắt cậu chạm vào ánh mắt của Hạ Trầm đang ngồi ở một góc vắng.
Đôi mắt kia sâu thẳm, cho dù nhìn từ xa Quý Bạch không tài nào nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng cậu biết, hắn đang nhìn cậu.
Quý Bạch bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu, nắm chặt bài phát biểu trong tay. Cậu khẽ hắng giọng, đứng lên bục.
Hạ Trầm đổi tư thế ngồi, thẳng lưng nhìn lên.
Tiếng nói của Quý Bạch thông qua micro vang khắp hội trường, truyền tới tai Hạ Trầm.
Giọng nói mang theo sự trong trẻo sạch sẽ của thiếu niên.
Hai người cách nhau rất xa, Hạ Trầm nhìn không rõ mặt Quý Bạch, nhưng hắn vẫn như bao người, chăm chú nhìn lên trên sân khấu.
Quý Bạch nói rồi dừng, ánh mắt lướt ngang qua, chạm vào ánh mắt Hạ Trầm.
Dường như giữa hai người họ có ám hiệu bí mật nào đó.
Hạ Trầm nhìn Quý Bạch mơ hồ trên sân khấu, đột nhiên hắn cảm giác như cả hội trường đã yên tĩnh lại. Mười năm kiếp trước trôi qua trước mặt tựa như một con sóng.
Những năm không có Quý Bạch, hắn một mình cô độc cùng với bóng đêm.
Mà ngay lúc này, ngay tại đây, tất cả đều hóa bãi bể nương dâu, dần dần mờ mịt xa xôi, chỉ còn lại người trên sân khấu được ánh đèn bao phủ.
Chờ khi Hạ Trầm lấy lại tinh thần, bài phát biểu của Quý Bạch đã kết thúc.
Nhớ lại bài phát biểu Quý Bạch mới đọc, Hạ Trầm lắc đầu cười.
Quả nhiên là bản thảo của Vương Kiến Quốc sửa chữa.
Nhưng ngay cả như vậy.
Khi nhìn thấy Quý Bạch đứng dưới ánh đèn, được muôn người chú ý, Hạ Trầm vẫn cảm thấy trái tim mình khó yên.
Hạ Trầm thầm than nhẹ một tiếng trong lòng, Quý Bạch đã lớn rồi.
Sau khi phát biểu xong, Quý Bạch không xuống sân khấu ngay lập tức.
Người dẫn chương trình mời các học sinh đại biểu đứng vào một chỗ, đưa mic cho từng người, cười nói: "Các em đều là học sinh ưu tú nhất Trí Viễn, năm nay trường chúng ta sắp kỷ niệm 60 năm thành lập. Hay là mời tất cả các em, mỗi người nói ra một lời chúc phúc đến bạn học và trường học đi".
Trước đó chưa chuẩn bị phần này, Quý Bạch nhận mic mà người ngẩn ngơ.
Đợi bạn học phía trước mình nói xong, đến lượt cậu rồi mà cậu vẫn chưa nghĩ ra mình nên nói gì.
Bị mọi người ngồi dưới chăm chú theo dõi, lòng bàn tay Quý Bạch bắt đầu toát mồ hôi, cậu mím môi, vô thức nhìn về phía Hạ Trầm.
Do dự một hồi, cậu nâng mic lên. Ánh mắt Quý Bạch lướt qua toàn bộ khán đài, nhìn vào người từ đầu đến cuối luôn chăm chú nhìn cậu.
Nói một lời chúc phúc cho trường, cho bạn?
Quý Bạch mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Rất vui vì đã được gặp cậu".
Hạ Trầm.
Anh nghe thấy không, em rất vui vì có thể làm lại một lần, rất vui vì có thể gặp lại được anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com