Q1 - Chương 64 : Kế hoạch bí mật
Ôn Dương không hiểu tại sao một người đàn ông độc đoán và lạnh lùng như vậy, Ân Lang Qua lại thích ngủ trong vòng tay người khác như một đứa trẻ vậy.
Có phải Ân Lang Qua đã ngủ trong vòng tay của đủ loại đàn ông và phụ nữ rất nhiều năm trước khi anh gặp cậu không?
Anh ta không cảm giác an toàn hay là thiếu tình yêu?
Ôn Dương nghĩ tới đây liền nghĩ thật nực cười, một người có thân hình cường tráng như Ân Lang Qua sẽ không bao giờ cần có được cái gọi là cảm giác an toàn từ một học giả yếu đuối như mình, nếu là thiếu tình yêu thì càng vô lý hơn.Tên côn đồ như Ân Lang Qua giết người không chớp mắt thì sao mà biết được cái gì gọi là yêu.
Tối hôm sau, Ôn Dương cùng Ân Lang Qua tham gia buổi đấu giá từ thiện.
Cuộc đấu giá từ thiện này có quy mô không hề nhỏ, được thiết lập trên một con tàu du lịch sang trọng khổng lồ. Khách mời đến từ các doanh nhân và những người nổi tiếng chính trị trên khắp thế giới. Một số di tích văn hóa được đấu giá cũng là những báu vật quý hiếm. Vì vậy, sự kiện tối nay là tiêu điểm của thành phố C long trọng nhất từ trước đến nay.
Trong bữa thịnh yến như vậy, Ân Lang Qua tất nhiên được mời.
Ôn Dương đứng trước gương mặc lễ phục , Ân Lang Qua bước tới, kiên nhẫn thắt nơ cho Ôn Dương.
Ôn Dương nhìn Ân Lang Qua vẻ mặt nghiêm túc lại thực ôn nhu, do dự một chút, mới ngập ngừng hỏi: "Có người hỏi về quan hệ giữa tôi và anh thì nên trả lời như thế nào?"
Ân Lang Qua đưa tay kéo thắt nơ của Ôn Dương, nhìn chằm chằm ánh mắt ngoan ngoãn của Ôn Dương, không khỏi bật cười, "Nghĩ gì vậy?"
Ôn Dương mím môi, cúi đầu, "Tôi tại yến tiệc chưa có ai hỏi qua."
Ân Lang Qua cúi đầu hôn giữa lông mày Ôn Dương , "Tôi đã chuẩn bị kế hoạch cùng em kết hôn rồi, em nói xem em có thể là gì của tôi ?"
Ôn Dương kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn đôi mắt tươi cười của Ân Lang Qua , lòng bàn chân cậu chợt lạnh, khóe miệng run rẩy hồi lâu mới kéo ra một nụ cười cứng ngắc, "Anh... Anh đừng nói đùa."
Ân Lang Qua hơi hơi nâng mi, "Nói đùa? Em cho rằng tôi đanh nói đùa với em sao?"
Cảm nhận được sự thay đổi của tâm trạng của Ân Lang Qua, Ôn Dương vội xua tay, "Không, không, tôi ... ý tôi là sớm quá, chúng ta mới quen nhau được hai ba tháng, mà anh ... không phải rất hiểu tôi, tôi có rất nhiều tật xấu, anh còn chưa cảm nhận được, có thể sau khi phát hiện nói không chừng sẽ ...."
"Em căng thẳng cái gì?" Ân Lang Qua đột nhiên ngắt lời Ôn Dương, liếc mắt nhìn vẻ mặt lúng túng của Ôn Dương, "Cùng em chung sống cả đời, kết hôn là chuyện đương nhiên."
Thanh âm của Ân Lang Qua vô cùng hữu lực, không bác bỏ được.
Ôn Dương không nói nữa, trên mặt hầu như không duy trì được nụ cười tự nhiên, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn hiện rõ.
"Em chưa bao giờ nghĩ đến điều này ư?" Ân Lang Qua tiếp tục, "Ôn Dương, em có muốn kết hôn với tôi không?"
Ôn Dương vẫn không dám nhìn vào mắt Ân Lang Qua, "Không ... không có."
"Ôn Dương...." thanh âm của Ân Lang Qua đột nhiên nhu hòa rất nhiều, "Tôi có chỗ nào em không hài lòng em cứ nói tôi biết, tôi có thể vì em mà sửa đổi, kỳ thật em không cần cái gì cũng nghe tôi, em cũng có suy nghĩ riêng của mình, tôi chỉ muốn cùng em ở bên nhau, không muốn trói buộc tự do của em, em có yêu cầu gì, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ hoàn toàn thỏa mãn em."
Ôn Dương nào dám nói thật, tiếp tục lắc lắc đầu.
Ân Lang Qua mỉm cười mãn nguyện , hắn thắt nơ cho Ôn Dương xong, lui về phía sau vài bước ánh mắt quét qua người Ôn Dương toàn thân mặc lễ phục trắng, tán thưởng nói, "Ôn Dương, em thật mê người."
Đáy mắt Ân Lang Qua si mê làm cho Ôn Dương có chút sởn tóc gáy.
Ôn Dương càng ngày càng cảm thấy, ở trong lòng Ân Lang Qua, hắn đã bắt đầu đem cậu cùng "Ôn Dương" kia nhập lại làm một.
Trên đường, Ôn Dương lén lút quan sát Ân Lang Qua đang ở bên cạnh quẹt tay lên màn hình điện thoại di động, giống như đang xem một tài liệu nào đó trong điện thoại di động, trên mặt lộ ra vẻ đoan nghiêm.
Ôn Dương liếc nhìn điện thoại di động, còn chưa tới bốn phần trăm pin.
Xe dừng ở bến cảng, được một hàng nhân viên phục vụ tận tình chào đón, Ân Lang Qua và Ôn Dương lên du thuyền rực rỡ ánh đèn.
Là chủ nhân của du thuyền này, cùng với tổ chức đấu giá ở đây đều do Lâm Tả Khả đứng đầu, tự mình nghênh đón Ân Lang Qua.
Ân Lang Qua vào bàn còn tính điệu thấp, nhưng bởi vì thân phận thật sự không bình thường, không lâu sau có không ít người đến để trò chuyện cùng hắn.
Nhiều người mang theo bạn nhảy của riêng họ, và Ôn Dương được coi là bạn nhảy của Ân Lang Qua, cơ hồ không ai thật sự quan tâm đến thân phận của Ôn Dương.
Cuối cùng khi Ân Lang Qua được rảnh rỗi, Ôn Dương mượn điện thoại di động từ Ân Lang Qua để gọi cho ba cậu, lấy điện thoại di động không liên lạc được của mình ra cho Ân Lang Qua xem, bất lực nói rằng cậu không còn cách nào khác.
"Nếu không tiện..."
Ôn Dương chưa kịp nói xong, Ân Lang Qua đã lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu, ôn nhu nhắc nhở: "Ở đây ồn ào quá, em có thể gọi ở hành lang bên kia, mật khẩu mở nguồn là **** **** "
Ôn Dương khắc chế sóng triều trong đáy lòng, tiếp nhận điện thoại, "Tôi... Tôi đến bên ngoài boong tàu gọi."
Nói xong, Ôn Dương xoay người chạy ra đại sảnh.
Sau khi rời khỏi tiền sảnh, Ôn Dương bước nhanh về phía hành lang bên ngoài phía tây của du thuyền, địa điểm tốt mà cậu đã hẹn gặp Kỳ Hạn.
Khoảng cách giữa lan can và vách ngăn của tàu du lịch rộng hơn một mét, Kỳ Hạn đang dựa vào lan can chờ đợi, khi nhìn thấy Ôn Dương đi tới, ánh mắt không giấu được vui mừng, dang tay ôm chặt Ôn Dương vào ngực.
"Anh rất nhớ em." Gương mặt Kỳ Hạn không ngừng cọ lên mái tóc Ôn Dương, "Nhớ đến phát điên."
Ôn Dương duỗi tay ôm lấy eo Kỳ Hạn, cằm đặt trên hõm vai hắn, nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác ngọt ngào ít ỏi này, vẻ hoảng sợ cùng bất lực lúc trước lại bị rắn chắc vô song an ủi, "Em cũng rất nhớ anh."
Kỳ Hạn chậm rãi buông Ôn Dương ra, Ôn Dương liền đưa điện thoại di động cho Kỳ Hạn.
"Mật khẩu mở nguồn và mật khẩu của tập tin mã hóa bên trong đều nằm trong tin nhắn tối qua em gửi cho anh." Ngừng một chút, Ôn Dương trầm giọng hỏi: "Kỳ Hạn, cái này có thực sự hữu dụng không?
"Đương nhiên." Kỳ Hạn nhìn chằm chằm điện thoại màu đen trong tay, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Ôn Dương há mồm không nói gì cuối cùng nhìn Kỳ Hạn không thể tập trung chú ý vào chính mình, trong lòng đột nhiên có cảm giác không tốt, cuối cùng trầm giọng nói: "Vậy em trở về đây, không thì em sẽ bị anh ta nghi ngờ. "
"Ừ, em cẩn thận chút, đúng rồi," Kỳ Hạn đột nhiên gọi Ôn Dương lại, sau đó duỗi tay ôm khuôn mặt của Ôn Dương sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Ôn Dương mở to hai mắt, theo bản năng đẩy Kỳ Hạn ra, nhưng Kỳ Hạn bằng vào hình thể ưu thế trực tiếp đem Ôn Dương đè ép ở khoang trên vách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com