Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Đàn ông mà, sao nhanh được

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Sau khi âm thầm tặng Sở Cứu vài cái "cử chỉ thân thiện" mang tầm vóc quốc tế trong lòng.

Úc Nam nghiến răng trèo trẹo đi lên tầng 28, vừa lầm bầm chửi rủa vừa tiến tới trước cửa văn phòng tổng tài.

Cậu đứng đó, trừng mắt với cái khóa mật mã đang nhấp nháy ánh đèn xanh.

Cậu không biết mật mã phòng chủ tịch.

Cậu lục điện thoại tìm thử... nhưng không có lưu số của Sở Cứu.

Úc Nam thật sự muốn cho Sở Cứu một trận nhừ tử.

Đang định cam chịu quay về thang máy thì đột nhiên nhớ ra lúc tiếp đón đoàn đại biểu có lập một nhóm chat công việc trên WeChat. Sở Cứu cũng có trong đó!

Cậu vội mở nhóm ra, đúng thật là có hắn. Ảnh đại diện là logo của tập đoàn Sở thị, tên hiển thị đúng hai chữ "Sở Cứu", chẳng có chút sáng tạo nào.

Không có sáng tạo tức là nhạt nhẽo!

Úc Nam không suy nghĩ nhiều, bấm luôn vào thêm bạn bè, kèm theo một tin nhắn ngắn gọn: "Mật mã văn phòng."

Rất nhanh, Sở Cứu đồng ý kết bạn và gửi một dãy số.

Úc Nam lập tức quay lại văn phòng, nhập mật mã, cửa vừa mở ra liền thẳng tay block luôn anh ta.

Nhưng khi bước đến bàn làm việc, cậu sững sờ.

Trên bàn ngoại trừ một cái màn hình máy tính ra thì... sạch bong không một hạt bụi, nói gì đến tờ đơn từ chức!

Cùng lúc đó, Sở Cứu đang soạn tin nhắn: "Đơn từ chức ở ngăn kéo thứ hai, mật mã là 3311."

Ấn gửi xong, anh nhìn chằm chằm vào biểu tượng dấu chấm than đỏ* phía trước tin nhắn, nghiến chặt răng.

(*) Dấu chấm than hiện lên là ảnh bị block không gửi được tin nhắn.

Nhưng đối phương cũng là kiểu người biết tiến biết lùi, ngay lập tức lại gửi một lời mời kết bạn mới, kèm theo tin nhắn: "Đơn từ chức đâu rồi???"

Ba dấu chấm hỏi, cảm xúc hẳn là cũng tương đương với dấu chấm than đỏ vừa rồi.

Sở Cứu không nói gì, nhấn đồng ý rồi gửi lại ảnh chụp vị trí của tờ đơn.

Úc Nam nhận được tin, mở ảnh ra xem, nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ phía sau dấu chấm than đỏ, cậu đã xóa luôn tin nhắn.

Không thể trách cậu block nhanh, chỉ trách tên kia gõ chữ quá chậm!

Sau đó, Úc Nam lạnh lùng block luôn lần nữa.

Lục lọi một hồi, cuối cùng cậu cũng tìm thấy đơn từ chức trong ngăn kéo. Nhưng vừa cầm lên chưa kịp rời đi, đội trưởng đội bảo vệ đã đi tuần đến nơi.

Thấy cậu, đội trưởng bảo vệ lập tức cảnh giác, giơ gậy điện lao tới: "Cậu là ai? Cậu sao lại vào được văn phòng chủ tịch?"

Úc Nam thong thả cầm chặt tập hồ sơ, đứng thẳng người, hất cằm lên: "Tôi với anh giống nhau, đều dùng chân bước vào."

Bảo vệ: "Mật mã phòng chủ tịch chỉ có ba người trong công ty biết: tôi, trợ lý Lý và chủ tịch! Cậu không chỉ tự tiện xông vào mà còn trộm đồ?"

Gậy điện dí sát mũi, Úc Nam liếc nhìn nó, lại ngước mắt lên nhìn bảo vệ.

Bất đắc dĩ, cậu mở WeChat ra, đưa đoạn tin nhắn với Sở Cứu cho ông ta xem.

Không ngờ, bảo vệ của tập đoàn Sở thị cũng là người tận tâm với nghề: "Tin nhắn có thể làm giả, cậu gọi điện cho chủ tịch ngay trước mặt tôi đi."

Úc Nam nhìn danh sách chặn...

Mà danh sách chặn bên kia cũng đang nhìn điện thoại.

Gửi ảnh chụp xong, Sở Cứu còn bổ sung thêm một tin nhắn có hơi lằng nhằng: "Ra ngoài nhớ đóng cửa."

Không ngoài dự đoán, trước tin nhắn đó lại là một dấu chấm than đỏ chói.

Nhưng rất nhanh, trong danh sách yêu cầu kết bạn lại xuất hiện một cái mới:

[Bạch nguyệt quang] muốn kết bạn với bạn.

Lần này không có tin nhắn kèm theo.

Sở Cứu không vội đồng ý ngay.

Rất nhanh sau đó, [Bạch nguyệt quang] lại gửi tin nhắn xác nhận:

【Nhanh lên!!!】

Ba dấu chấm than, đủ để thể hiện sự bực bội của Úc Nam lúc này.

Nhưng điều khiến cậu càng bực hơn chính là Sở Cứu không lập tức chấp nhận, mà lại gửi một tin xác nhận:

【Không nhanh được.】

Úc Nam chửi thề trong lòng, đang định nhã nhặn đáp lại, thì tin nhắn xác nhận thứ hai từ Sở Cứu lại tới.

【Cậu biết mà, tôi không nhanh được.】

Úc Nam: "..."

Rõ ràng đây chỉ là chữ đen trên nền trắng, tại sao cậu lại cảm thấy nó mang sắc vàng bẩn bựa thế này?

Lão chó già này! Nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?

"Không nhanh được" nghĩa là sao? Ai biết mà biết?!

Úc Nam bực bội vò đầu, bảo vệ lại nhấn thêm một câu: "Sao? Chột dạ rồi? Đi với tôi một chuyến đến phòng bảo vệ đi."

Úc Nam: "Hay là anh gọi cho chủ tịch đi, tôi sẽ nói chuyện với hắn."

Bảo vệ trưởng cười khẩy: "Cậu gây chuyện, sao bắt tôi phải làm phiền chủ tịch ngoài giờ làm việc?"

Người ta nói đỉnh cao của đàn ông là làm bảo vệ, quả nhiên vị này đã nếm đủ mùi vị của chốn công sở, biết rõ một điều: ngoài giờ không làm phiền sếp là tốt nhất.

Bảo vệ: "Cậu quen thân với chủ tịch đến mức anh ta chủ động đưa mật mã cho cậu, chẳng lẽ lại không có số điện thoại của anh ta?"

Úc Nam: "Thế anh có không?"

Bảo vệ hùng hồn: "Tôi chắc chắn không có! Nếu tôi có số của chủ tịch, tôi còn làm bảo vệ chắc?"

Úc Nam: "..." Được rồi, chơi công sở là chơi như ông đấy hả?

Cậu cúi đầu, gõ một tràng dài vào điện thoại, giải thích rằng mình bị bảo vệ tuần tra bắt gặp, cần gọi điện xác nhận tình huống.

Cậu nhắn một đoạn văn dài lê thê, còn bảo vệ thì mất sạch kiên nhẫn: "Thôi đủ rồi, đi với tôi đến phòng bảo vệ, gọi trợ lý Lý tới giải quyết."

Úc Nam nhướn mày, đột nhiên thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cậu vội gì chứ? Cậu không đi được, hai vị đại gia ngoài kia cũng chẳng đi đâu được.

Cùng nhau tăng ca đi nhân loại!

Úc Nam vui vẻ: "Đi thôi, đến phòng bảo vệ."

Bảo vệ hài lòng gật đầu: "Sớm hợp tác thế có phải tốt không?"

Úc Nam cầm tập hồ sơ định đi, bảo vệ trưởng nhắc: "Để tài liệu xuống."

Úc Nam: "Không được, đây là tang vật. Nếu không, anh giải thích kiểu gì khi nói tôi trộm đồ?"

Bảo vệ: "..." Ừm, tên trộm này còn khá biết điều đấy.

Trước khi đi, Úc Nam còn nhắc: "Gọi trợ lý Lý nhé?"

Bảo vệ trưởng: "Về phòng bảo vệ gọi bằng máy bàn, trợ lý Lý mới chịu nghe!"

Úc Nam: "......"

Ở chốn công sở, số người thích gây chuyện tỉ lệ thuận với số giờ làm thêm. Mà số giờ làm thêm càng nhiều, tiền làm thêm cũng càng rủng rỉnh.

.

Trong chiếc Bentley đỗ ngoài kia, hai kẻ thích gây chuyện đang sốt ruột chờ đợi. Đợi mãi, cuối cùng đèn trong văn phòng chủ tịch cũng tắt. Nhưng đợi tiếp một lúc lâu nữa, vẫn chẳng thấy ai ra.

Lý Tín Dương chép miệng: "Cậu ta bị lạc à?"

Sở Cứu cũng không chắc. Sau khi từ chối lời mời kết bạn của ai kia, anh không thấy động tĩnh gì nữa.

Có vẻ hắn đã đánh giá thấp lòng tự trọng của một nhân viên trẻ sắp nghỉ việc.

Sở Cứu đang định gửi lại lời mời kết bạn thì điện thoại của Lý Tín Dương reo lên, là cuộc gọi từ phòng bảo vệ.

Lý Tín Dương: "Đúng rồi, chủ tịch đang ở ngay bên cạnh tôi đây."

Anh ta đưa điện thoại cho Sở Cứu, nói đầy hứng thú: "Đội trưởng bảo vệ nói có người lẻn vào văn phòng anh ăn trộm tài liệu. Ngay cả tôi còn không tin nổi, nên phải nhờ chính anh xác nhận."

Sở Cứu nhận lấy điện thoại, "ừ ừ" hai tiếng, sau đó đáp gọn lỏn: "Đúng, người của tôi. Tôi bảo cậu ấy vào lấy tài liệu."

Nói xong, anh cúp máy, thản nhiên trả điện thoại lại cho Lý Tín Dương.

Lý Tín Dương nhịn không được tò mò: "Úc Nam là người của anh?"

Sở Cứu điềm nhiên đáp: "Bảo vệ hỏi thế."

Lý Tín Dương nhận ra mình có hơi kích động quá, vội vàng giải thích: "Ý tôi là..."

Sở Cứu cắt ngang: "Đi, vào đón người ra."

Khi Lý Tín Dương đến phòng bảo vệ, Úc Nam đã thoải mái ngồi đó, trên tay là một ly trà nóng, trò chuyện vui vẻ với đội trưởng bảo vệ.

Trà là do ông tự tay rót cho cậu, coi như lời xin lỗi sau khi nhận được xác nhận từ Sở Cứu.

Ông khách sáo: "Công việc bắt buộc thôi, mong cậu thông cảm."

Úc Nam nhàn nhã nhấp một ngụm trà: "Hiểu mà, làm việc có tâm là tốt."

Ông gật gù: "Phải thế chứ! Bảo vệ của tập đoàn Sở thị lương cao hơn bảo vệ công ty khác cả chục triệu, không chăm chỉ thì không xứng với đồng lương."

Úc Nam: "Thế thì phải làm tốt rồi."

"Như cậu đây, là người của sếp..."

Úc Nam lập tức cảnh giác, phản xạ như điện giật: "Tôi không phải người của anh ta!"

Ông cười đầy ẩn ý: "Ấy, cậu đừng khiêm tốn. Vừa nãy chủ tịch đích thân xác nhận cậu là người của anh ấy đấy."

Úc Nam nghi hoặc: "Anh ta nói thế thật sao?"

Đội trưởng bảo vệ thấy cậu trẻ tuổi mà đã được sếp coi trọng, đoán chừng là vui quá nên mới kích động như vậy.

Ông khuyên nhủ đầy thâm sâu: "Bình tĩnh nào, thanh niên. Chủ tịch nói cậu là người của anh ấy, nghĩa là cậu là tâm phúc, được trọng dụng, được tín nhiệm. Vui thì vui, nhưng càng phải khiêm tốn."

Úc Nam: "Tôi vui hồi nào?"

Khi Úc Nam còn chưa kịp hiểu mình vui ở chỗ nào, thì Lý Tín Dương mặt đen như than đã xuất hiện ở cửa.

Đội trưởng bảo vệ vội vàng chào đón: "Ngại quá, trợ lý Lý. Công việc bắt buộc nên để cậu chạy đến đây."

Lý Tín Dương gật đầu cười lịch sự: "Anh vất vả rồi."

Sau đó, cậu ta liếc sang Úc Nam, người vẫn đang ngồi vắt chân trên ghế xoay như đại gia: "Chủ tịch còn đang đợi."

Úc Nam nhún vai, thở dài: "Chuyện này tôi cũng bó tay thôi. Dù gì cũng có kẻ đột nhập vào văn phòng chủ tịch lục tung mọi thứ tìm tài liệu sau giờ làm, nghi ngờ là điều dễ hiểu mà."

Lý Tín Dương lười đôi co, gật đầu chào đội trưởng bảo vệ rồi ra ngoài.

Trên đường về, Úc Nam nhàn nhã bước theo sau Lý Tín Dương. Màn kịch này cũng ngốn mất hơn nửa tiếng. Vừa lên xe, chưa kịp thắt dây an toàn, thì Lý Tín Dương đã đạp ga lao đi vèo vèo.

Tối nay nhà họ Sở có tiệc gia đình, Sở Cứu về muộn chắc chắn sẽ bị Chu Ngọc Hà càm ràm một trận.

Lý Tín Dương bỗng ngộ ra điều gì đó—hóa ra Sở Cứu cố tình lòng vòng lâu như vậy là để tránh mặt ở bữa tiệc này.

Nhưng sao không viện cớ tăng ca luôn cho xong?

Chắc là để lấy lý do hoàn hảo hơn. Nếu Chu Ngọc Hà biết Sở Cứu về muộn vì tiện đường đưa Úc Nam về, có khi bà sẽ không trách nữa.

Lý Tín Dương tự thuyết phục bản thân rằng hành vi kỳ lạ của Sở Cứu tối nay là có lý do hợp lý.

Úc Nam thắt dây an toàn xong, cười toe toét đưa tập tài liệu cho Sở Cứu đang ngồi ghế sau, mặt vô cảm.

"Chủ tịch, tài liệu của anh đây."

Sở Cứu nhận lấy, cúi đầu nhìn phong bì, thản nhiên nói: "Tiểu Úc."

Úc Nam lười biếng đáp: "Hửm?"

Sở Cứu không nói tiếp, chậm rãi mở phong bì, rút ra tờ đơn từ chức mà cậu nộp.

Úc Nam là thanh niên thế hệ Gen Z chính hiệu, làm gì cũng có đam mê và hứng thú nhất thời. Từ chức là chuyện mới toanh với cậu, thế nên đơn từ chức cũng là tìm trên mạng rồi sửa lại đôi chút.

Bố cục không được chặt chẽ nhưng giọng điệu lại rất lưu loát.

Sở Cứu: "Tiểu Úc."

Úc Nam: "Anh đọc xong rồi? Có ý kiến gì không? Nếu không thì ký đi."

Sở Cứu nhướng mày: "Tin nhắn Wechat tôi gửi, sao có cái không hiện dấu chấm than đỏ, có cái lại có?"

Úc Nam: "?" Anh có thể hỏi câu nào liên quan đến đơn từ chức được không?

Lý Tín Dương: "?" Nãy giờ chủ tịch cắm mặt vào điện thoại là để nghiên cứu cái này à?

Cậu ta vô thức bật miệng: "Dấu chấm than đỏ là bị block rồi chứ gì."

Úc Nam biết tỏng Sở Cứu đang muốn móc mỉa mình, liền mỉm cười đáp: "Nếu hiện chấm than đỏ, thì bên dưới tin nhắn sẽ có dòng chữ nhỏ nhắc nhở. Chủ tịch, anh đọc kỹ đi nhé."

Sở Cứu thản nhiên gật đầu: "Ừ."

Giọng điệu của đại boss trầm ổn như thể đang nghiêm túc tìm hiểu vấn đề, chứ không hề có ý cà khịa ai hết.

Úc Nam nghẹn họng.

Sở Cứu lại gọi: "Tiểu Úc."

Úc Nam uể oải: "Gì nữa?"

"Sao vừa nãy đi lâu thế?"

Nhớ lại cảnh mình cố tình lề mề trong phòng bảo vệ, Úc Nam nhún vai, thở dài đầy vô tội: "Chuyện này không trách tôi được, mà là do nhân viên công ty chúng ta quá quá quá tận tâm với công việc thôi."

Sở Cứu biết thừa cậu ta cố tình kéo dài thời gian, nhưng không vạch trần: "Vậy à."

"Đương nhiên! May mà tôi nhân hậu, khuôn mặt phúc hậu, chứ không thì bị đội trưởng bảo vệ chích điện ngất xỉu rồi."

Lý Tín Dương suýt cười sặc, nhưng Sở Cứu vẫn rất bình tĩnh đáp: "Vậy à."

Úc Nam lười biếng ngước mắt lên, khẽ đảo một vòng rồi nhướng mày, giọng điệu hơi nhấn nhá, lộ rõ ý khiêu khích: "Mà nói thật với anh nhé, đàn ông thì nhanh sao được."

Lý Tín Dương, người đang lái xe, suýt nữa thì lạc tay lái. Cái quái gì? Sao tự dưng Úc Nam lại lái xe theo đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng thế này?

Mà còn nói ngay trước mặt Sở Cứu nữa chứ!

Lý Tín Dương từng theo Sở Cứu đi tiếp khách, gặp đủ thể loại người, cũng không ít kẻ thích nói mấy câu hai nghĩa. Sở Cứu chưa bao giờ né tránh nhưng cũng chẳng bao giờ hùa theo, thậm chí còn hơi khó chịu với kiểu người như thế.

Chính miệng anh ta từng nói, chỉ những kẻ nông cạn mới cần dùng mấy trò rẻ tiền đó để gây chú ý.

Úc Nam đúng là có tài nhảy disco ngay trên giới hạn chịu đựng của người ta.

Ấy vậy mà Sở Cứu chỉ chậm rãi đáp: "Điện giật đến ngất? Sao cậu dễ ngất thế."

Úc Nam: "....."

Lý Tín Dương: "?" Ủa sao nghe có gì đó sai sai nhỉ?

Bầu không khí bỗng trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Cái nhiệm vụ làm sôi động lại bầu không khí này, đành phải giao lại cho Lý Tín Dương.

Anh ta lập tức đứng về phe ông chủ, lên tiếng chữa cháy: "Dòng điện của gậy sốc điện trong phòng bảo vệ công ty mình không mạnh đến mức đó đâu, cùng lắm chỉ hơi tê tê, mềm nhũn cả người thôi."

Úc Nam cười nhẹ: "Không chịu được thì cứ giả ngất là xong."

Lý Tín Dương khinh khỉnh: "Giỏi thì giả thử cái coi?"

Còn chưa kịp để Úc Nam đáp lời, Sở Cứu đã thẳng chân đạp vào ghế lái: "Cậu lắm lời thế nhỉ."

Lý Tín Dương: "???" Tôi đứng về phía anh mà, sao tôi lại bị đánh vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com