Chương 15
Tống Khanh bừng tỉnh đại ngộ, không trách được Vương Dã có thể xuất hiện ở nơi này trong lúc đi làm, thì ra là phục vụ cho bạch nguyệt quang của cấp trên, vậy về tình cảm có thể tha thứ.
Vương Dã bên cạnh thần sắc hết sức khó coi, hé miệng muốn nói gì đó, nhưng một bên là vợ của sếp, một bên là tiểu thư Bạch gia, cả hai hắn đều không thể trêu vào, hắn không lên tiếng lui ra phía sau, để lại chiến trường ở đó, cầu nguyện họa không đến thân.
Bạch Vân cười rạng rỡ, còn lại Tống Khanh ấm áp, hai người đứng chung một chỗ, tựa như mặt biển, nhìn bên trên tĩnh lặng, nhưng chỉ cần một trận gió nhẹ thổi qua, nháy mắt biến thành sóng to gió lớn.
Tống Khanh ngăn chặn sóng ngầm mãnh liệt này, lịch sự khách sáo mà lại xa cách, "Xin chào, tôi là..."
"Tôi biết anh, Thẩm phu nhân." Bạch Vân không chờ Tống Khanh nói hết, cắt ngang lời không chút để ý, trong mắt không che giấu được vẻ tìm tòi nghiên cứu, "Anh không giống trong tưởng tượng của tôi lắm."
Gặp ở quán bar một lần, hiển nhiên Bạch Vân không nhớ rõ, Tống Khanh nhẹ nhàng dò hỏi, "Vậy không biết trước kia tôi trong ấn tượng của Bạch tiểu thư là như thế nào?"
Tống Khanh đối với người xinh đẹp luôn là kiên nhẫn hơn ba phần.
"Tôi cho rằng anh sẽ giống một con báo dã tính quyễn rũ, hoặc là khổng tước trương dương mỹ lệ." Cô đánh giá Tống Khanh trên dưới, nhưng từ ngữ miêu tả này đều không liên quan đến y, cô tràn đầy khẳng định nói, "Thẩm Dữ Quan không thích anh."
Rất trực tiếp đấy, Tống Khanh chửi thầm.
"Vậy cái này liên quan gì đến Bạch tiểu thư?" Tống Khanh lại hỏi.
"Anh không biết tôi là ai sao?" Bạch Vân có đôi mắt rất đẹp, tựa như mèo Ba Tư, cô không hiểu nhìn Tống Khanh chằm chằm, ngữ khí nghi ngờ tại sao Tống Khanh lại nói những lời như vậy.
Đương nhiên là y biết, mối tình đầu của Thẩm Dữ Quan, trên mặt lại giả bộ khó hiểu, "Không phải tự cô đã báo tên họ sao? Bạch Vân tiểu thư."
Bạch Vân nhíu mày, lầm bầm lầu bầu, "Không đúng...Anh ta nên...Thấy..."
Bạch Vân nhỏ giọng nói thầm, Tống Khanh nghe không rõ, nhưng trong đôi câu, y đoán được vị Omega xinh đẹp này đang nghi ngờ cái gì.
Nhất định là cô ta suy nghĩ, y có nhìn thấy bức thư trong phòng hay không, tại sao còn có thể nói cười cùng cô ta chứ.
Bạch Vân đột nhiên như nghĩ ra gì đó, ánh mắt nóng cháy nhìn Tống Khanh, như là đứa trẻ đùa dai thành công, "Không có gì, thời điểm anh trở về biệt thự Cẩm Sơn sẽ biết tôi rõ ràng thôi."
Biệt thự Cẩm Sơn, nhà kết hôn của Tống Khanh.
Bạch Vân còn đang muốn nói gì đó, Vương Dã bên cạnh không chịu được nữa, vẻ mặt đau khổ chặn ngang, "Bạch tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa."
Bạch Vân cúi đầu nhìn đồng hồ, đúng là đã trễ rồi, giọng nói vẫn mang theo ý vị khiêu khích, "Lần sau gặp."
Tống Khanh đáp lại, "Vẫn là không gặp thì tốt hơn."
Chưa nói đến miễn cưỡng xem hai người họ như người cũ tình mới của Thẩm Dữ Quan, thái độ của Bạch Vân trực tiếp không khoan nhượng, đủ để cho Tống Khanh từ chối một cách lịch sự.
Vương Dã xấu hổ cười cười, "Phu nhân, tôi cũng đi trước đây."
Không biết Lý Du đi tới từ khi nào nhìn thấy hỏi "Ây da đây là?"
Tống Khanh nghĩ đến sự khổ sở của Vương Dã, bỗng nhiên nghĩ đến một câu cảm thấy cực kỳ đúng, cười khẽ trả lời, "Vô tâm và bất hạnh."
"Hả?"
Tống Khanh không muốn nói đến hai người nọ nữa, đổi đề tài, nhìn trang sức rực rỡ, "Có thích không?"
"Thấy thế nào." Lý Du thử nửa ngày, nhìn trúng không ít, cõi lòng đầy mong chờ nói, "Muốn tặng cho tớ hả bảo bối Khanh Khanh, tớ muốn cái này, cái này! Còn có cái này nữa!" Lý Du một hơi liền chỉ mấy cái.
Hào phóng như vậy khiến đôi mắt của nhân viên tỏa sáng, nhìn Lý Du như nhà giàu mới nổi, e sợ Lý Du hối hận, chỉ trong chốc lát, trước quầy thu ngân đã bày mười mấy hộp trang sức.
Ánh mắt thu ngân sáng như đuốc, Lý Du ngượng ngùng nói người ta cất lại chỗ cũ, chỉ có thể rưng rưng nước mắt trả tiền, oán giận nhìn Tống Khanh, cho đến khi đường ai nấy đi, nhà ai nấy về, Lý Du cũng không quên tố cáo Tống Khanh là quỷ hẹp hòi.
Thời gian trở về còn sớm, mặt trời dần xuống núi, ánh hoàng hôn lọt vào trong nhà, Tống Khanh đẩy cửa ra, một thân ảnh cao lớn đưng lặng ở trước cửa số sát đất, trong tay kẹp điếu thuốc, Tống Khanh hoảng sợ, lập tức phản ứng lại đây là Thẩm Dữ Quan.
Câu xin lỗi kia như cây kim chôn trong lòng Tống Khanh, thấy Thẩm Dữ Quan, y phá lệ không chào một tiếng, coi như xung quanh không có ai mà đi đến phòng bếp, khi trở về y có mua táo, mỗi trái đều căng mọng, chỉ là nhìn thôi cũng khiến người ta động đậy ngón tay muốn lấy.
Mở nước thật to, khi rửa táo, dòng nước không cẩn thận bắn lên mặt, làm Tống Khanh không mở được mắt, y giơ tay tìm khăn giấy trên bàn, lau khô mặt, khi giương mắt thấy Thẩm Dữ Quan dựa vào cửa phòng bếp, trong tay cầm vật gì đó dài dài, ngược sáng nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Tống Khanh lại bị hoảng sợ, trong lòng oán giận, Thẩm Dữ Quan bước tới không phát ra tiếng động, mà dư quang trong lúc lơ đãng thấy rõ đồ vật trong tay hắn, trong phút chốc máu đọng lại, đầu ong ong.
Là bút ghi âm.
Bút ghi âm đã bị y giấu vào trong tủ đầu giường, tại sao lại xuất hiện ở trong tay Thẩm Dữ Quan.
"Đi đâu?" Thẩm Dữ Quan dựa bên khung cửa, tản mạn liếc Tống Khanh, bút ghi âm nơi ngón tay chuyển động, hắn tùy ý hỏi.
Giọng bình bình đạm đạm nghe không hiểu cảm xúc, Tống Khanh lại cảm thấy mưa gió sắp đến.
Tiếng trái tim nhảy bổ lên che hết mọi âm thanh xung quanh, hòa với lời nói Thẩm Dữ Quan cũng không còn rõ ràng.
Y miễn cưỡng biện bạch Thẩm Dữ Quan đang nói gì đó, kiệt lực khắc chế thần sắc hoảng loạn, cố gắng trấn định cầm lấy quả táo, cúi đầu cắn một miếng, vị ngọt tràn ra giữa mỗi răng, y vừa nhai vừa nói, "Thời tiết tốt, ra ngoài dạo phố."
"Cũng khá tốt." Thẩm Dữ Quan phụ họa, có lẽ hắn cảm thấy đứng mệt mỏi, xoay người kéo ghế dựa ngồi xuống, cách cái bàn đối diện Tống Khanh, ngón tay chỉ mấy quả táo Tống Khanh vừa mới rửa sạch, Tống Khanh bối rối một chút, sau đó đưa lại đây.
Thẩm Dữ Quan cắn một miếng, cảm giác bột bột, hắn không thích, chợt buông, mà Tống Khanh vẫn đang truy trì động tác cầm táo đột nhiên cứng đờ, Thẩm Dữ Quan thấy vậy, khóe miệng câu lên nói, "Cậu đang căng thẳng cái gì?"
"Không..."
Lời của Tống Khanh còn chưa dứt, Thẩm Dữ Quan ném bút ghi âm trong tay lên bàn, loảng xoảng giòn vang làm Tống Khanh rùng mình.
Hắn chống hàm dưới, lười biếng mà nhìn Tống Khanh, không để ý nói, "Là căng thẳng cái này sao?"
"Tiên sinh đang nói cái gì, tôi không hiểu." Mí mắt Tống Khanh giật giật, giả vờ khó hiểu nói.
"Không hiểu sao", trên mặt Thẩm Dữ Quan hiện ra biểu cảm lạnh lùng, hắn kẹp bút ghi âm lên, làm bộ sắp cất vào trong túi, "Thì ra không phải cậu, vậy tôi cứ lấy đi."
Tống Khanh làm sao dám để thứ này rơi vào trong tay Thẩm Dữ Quan, mắt thấy Thẩm Dữ Quan sắp lấy đi, dưới tình thế cấp bách không rảnh lo cái khác, y bước nhanh lại đây, giơ tay muốn cướp về.
Thẩm Dữ Quan phản ứng nhanh, kéo lấy cánh tay Tống Khanh, Tống Khanh lảo đảo mà ngã vào trong lòng ngực hắn, đầu tựa ở bả vai, là thịt đâm thịt, Tống Khanh đau đến mắt đầy sao, Thẩm Dữ Quan lại như không có việc gì.
Thẩm Dữ Quan cúi đầu tới gần, kề bên tai Tống Khanh, nhẹ giọng nói, "Gấp cái gì?"
"Tiên sinh không cần biết rõ còn cố hỏi." Tống Khanh không muốn giả bộ nữa, y hơi ngẩng đầu, đôi mắt lăng lăng nhìn về phía Thẩm Dữ Quan.
Bút ghi âm y giấu ở tủ đầu giường, y không biết tại sao Thẩm Dữ Quan vào phòng y, nhưng nếu Thẩm Dữ Quan đã cầm bút ghi âm chờ y, khẳng định hắn đã nghe qua, bằng không với tính cách của Thẩm Dữ Quan, không có khả năng đơn thuần cầm lấy bút ghi âm đứng ngắm cảnh trước cửa sổ sát đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com