Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Chẳng mấy chốc đã đến Tết. Sáng sớm, mẹ Ngải đã gõ cửa phòng con trai, nhẹ nhàng nói: "Lạc Lạc, bảo bối, mau dậy đi, năm mới không được ngủ nướng đâu."

Người trên giường lăn qua lăn lại hai vòng, rồi mới ậm ừ đáp một tiếng trong chăn. Trong đầu cậu lại thầm nghĩ, tại sao không thể ngủ một giấc cho ngon chứ?

Hai ba con ngồi nhìn nhau trong phòng khách, đều đọc được trong mắt đối phương sự khó hiểu về việc tại sao phải tuân theo cái tục lệ này. Nghỉ lễ rõ ràng là nên được nghỉ ngơi cho tử tế.

Mẹ Ngải liếc xéo hai người một cái, rồi sai cả hai ra ngoài mua đồ, còn mình thì ở nhà dọn dẹp vệ sinh.

Thương Lạc Khê mơ mơ màng màng đi theo ba mình ra chợ. Nhìn ba đang mặc cả với cô bán hàng, hình ảnh này hoàn toàn khác với ấn tượng lịch lãm, nho nhã thường ngày của ông.

Cậu kéo tay áo Thương Nam Thành, nhỏ giọng hỏi: "Ba, ba biết làm cái này từ khi nào vậy?"

Khóe miệng Thương Nam Thành nở một nụ cười nhàn nhạt, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại. Ngày trước lúc theo đuổi vợ mình, yêu cầu duy nhất của bà là ông phải biết nấu cơm! Vì vậy ông liền đi học nấu ăn. Khoảng thời gian đó, tình cảm của hai người cũng dần nảy nở. Chỉ là từ sau khi kết hôn, ông bận rộn công việc, hầu như đều là mẹ Ngải nấu cơm!

"Để theo đuổi mẹ con đấy." Thương Nam Thành xoa đầu con trai, dường như cũng không ngại nói về những chuyện này.

Thương Lạc Khê thầm nghĩ, hình như lần nào cũng là Giang Ngạn nấu cơm! Hơn nữa, Giang Ngạn hoàn toàn không muốn cho cậu động tay vào. Cậu không có thiên phú nấu nướng.

Tết đến không thể thiếu nhất chính là câu đối. Dù bây giờ về cơ bản đã không còn không khí này nữa, nhưng Thương Nam Thành cảm thấy đây là một truyền thống, vẫn rất cần thiết.

Lần đầu tiên Thương Lạc Khê cảm thấy ba mình có tiềm chất làm một người đàn ông của gia đình, thứ gì cũng rõ như lòng bàn tay, các loại gia vị đều có thể phân biệt chính xác, điều này cũng rất lợi hại.

Có lẽ là do Tết, trung tâm thương mại người qua lại đông nghịt. Xung quanh ai nấy đều tụm năm tụm ba bàn bạc mua gì, trên mặt đều mang theo nụ cười. Tiếng cười từ xa xa loáng thoáng truyền vào tai, khóe miệng cậu cũng cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Cuối cùng, hai người xách đầy đồ về nhà.

Thương Lạc Khê nằm dài trên sofa, nhìn ba mẹ đang vừa nói vừa cười dán đồ trang trí ngoài cửa.

Cậu thất thần nghĩ, ba mẹ của bạn trai mình đã ly hôn, ngày thường quan hệ dường như cũng không tốt lắm, vậy Tết đến hắn sẽ đi đâu?

Cậu lấy điện thoại ra, chọc chọc vào ảnh đại diện trên màn hình. Vòng bạn bè chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp bờ biển khi hai người đi du lịch ở thành phố H, ngoài ra không có gì cả.

Liệu có phải đối phương sẽ ăn Tết một mình không? Thương Lạc Khê suy nghĩ một lát, rồi đi về phía cửa.

"Mẹ ơi, Giang Ngạn chắc là ăn Tết một mình, quan hệ của cậu ấy với gia đình không tốt. Con muốn mời cậu ấy đến nhà mình."

Mẹ Ngải sững người một lúc, rồi cười nói: "Vậy gọi Tiểu Giang đến đây đi, thêm một người cũng náo nhiệt hơn. Hai đứa quan hệ tốt, con bảo nó đến đi."

Thương Lạc Khê trở về phòng gọi điện thoại, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

"Lạc Lạc, sao thế? Dậy sớm vậy." Giang Ngạn vừa mới thức dậy, giọng nói còn mang theo vẻ khàn khàn.

"Đến nhà tôi ăn Tết đi, anh Giang, chúng ta cùng nhau ăn Tết nhé."

Đầu dây bên kia sững người một lúc, rồi mới khẽ đáp: "Lạc Lạc, cậu không cần phải..."

"Tôi nhớ cậu, chỉ muốn cùng cậu ăn Tết thôi." Thương Lạc Khê ngắt lời hắn, cậu không muốn đối phương nghĩ quá nhiều.

"Được, chờ tôi."

Cúp điện thoại, Thương Lạc Khê thở phào nhẹ nhõm. Chuyện tình cảm không thể pha tạp quá nhiều thứ, cậu cũng muốn chia sẻ cho Giang Ngạn một chút ấm áp.

Giang Ngạn nhanh chóng thu dọn rồi ra khỏi cửa.

Nửa giờ sau, Giang Ngạn xách đồ đến nơi. Khi nhìn thấy câu đối ngoài cửa, hắn còn sững người, khẽ nói: "Không khí Tết."

Thương Lạc Khê cười cười, ánh mắt không ngừng ra hiệu cho mẹ mình. Mẹ Ngải che miệng cười, mời Giang Ngạn vào nhà.

Hai người lớn vừa nói vừa cười bận rộn trong bếp. Thương Lạc Khê và Giang Ngạn đều cảm nhận được một bầu không khí "cẩu lương" nồng đậm.

"Lạc Lạc, cảm ơn cậu." Giang Ngạn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu.

Thương Lạc Khê siết chặt tay hắn, dùng ngón tay nhẹ nhàng búng vào trán hắn: "Không cần cảm ơn."

Giang Ngạn nhướng mày tự hỏi nhóc ngoan học được chiêu này khi nào vậy, sau đó hắn kéo người vào phòng để "giao lưu" một phen.

Ăn trưa xong, mẹ Ngải sai hai đứa trẻ đi rửa bát, giúp đỡ lẫn nhau.

Giang Ngạn thuần thục rửa bát, hoàn toàn không để người bên cạnh động tay vào. Mẹ Ngải thích thú liếc nhìn con trai mình một cái.

Thương Lạc Khê giả vờ không thấy, bạn trai mình vui vẻ chiều chuộng mà! Cậu không nên phụ lòng tốt của đối phương.

Buổi chiều, Lý Hạo nhắn tin cho Giang Ngạn, biết tối nay sẽ có bắn pháo hoa nên nhân cơ hội này rủ chị dâu đi chơi tụ tập.

Hai người quyết định như vậy cũng khá tốt, báo với gia đình một tiếng rồi ra ngoài.

Sau khi tập hợp, Lý Hạo đến khoác vai Giang Ngạn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chị dâu đồng ý rồi mà cũng không nói cho bọn này biết, bây giờ lại còn đi cùng người ta đến đây, hai người có phải ăn Tết cùng nhau không?"

Giang Ngạn khẽ gật đầu, ánh mắt không sao che giấu được vẻ đắc ý.

Lý Hạo ê cả răng, hét lên: "Mời một bữa đi. Chúc mừng một chút."

Vì vậy cả nhóm bắt đầu đi về phía quán thịt nướng gần đó. Lý Hạo cảm thấy Tết là phải ăn thịt, nên nhất định phải đi ăn thịt nướng.

Cả nhóm ăn cơm xong đã gần 10 giờ tối, sau đó từ từ đi về phía nơi bắn pháo hoa gần đó.

Khi đến nơi, xung quanh về cơ bản đã đông nghịt người. Bây giờ, việc đốt pháo hoa trong thành phố gần như đã bị cấm, nên rất nhiều người đến đây đốt pháo là để thỏa mãn niềm vui và ước nguyện thời thơ ấu.

Giang Ngạn nhẹ nhàng nắm chặt tay Thương Lạc Khê, sợ hai người bị lạc nhau. Đi một đoạn, Lý Hạo và Trần Văn đã không thấy bóng dáng đâu.

Đúng 12 giờ, theo một tiếng nổ bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí náo nhiệt đã lâu, tầm mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào những đóa pháo hoa đang nở rộ.

Giang Ngạn nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Lạc Lạc, năm mới vui vẻ."

Khóe miệng Thương Lạc Khê cong lên, trong mắt phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt: "Năm mới vui vẻ."

Giang Ngạn khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com