Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 46

Giang Ngạn mua đủ đồ rồi vội vã bước nhanh về nhà. Khi nhìn thấy người nào đó trong phòng vẫn đang ngoan ngoãn chờ mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Lạc Lạc, tôi mua đồ ăn vặt cậu thích này, đói chưa?"

"Lạc Lạc..." Thương Lạc Khê đi tới, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, rồi đưa tay che miệng hắn lại.

"Chúng ta có phải đã quen nhau từ rất lâu rồi không?" Ánh mắt Thương Lạc Khê kiên định muốn có một câu trả lời.

"Ừm, hồi cấp hai, chúng ta học cùng trường, thật ra chỉ gặp qua một lần." Giang Ngạn nhẹ nhàng nói, sự thật đúng là như vậy.

Ánh mắt hắn liếc về phía cuốn sổ trên bàn, rõ ràng đã có dấu vết bị dịch chuyển. Hắn không biết đối phương đang nghĩ gì, nhưng thích vốn dĩ là một chuyện không có lý do. Hắn không cảm thấy vất vả, ngược lại còn có chút đau lòng cho bạn trai nhỏ nhà mình.

Hắn nhẹ nhàng cụng trán vào trán cậu: "Có phải cảm thấy anh Giang đặc biệt tốt không? Đổi cách khác để bồi thường cho tôi đi."

Nói xong, không cho cậu thời gian phản ứng, một lúc lâu sau, Thương Lạc Khê mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Tôi không nói sẽ bồi thường cho cậu."

Giang Ngạn khẽ cười, thấy tâm trạng cậu đã tốt hơn nhiều, mới lấy đồ ăn vặt đã mua ra.

"Lần đầu tiên tôi và cậu gặp nhau, là vì cậu bị lạc đường. Lúc đó tôi cũng không tìm được đường về, nhưng vì cậu quá đáng yêu, lúc đó cũng không hiểu sao lại dẫn cậu đi tìm phòng học."

Thương Lạc Khê gật đầu, hình như cậu cũng có chút ấn tượng về chuyện này. Nhưng loại chuyện như vậy, sao có thể nhớ lâu đến thế?

Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một hình ảnh. Bức chân dung của Giang Ngạn, thảo nào trông có chút quen mắt, đó chẳng phải là một góc nào đó trong trường của họ sao.

Có những người thật sự sẽ cất giấu tình yêu trong lòng, rồi để nó từ từ lớn lên, cuối cùng đem tất cả tình yêu trao cho bạn.

"Anh Giang, nếu gia đình không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau thì sao?" Thương Lạc Khê do dự trong lòng đã lâu.

Giang Ngạn nắm lấy tay cậu. Ngón tay của nhóc ngoan trắng nõn, thon dài, còn tay hắn thì khớp xương rõ ràng, lớn hơn tay cậu một chút.

"Ba mẹ tôi đã ly hôn, họ không quản được tôi. Cậu không cần lo lắng về gia đình tôi. Nếu người nhà cậu không đồng ý, vậy tôi sẽ nỗ lực làm việc, để họ yên tâm, nỗ lực thuyết phục họ đồng ý. Chỉ cần cậu không nói từ bỏ, tôi sẽ không bao giờ buông tay." Giang Ngạn cố chấp nghĩ trong lòng, cho dù cậu có từ bỏ, hắn cũng sẽ không buông tay đối phương.

Thương Lạc Khê vỗ vỗ vào cái đầu đang miên man suy nghĩ của người nào đó, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết rồi, đưa tôi về đi."

Về đến nhà, mẹ Ngải thấy con trai mình về thì có chút kinh ngạc, rồi nhanh chóng vui mừng ôm chầm lấy con, trách móc: "Sao không gọi điện để mẹ đi đón con?"

Thương Lạc Khê ra hiệu cho Giang Ngạn một cái, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Giang Ngạn đến đón con ạ."

Mẹ Ngải tiện tay kéo lấy tay Giang Ngạn, dịu dàng nói: "Tiểu Giang đứa trẻ này có tâm quá, Lạc Lạc toàn làm phiền cháu. Ở lại ăn cơm cùng nhà cô nhé, đừng về."

Đợi dì đi rồi, Giang Ngạn mới nhướng mày nói: "Làm gì vậy? Lạc Lạc."

Thương Lạc Khê đảo mắt, người này đúng là đồ ngốc, không biết tranh thủ ghi điểm à, lời nói vừa rồi đều là lừa người chắc.

Người nào đó quả thực không nghĩ đến điểm này, hơn nữa hắn cũng không ngờ bạn trai mình lại tốt đến vậy.

Từ Bồng Bồng nghe tin thanh mai trúc mã của mình đã trở về, không kìm được lòng mà vội vàng chạy xuống lầu.

Khi người mở cửa là Giang Ngạn, sự nhiệt tình của cô dường như bị dội một gáo nước lạnh. Hai người cứ thế lúng túng đứng đó, tình địch gặp nhau thì có gì hay ho để nói chứ.

"Vào đi." Giang Ngạn hiếm khi không cà khịa cô. Dù sao Lạc Lạc cũng đã là bạn trai của hắn, những người khác không còn đủ để hắn bận tâm nữa.

Thương Lạc Khê thấy cô đến cũng gật đầu. Ba người ngồi ở ba góc sofa, trông mới hài hòa làm sao.

Lúc mẹ Ngải ra gọi ba người vào ăn cơm, liền thấy một cảnh tượng như vậy, không hiểu bọn trẻ bây giờ rốt cuộc là làm sao.

Lúc Từ Bồng Bồng ra về, cô ra hiệu cho Giang Ngạn đi theo ra ngoài.

Mẹ Ngải còn buồn cười liếc nhìn con trai mình một cái, như thể đang nói: "Người theo đuổi của con bị người khác bắt cóc đi rồi kìa."

Thương Lạc Khê giả vờ không thấy. Giang Ngạn là người thế nào cậu còn không biết sao? Nếu không có chuyện hai người họ cãi nhau trước đây, có khi cậu còn nghĩ hai người họ có kết quả gì đó.

"Chuyện gì?" Giang Ngạn cảm thấy cô gái này chẳng bao giờ mang lại chuyện tốt lành. Hắn còn đang muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt phụ huynh của bạn trai mình.

Từ Bồng Bồng dựa vào tường, đáy mắt tràn đầy sự mất mát. Lúc này, cô bình tĩnh nói: "Chăm sóc tốt cho Lạc Lạc, tôi biết cậu thích cậu ấy từ lâu rồi, và cậu ấy có lẽ cũng thích cậu. Nếu tôi biết cậu làm cậu ấy đau lòng, cho dù cậu ấy thích con trai, tôi cũng sẽ chọn ở bên cạnh cậu ấy."

"Ừm, tôi biết, cứ để thời gian chứng minh đi." Giang Ngạn hiếm khi không phản bác, dù sao họ đều rất trân trọng cùng một người.

Khi quay vào trong, nhìn thấy vẻ mặt hóng hớt của dì Ngải, Giang Ngạn cảm thấy khóe miệng mình giật giật. Mỗi lần đều là người kia phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Giang Ngạn vẫn tự giác giải thích qua loa với Lạc Lạc, lược bỏ đoạn đối thoại giữa hai người.

Trước khi đi ngủ, Giang Ngạn vùi đầu vào hõm cổ cậu, lẩm bẩm: "Cậu là của một mình tôi. Không ai được phép cướp đi."

Thương Lạc Khê không hiểu người này lại đang nói mê sảng gì, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện gia đình của bạn trai mình, bèn nhẹ nhàng nói: "Biết rồi, biết rồi."

"Ngủ ngon, bạn trai."

"Ngủ ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com