Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48

Editor & beta: Luin

Tống Tinh Lan đang đứng trên ban công, kẹp một điếu thuốc lá giữa các ngón tay. Lửa ở đầu thuốc chập chờn, khói trắng lượn lờ. Hắn quay người nhìn Tống Cẩn, biểu cảm lạnh lùng và thâm trầm trong màn đêm.

"Chưa ngủ à." Đợi Tống Cẩn bước ra ban công, Tống Tinh Lan hỏi anh.

"Cậu tìm được Tống Hướng Bình rồi sao?" Tống Cẩn hỏi thẳng.

"Anh nghe thấy rồi?" Tống Tinh Lan liếc nhìn cửa sổ lồi bên cạnh, nói: "Nửa đêm đứng hóng gió, dễ cảm lạnh đấy."

"Cậu định làm gì ông ta?" Tống Cẩn hỏi.

Tống Tinh Lan dụi tắt điếu thuốc, tùy ý xoắn xoắn ngón tay, đáp: "Anh cứ ở nhà là được."

"Cậu nói cho tôi biết." Bảo không sợ hãi, không hoảng loạn là giả. Tống Cẩn bước thêm một bước về phía Tống Tinh Lan, ngẩng đầu nói có chút vội vã: "Cậu định làm gì?"

"Làm những chuyện không tốt." Tống Tinh Lan hơi cúi đầu xuống, mùi thuốc lá trên người vừa lạnh vừa nhạt, hắn nói: "Tống Hướng Bình không đáng để anh phải căng thẳng như vậy."

"Không phải..." Tống Cẩn đột nhiên có chút mơ hồ run rẩy: "Tôi không phải vì ông ta..."

"Vậy là vì ai?" Tống Tinh Lan hỏi.

"Không thể... không thể đưa ông ta vào tù sao? Không cần thiết vì ông ta... mà tự mình..."

Tống Cẩn nói có chút lắp bắp. Anh cũng không rõ suy nghĩ cụ thể của mình lúc này. Anh không hề đồng cảm với Tống Hướng Bình, thực sự không. Anh biết mình mềm lòng, đôi khi còn rất nhu nhược, không phải là một tính cách kiên định. Nhưng nếu đến bước này, anh vẫn cố gắng nói những lời như "Dù sao cũng là ba của chúng ta", "Hay là bỏ qua đi", "Tha cho ông ta", thì anh hoàn toàn có lỗi với mẹ, có lỗi với bản thân, có lỗi với gia đình từng coi là trọn vẹn và cũng có lỗi với Tống Tinh Lan đã phải chịu ngược đãi hồi nhỏ.

"Anh lo lắng cho tôi sao?" Không đợi Tống Cẩn nói hết, Tống Tinh Lan hỏi anh.

Trăng đêm nay rất sáng. Tống Cẩn ở trong phòng mình không nhìn thấy trăng vì bị cửa sổ lồi che khuất, nhưng bây giờ đứng trên ban công lại có thể thấy rõ. Ánh trăng cũng rất lạnh, chiếu sáng khuôn mặt Tống Tinh Lan trở nên trắng lạnh và xinh đẹp, lông mày đen rõ, ngũ quan không chê vào đâu được.

Tống Cẩn cảm thấy Tống Tinh Lan nói đúng, anh đang lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho Tống Hướng Bình, mà là lo lắng cho Tống Tinh Lan.

Họ mới sống yên bình được chưa đầy hai ngày, không điên loạn, không mất trí nhớ, là sống dưới cùng một mái nhà với Tống Tinh Lan tỉnh táo. Đó là người thân duy nhất của anh. Tống Cẩn đã dỡ bỏ phòng bị. Anh biết Tống Tinh Lan sẽ không làm tổn thương mình nữa nên anh muốn trân trọng, muốn kéo dài những ngày tháng này lâu hơn. Anh không muốn chấp nhận bất kỳ sai sót nào.

Nhưng vạn nhất hắn đi chuyến này, xảy ra tai nạn, hoặc vì Tống Hướng Bình mà mang tội danh gì đó, thì sẽ tiêu tan hết.

Tống Cẩn có chút bối rối tránh ánh mắt Tống Tinh Lan, giọng nói cũng nhẹ bẫng, nhưng anh vẫn thành thật: "Có lẽ là vậy."

"Vậy cậu..."

Tống Cẩn vừa nói vừa ngẩng đầu lên, nhưng tầm nhìn ngay lập tức tối sầm lại. Tống Tinh Lan ôm lấy eo anh, cúi đầu hôn xuống một cách trầm mặt nhưng không thể kháng cự.

Nụ hôn này đến quá đột ngột. Tống Cẩn theo bản năng giữ lấy cánh tay hắn. Gần như ngay lập tức, hàm răng anh bị cạy mở và đầu lưỡi bị quấn lấy. Trong nước bọt có mùi thuốc lá, Tống Cẩn không bao giờ hút thuốc nhưng không phản cảm, vì nó rất nhạt, còn hơi lạnh, phần còn lại là mùi thơm tươi mát sau khi tắm trên người cả hai. Tống Tinh Lan dùng sữa tắm của Tống Cẩn, dầu gội cũng vậy, mùi của họ giống nhau.

Ánh trăng, gió đêm, tiếng lá cây lay động, không nghe thấy gì nữa, không nhìn thấy gì nữa. Tống Tinh Lan một tay ôm eo Tống Cẩn, ép anh lùi lại. Lùi mãi vào trong phòng, lùi đến mép giường. Hắn hầu như không tốn chút sức lực nào đã đè Tống Cẩn xuống giường.

Tống Cẩn trong cơn hỗn loạn buộc phải chấp nhận sự tấn công mạnh mẽ. Tim đập dồn dập kéo theo máu và dây thần kinh toàn thân. Hơi thở nặng nề tràn ngập trong thính giác. Không khí trong phổi dường như ngày càng ít đi. Anh nắm chặt cánh tay Tống Tinh Lan, trong mũi thoát ra vài âm thanh đứt quãng, thực sự sắp không thở nổi nữa.

"Tống... ừm..." Tống Cẩn đẩy vai hắn, giãy giụa dữ dội: "Đợi... đừng... không thở được..."

Tống Tinh Lan cắn môi anh, nụ hôn rơi xuống, hôn lên xương quai xanh và ngực anh, rồi co đầu gối đẩy mở hai chân Tống Cẩn. Khuỷu tay trái hắn chống trên giường, tay phải dùng một tay cởi cúc áo ngủ của Tống Cẩn, dọc theo vạt áo mở rộng xuống dưới, móc vào cạp quần ngủ của Tống Cẩn kéo xuống.

Tống Cẩn như tỉnh mộng, nắm lấy cổ tay hắn, run rẩy thở dốc nói: "Đừng."

Tống Tinh Lan không trả lời, dùng chóp mũi cọ vào áo ngủ của Tống Cẩn, từ từ liếm đầu ti anh. Khi Tống Cẩn run rẩy yếu sức, hắn gỡ tay anh ra, tiếp tục kéo quần ngủ xuống. Nhưng Tống Cẩn lại nắm lấy tay Tống Tinh Lan một lần nữa, dù không còn chút sức lực nào, trong miệng cũng chỉ có thể thốt ra vài chữ để chống cự: "Không thể..."

"Vậy dùng tay." Giọng Tống Tinh Lan khàn đặc nói.

Tống Cẩn còn chưa kịp phản ứng dùng tay là có ý gì, lòng bàn tay hắn đã dán vào bụng dưới, luồn vào bên trong quần lót của anh.

Cảm giác va chạm đó quá đỗi xa lạ, là phần cơ thể chưa từng bị người khác chạm vào, cực kỳ nhạy cảm. Tống Cẩn nghẹn lại phát ra tiếng rên rỉ ngắn, căng cứng vòng eo, giọng nói đầy ai oán như nức nở: "Không được... xin cậu..."

Giọng mũi anh run rẩy, tiếng rên bị kìm nén, cơ thể căng cứng, nhưng tay lại hoàn toàn mất hết sức lực. Tống Tinh Lan liếm đầu ti ướt át sưng đỏ của anh, rồi mở miệng, răng nhẹ nhàng cắn lên.

Bóng tối trong phòng như một cảm giác đè nặng thực sự, ánh trăng bị chặn lại ở ban công, chỉ chiếu vào một mảng nhỏ. Khoảnh khắc bị cắn, cùng với lực tay của Tống Tinh Lan tăng lên, Tống Cẩn gần như ngay lập tức nghẹn ngào bật ra tiếng nức nở. Cảm giác tê dại đau đớn ở ngực, kích thích mạnh mẽ phía dưới, những âm thanh mơ hồ và dính nhớp. Khi anh xuất tinh trong tay Tống Tinh Lan, cả người đã mất hết ý thức, không còn nhớ gì nữa.

Anh đã từng trong một đêm trăng sáng tương tự như vậy bị chính em trai ruột của mình cưỡng hiếp lần đầu tiên. Cảnh tượng xuyên qua hàng ngàn ngày đêm, xuyên qua vô số hận thù và dục vọng đan xen, đến khoảnh khắc này, rất nhiều thứ thực sự đã thay đổi hết lần này đến lần khác, nhưng huyết thống chưa bao giờ lay chuyển, vì vậy điều cấm kỵ phi luân lý vẫn luôn tồn tại. Khác biệt nằm ở chỗ đó rốt cuộc là sự sỉ nhục trá hình hay là một dấu ấn sâu sắc.

Tống Cẩn há miệng thở dốc gấp gáp, nước mắt sinh lý chảy dọc khóe mắt, khóe môi còn vương lại dịch ẩm ướt. Cơ thể sau cực khoái vẫn còn run rẩy nhẹ. Tống Tinh Lan ngẩng đầu lên hôn lại lên trán, chóp mũi anh, má và môi, hắn nói: "Anh, đừng lo lắng, tôi sẽ nhanh chóng trở về."

Chưa bao giờ có một khoảnh khắc nào, Tống Cẩn muốn nhìn thẳng vào mắt Tống Tinh Lan đến thế, muốn xem xét kỹ biểu cảm của hắn. Nhưng trong tầm mắt quá tối, ánh trăng keo kiệt chỉ dừng lại ở gần đó, quyết tâm để Tống Cẩn lơ lửng, mơ hồ và bất lực. Cuối cùng, anh chỉ có thể dùng ý thức tan rã chạm nhẹ vào khuôn mặt bên lạnh lẽo của Tống Tinh Lan, để đảm bảo rằng cả hai họ lúc này vẫn còn tồn tại một cách chân thật.

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Tinh Lan: Cương cứng cả nửa đêm, người sắp phế rồi.

=)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com