Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Qua cầu rút ván

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Là một người đàn ông, Úc Nam tự nhủ rằng cả đời này có hai điều tuyệt đối không nên làm: Một là lên xe của tài xế đã uống rượu, hai là tin vào miệng lưỡi của đàn ông.

Chỉ cần dính một trong hai, kiểu gì cũng "hết vai sớm".

Không may thay, cậu đã dính luôn cả hai.

Đầu tiên, Úc Nam không nên tin lời đồng nghiệp Tiểu Trương rằng cậu ta không uống rượu. Sau đó lại còn ngu ngốc lên xe của cậu ta.

Câu chuyện bắt đầu vào ngày Tiểu Trương, cũng là một nam hộ sinh khoa sản như Úc Nam, quyết định đã đến lúc bỏ nghề vì gia đình trúng mảnh đất đền bù, tiền ngập đến gối.

Trước khi rời đi, cậu ta hứa đãi cả khoa một bữa ở nhà hàng Michelin hẳn hoi.

Trong khi mọi người hân hoan chờ đến tối tiệc tùng, Úc Nam lại đang loay hoay trong phòng phẫu thuật cứu một ca sinh bốn vô cùng oái oăm.

Thực ra, ca này lẽ ra là của Tiểu Trương, nhưng cậu ta viết đơn xin nghỉ mất rồi, trong khi nữ hộ sinh trực ca lại đang mang bầu, mà sản phụ thì nặng hơn 200 cân! Trưởng khoa bóp trán một hồi, thở dài gọi Úc Nam vào.

Là nam hộ sinh duy nhất trong khoa sản, Úc Nam đành lên sóng mà không dám từ chối.

Trước khi vào ca, cậu còn dí dỏm nói đùa với trưởng khoa:"Không sao đâu, sếp! Nhưng khi chia thưởng nhớ điểm danh chiến công oanh liệt của em nhé."

Trưởng khoa vỗ vai Úc Nam, cười khích lệ: "Yên tâm, công sức của cậu không bị quên đâu. Cố lên nhé, nhóc."

May mà trời thương, sản phụ mẹ tròn con vuông, cả nhà năm mạng đều khỏe mạnh, không phụ công cậu tất bật cả đêm.

Nhưng một cuộc phẫu thuật đã mệt, một đêm có vẻ như còn dài hơn.

Khi mọi người nghĩ cậu đã được ra về, sản phụ kia lại sinh non, còn cần thời gian trong lồng ấp.

Nhà cô ấy thì nghèo, chỉ có mỗi chồng cô đến chăm sóc mà gánh đến cả ba "mặt trận": vợ, con, và cả đống thủ tục giấy tờ cần ký.

Ai nhìn cảnh đó cũng đau đầu thay. Úc Nam liền đành lẳng lặng ở lại để trông nom bốn nhóc này.

Người chồng luýnh quýnh cảm kích muốn quỳ xuống, làm cậu cười hùa, giơ tay ngăn lại: "Ấy, anh ơi! Đừng có vậy chứ, sếp tôi mà thấy là kiểu gì tôi cũng bị trừ lương đấy!"

Người kia bật dậy ngay, nhưng cũng kịp cúi thêm một cái thật sâu.

Trưởng khoa đứng từ xa, nhíu mày hỏi: "Còn chưa về à? Người nhà cậu à?"

Úc Nam cười, nhận bừa: "Vâng, anh rể của em mà!"

"Bớt nói tào lao giùm cái. mau về nghỉ đi. Người nhà gì chứ, tôi biết cậu chẳng có họ hàng thân thích nào cả."

Chỉ trưởng có khoa biết, Úc Nam bị bệnh tim bẩm sinh và từng bị bỏ rơi ngay tại bệnh viện này từ khi mới lọt lòng.

Úc Nam cười hì hì: "Thì em tranh thủ kiếm thêm danh hiệu 'nhân viên gương mẫu' ấy mà."

Trưởng khoa chỉ lắc đầu cười, bởi đây không phải lần đầu Úc Nam tình nguyện giúp đỡ sản phụ. Miệng thì toàn nói đùa, nhưng đơn giản vì cậu không nỡ thấy ai cô đơn, bất lực.

Nghe có vẻ "giả ngây thơ vô số tội," nhưng chỉ là cậu mềm lòng, thấy ai hoạn nạn cũng khó lòng bỏ đi.

Thế rồi, đến rạng sáng, cuối cùng người nhà sản phụ cũng tới. Úc Nam bàn giao xong hết mọi thứ, tranh thủ về nhà ngay.

Vừa ra thì cậu nhận được hơn 80 tin nhắn Wechat từ 8 người đàn ông khác nhau, tất cả đều rủ cậu đi bar.

Ai bảo trong cộng đồng gay này, 0 thì nhiều mà 1 thì như mò kim đáy biển?

Với Úc Nam thì lại một núi 1, hàng năm đều vây quanh cậu đây này.

Cũng dễ hiểu thôi! Cậu chính là kiểu mỹ nam khiến các tra nam mê mệt:

Gương mặt thanh tú kiểu tình đầu quốc dân, lại thêm tài bỡn cợt, nói lời ngọt ngào, nháy mắt tình tứ, rượu chè thâu đêm, tình cảm mập mờ. Đủ để khiến người ta lâng lâng như yêu thật, nhưng không để lại gì ngoài cảm giác thoảng qua.

Mặc cho tin nhắn tới tấp, Úc Nam chỉ trả lời duy nhất một mẫu tin, sau đó copy, rồi paste cho cả tám người.

【Em vừa xong ca mổ, mệt lắm luôn, chỉ muốn ngủ thôi. Ca ca thương em thì để em nghỉ ngơi nhé, em sẽ nhớ ca ca lắm~】

Nói rồi, tắt máy, bỏ di động sang một bên, thay đồ rồi chuẩn bị đi về. Ai dè vừa kịp thở thì... tám shipper gọi cùng một lúc. Cơ mà thay vì một anh đứng ra đón đưa, cậu chỉ nhận được toàn đồ ăn vặt và bó hoa từ tám "chàng tử tế."

Nhận xong hết quà, cậu lại "trả lễ": nhắn thêm một tin chung chung.

【Cảm ơn ca ca nhiều nha! Đồ ăn ngon lắm, mai gặp~】

Ngẫm ngợi vài giây, cậu thấy rối não vì phải nhớ là đồ của ai, lại sửa:

【Cảm ơn ca ca. Lần sau đừng phí sức như vậy nữa, bữa nào gặp nhé~】

Xong xuôi, Úc Nam gom hết đồ ăn ra chỗ cho mèo hoang, còn hoa thì thẳng tiến thùng rác.

Rõ ràng mấy người kia chơi phông bạt chưa tới, nhưng Úc Nam tự nhận mình bình thường cũng không tốt đẹp gì cho cam.

Trên đường về, trời bỗng đổ mưa rả rích. Úc Nam lầm bầm: "Lại mưa, chắc chắn sẽ có chuyện không hay."

Thực ra, Úc Nam không phải sinh ra đã "tra" như thế này. Cậu từng rất ngây thơ.

Khi tốt nghiệp trường y tá, cậu và bạn trai ba năm lên kế hoạch công khai mối quan hệ.

Bạn trai cậu bảo, nốt ruồi nhỏ trên dái tai phải của Úc Nam trông giống viên mã não đen, thế là hắn cũng xỏ lỗ tai, đeo viên đá đen cho "đồng điệu" với cậu.

Úc Nam từng là hot streamer, mỗi lần hát có tới mười lăm vạn người xem. Họ hẹn nhau: cậu hát xong, bạn trai sẽ lên sóng, cả hai cùng công khai tình yêu, rồi nhận lời chúc phúc từ fan.

Hôm đó trời mưa to. Bạn trai bảo kẹt xe, kêu Úc Nam đợi.

Cậu đợi mãi, fan bắt đầu sốt ruột, trêu chọc rằng anh bị "leo cây". Úc Nam cãi nhau tay đôi với họ hơn 800 comment thì nhận được tin nhắn:

【Tiểu Nam à, sau này tụi mình đều phải lấy vợ sinh con. Xin lỗi em.】

Điện thoại vẫn đang livestream. Định khoe chuyện tình ngọt ngào, ai ngờ Úc Nam lại phát sóng trực tiếp cảnh mình thất tình trước 150.000 khán giả.

Sau đó, cậu buồn bã một thời gian dài, cắt đứt mọi liên lạc, đóng kênh, dồn hết tâm huyết vào nghề hộ sĩ.

Sau đó, đứa bạn thân tỉnh bơ của cậu ném ra một câu chấn động: "Cớ gì để tra nam chơi cậu, mà cậu không thể chơi lại bọn họ? Với nhan sắc này của cậu, đáng ra phải chơi cho tụi nó tơi tả luôn ấy chứ. Đã yêu dai dẳng còn lãng phí cái mặt nhìn sơ thì trong sáng, nhìn kỹ thì đúng chuẩn mặt tra nam nữa."

Từ đó về sau, Úc Nam đã nếm trải được niềm vui khi chơi đùa với tra nam.

Chỉ cần tra nhanh, thì buồn bã không bao giờ đuổi kịp.

Úc Nam kéo chặt cổ áo khoác lông vũ, chuẩn bị bắt xe về nhà, ai dè suýt bị ánh đèn xe phía trước làm mù mắt.

Cậu nheo nheo mắt, quay người lại, nhưng chiếc xe phía sau lại bấm còi inh ỏi, rõ ràng là nhắm vào cậu.

Chẳng lẽ là anh trai nào lại rảnh rỗi thương cậu tới đón giữa trời mưa lạnh lẽo thế này?

Có người gọi cậu: "Úc Nam!"

Úc Nam quay đầu lại, xe cũng tắt luôn đèn pha, cuối cùng cậu nhìn rõ người đến là ai.

Hóa ra là Tiểu Trương – đồng nghiệp cũ vừa nghỉ việc, lái hẳn Lamborghini tới.

Tiểu Trương nhiệt tình vẫy tay: "Đợi cậu tan làm lâu lắm rồi đó, tụ họp thiếu mỗi cậu thôi. Lên xe đi, thử xe mới của tôi nè!"

Úc Nam cất điện thoại, cười bước tới, khen lấy lòng: "Được nha Tiểu Trương, cuộc đời đúng kiểu bật hack luôn ấy."

Tiểu Trương cười hề hề: "Lên xe đi, lên xe đi."

Úc Nam vừa định lên xe thì ngửi thấy mùi rượu trên người Tiểu Trương, nhíu mày hỏi: "Mấy người tụ tập ở đâu vậy? Tôi tự bắt xe qua cũng được."

Tiểu Trương: "Tôi không uống đâu, bọn họ uống thôi, tôi bị dính mùi đó. Cậu xem tôi lái tới đây ngon lành thế này cơ mà. Đường cũng vắng, chỗ ăn uống thì gần, không sao đâu, lên đi."

Úc Nam nhìn ứng dụng đặt xe, thấy còn tận 18 người đang xếp hàng chờ. Suy đi tính lại, bình thường Tiểu Trương đâu có uống giọt nào, ra dáng trai ngoan hiền, chắc không nói dối đâu ha.

Thế là cậu lên xe.

Tiểu Trương vỗ vỗ vô lăng, cười hỏi: "Lamborghini nè, không chụp tấm hình đăng mạng xã hội khoe hả?"

Úc Nam sững lại, định bụng phản bác: "Bố đây đâu có sống ảo tới vậy." Nhưng nghĩ lại cái đức hạnh thường ngày của mình thì... thôi chụp đại hai tấm, vừa chụp vừa khen: "Xe ngon đó."

Dù gì cũng đồng nghiệp lâu năm, giữ chút mặt mũi cho nhau.

Tiểu Trương có tiền rồi, nói chuyện nghe tự tin hẳn: "Làm hộ sĩ khoa sản bao năm chán muốn chết, lương lậu thế này thì bao giờ mới mua được xe, tậu được nhà chứ."

Úc Nam phụ họa: "Ừ, nghèo thật."

Tiểu Trương liếc nhìn Úc Nam, nuốt nước bọt ực một cái.

Trước khi gặp Úc Nam, Tiểu Trương chưa từng nghĩ con trai mà cũng có thể đẹp đến thế.

Làn da trắng bóc, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc nét, hàng mi cong vút mỗi lần chớp mắt như tỏa ra vạn kiểu phong tình. Vừa kiêu kỳ lại vừa mong manh, khiến người ta muốn bảo vệ, mà cũng muốn huỷ hoại. Đẹp tới mức khiến lòng người rối bời.

Tiểu Trương vội quay đi: "Úc Nam, hay là cậu tìm đại một anh trai nhà giàu quen đi, rồi cưới nhau ở nước ngoài, nhận nuôi đứa nhỏ, sống thế mới sướng chứ."

Úc Nam tiếp tục gật gù: "Ừ, nghe cũng được."

Cả khoa sản ai chẳng biết Úc Nam là đồng tính.

Cậu cũng chẳng thèm giấu, chỉ nghĩ cố kiếm tiền, chơi bời đủ rồi, nếu sau này đủ khả năng chịu trách nhiệm cho cuộc đời ai đó, cậu sẽ nhận nuôi một đứa trẻ bị bỏ rơi ở khoa sản, tự tạo cho mình một gia đình nhỏ trên cõi đời này. Thế cũng đủ mãn nguyện.

Nhưng với một kẻ đơn độc như Úc Nam, hai chữ "gia đình" đúng là xa xỉ phẩm. Muốn có cũng đâu phải muốn là được.

Tiểu Trương im lặng một hồi, bỗng nhiên buông tay khỏi vô lăng, nắm lấy tay Úc Nam.

Úc Nam nhíu mày, nhấc tay lên, lắc lắc cái tay của Tiểu Trương trước mặt: "Tiểu Trương? Đây không phải cần số, đây là tay tôi."

Không ngờ Tiểu Trương càng nắm chặt hơn: "Úc Nam, cậu quen tôi đi. Tôi thích cậu lâu lắm rồi. Trước đây tôi nghèo không dám tán cậu, giờ tôi có tiền rồi, tôi nuôi cậu được. Cậu đồng ý đi."

Úc Nam sững sờ, lập tức giật tay ra: "Tiểu Trương, cậu điên à? Cậu có bạn gái rồi mà? Bạn gái cậu đang có bầu đó, chẳng phải cậu sắp cưới rồi sao?"

Hai người đều làm hộ sĩ khoa sản, chứng kiến biết bao phụ nữ liều cả mạng sống để sinh con, Tiểu Trương còn từng rưng rưng nước mắt thề thốt trước mặt đồng nghiệp sẽ đối xử tốt với vợ cơ mà.

Giờ lại dám mở miệng nói mấy lời này?

Tổ tiên tám đời của Úc Nam chắc cũng đang trố mắt ngạc nhiên.

Tiểu Trương: "Tôi đưa cậu ra nước ngoài sống, dù sao cậu cũng không còn người thân, ở đâu chẳng giống nhau. Tháng nào tôi cũng bay qua thăm cậu, tôi sẽ nuôi cậu, không để gia đình tôi biết đâu."

Úc Nam nghẹn lời, một lúc sau mới hoàn hồn, cảm thấy buồn nôn không tả nổi. Đây là thể loại tra nam gì vậy?

Cậu không có người thân, nên phải bị đẩy sang nước ngoài? Ở đâu chẳng giống nhau á?

Lý lẽ kiểu gì đây?

Muốn bao dưỡng cậu, nhưng vẫn muốn cưới vợ sinh con, sợ lộ chuyện nên định tống cậu ra nước ngoài giấu đi?

Thần kinh!

Úc Nam kìm nén cơn giận: "Dừng xe."

Tiểu Trương không dừng, còn đạp ga mạnh hơn: "Tối nay nếu cậu đồng ý quen tôi, chiếc Lamborghini này là của cậu luôn. Tôi đâu có như mấy tra nam tán tỉnh cậu chỉ biết tặng hoa với trà sữa, bọn họ chỉ muốn lừa tình cậu thôi. Tôi có thể cho cậu một gia đình."

Úc Nam xém xíu nữa là ói.

Tự cho mình là trai ngoan hả? Xạo chó riết quen!

Tôi mà thèm cái gọi là gia đình này à!?

Úc Nam quát: "Tôi bảo cậu dừng xe!"

Mưa ngày càng nặng hạt, chiếc xe lao vun vút.

Tiểu Trương giả vờ điếc: "Úc Nam, nếu không nhờ uống mấy chén vừa nãy, chắc tôi chẳng đủ can đảm tỏ tình với cậu đâu."

Uống rượu ??

Đầu óc Úc Nam trống rỗng: "Đậu má, dừng xe ngay! Đã uống rượu còn lái xe à? Đồ óc heo! AAAAAA!!"

Cậu còn chưa chửi xong thì "rầm" một tiếng, chiếc Lamborghini đâm sầm vào gốc cây. Trước mắt Úc Nam bỗng đỏ rực.

Cậu thề, nếu tỉnh lại, việc đầu tiên là báo cảnh sát tống cổ Tiểu Trương vào tù, sau đó tự tát mình hai phát.

Cái tội tin tên điên này không uống rượu, thêm cái tội ngu ngốc ngồi lên xe của thằng tài xế say rượu.

*

Úc Nam tỉnh dậy, tưởng mình đang nằm ICU.

Nhưng ánh đèn lại màu hồng phấn, ghế sofa bọc da bóng loáng, giường thì tròn vo, không có mùi thuốc sát trùng hay mùi nước tẩy 84, mà thơm nức mùi tinh dầu.

Đây là phòng ICU hay phòng... tình thú vậy?

Hoặc đây là ICU phiên bản tình thú?

Chẳng lẽ cái tên phản bội hạng nặng như Tiểu Trương không đưa cậu vào ICU mà lại vác thẳng cậu tới đây?

Tốt thôi, loại đàn ông chuyên lừa cưới lừa đẻ này thì cắt bỏ cho nhanh. Cậu từng cùng bạn trai cũ về quê dự tang lễ, hàng xóm nghe nói cậu là hộ sĩ liền nhờ cậu... thiến gà trống.

Thiến gà hay thiến người, xét về kỹ thuật thì cũng không khác mấy.

Úc Nam xoa cái đầu đau như búa bổ, lồm cồm bò dậy khỏi giường thì phát hiện bên cạnh mình còn có một người đàn ông.

Đèn phòng mờ mờ ảo ảo, Úc Nam bị cận nhẹ, chẳng nhìn rõ mặt đối phương, nhưng 80% là cái bản mặt đáng ăn đòn của Tiểu Trương.

Không chút khách sáo, cậu tung ngay một cú đá trời giáng vào mông thằng khốn đó.

"Đồ chó, cút!"

Tên kia đau quá rên rỉ một tiếng, từ từ lật người lại.

Úc Nam chớp chớp mắt, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt người đó. Cậu giật bắn cả mình.

Ui cha? Không phải Tiểu Trương.

Người đàn ông này đẹp trai xuất sắc, ngũ quan sắc nét, lông mày rậm, môi mỏng, ngay cả khi nhắm mắt cũng toát lên vẻ lạnh lùng cấm dục, như kiểu 'Anh sẽ không yêu ai hết, trừ khi em quá xinh đẹp'

Đẹp đúng gu cậu, đẹp hơn hết thảy những con cá từng bơi lượn trong biển tình của cậu.

Anh ta chau mày, thỉnh thoảng còn ho khẽ vài tiếng, trông có vẻ khó chịu. Dù vậy, bộ vest anh ta mặc vẫn thẳng thớm như mới là lượt xong, cà vạt tối màu thắt chặt, nhưng tứ chi lại mềm nhũn, yếu ớt kéo kéo cổ áo, yết hầu phập phồng lên xuống.

Úc Nam nhướng mày. Cảnh này trông hơi... mlem nhỉ.

Người đàn ông chậm rãi mở mắt, đôi mắt phượng hơi nheo lại, ánh nhìn mơ màng nhưng vẫn lạnh lùng kiểu 'Anh không cố ý quyến rũ đâu, do trời sinh nó thế'

Anh ta khẽ rên một tiếng, tay lần lên mặt Úc Nam, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cậu.

Cái kiểu chạm vào đầy si mê này, chỉ dành cho người mà anh ta trân trọng hết mực thôi.

Úc Nam bừng tỉnh ngộ. Hóa ra bấy lâu nay cậu không hứng thú đánh bóng chày với lũ tra nam không phải vì cậu cấm dục mà là vì chưa gặp được trai đẹp cực phẩm như thế này.

Người đàn ông thì thào: "Tinh Hà, đừng như vậy."

Giọng nói trầm khàn nhưng Úc Nam nghe rõ mồn một.

Tinh Hà chắc là tên người yêu cũ, kiểu bạch nguyệt quang chói lòa trong lòng anh ta đây mà.

Úc Nam cúi đầu cười khẽ, tay giúp anh ta nới lỏng cổ áo.

Anh ta thoải mái thở phào, tiện tay nắm lấy tay cậu.

Đã đẹp trai thì đẹp toàn diện, bàn tay cũng thon dài, mạnh mẽ.

Úc Nam nghĩ thầm, đời người chẳng lẽ cứ mãi FA? Gặp được gu rồi thì phải chớp thời cơ thôi. Qua làng này biết đâu chẳng còn quán nước nào khác.

Cậu vận dụng toàn bộ kỹ năng đối phó với tra nam, ghé sát tai anh ta, khẽ thì thầm: "Không có tinh hà đầy trời, chỉ có một vầng trăng ngọc Nam Sơn. Anh có muốn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com