Chương 33: Ly hôn thì chia một nửa, không ly hôn thì tôi cho hết, chọn đi
ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni
Chu Ngọc Hà giận đến mức đầu sắp bốc khói, nhưng mấy người khác trong nhà họ Sở lại tỏ vẻ xem kịch vui, chẳng ai thèm lên tiếng.
Không còn cách nào khác, bà đành lạnh giọng đuổi khách: "Cơm này sợ là mấy người không ăn được đâu, về trước đi."
Sở Tiên Hiền lập tức vặn volume lên mấy nấc: "Tôi đã bị đuổi khỏi công ty, Sở Thành và Sở Bình cũng bị đá xuống công ty con làm chân sai vặt. Cái nhà này sắp nghèo rớt mồng tơi rồi, không ăn ở đây thì ăn ở đâu hả chị dâu?"
Chu Ngọc Hà vốn không ngờ sự việc lại biến thành thế này. Hôm nay là sinh nhật Sở Cứu, bà chỉ muốn tổ chức yên tĩnh một chút, đã dặn mọi người trong nhà họ Sở khỏi cần đến.
Lúc đầu ai cũng đồng ý răm rắp, vậy mà không hiểu sao sáng nay mấy vị phu nhân của nhà họ Sở lại như có hẹn, kéo nhau tới Đan Phong Cung từ sớm, nói là muốn giúp chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Sở Cứu.
Chu Ngọc Hà mặt lạnh tanh, không nói gì. Bà không muốn làm bầu không khí quá khó xử, sợ Úc Nam mất mặt.
Cũng may là Sở Cứu vẫn tập trung đút đồ ăn cho Úc Nam, còn Úc Nam thì ăn ngon lành, hai người cứ thỉnh thoảng thì thầm với nhau, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng, chẳng buồn để ý đến đám người đang ồn ào xung quanh.
Mấy khi trong nhà có mấy màn đấu đá nội bộ, Sở Cứu toàn giả chết, cứ để bọn họ tự nhảy nhót với nhau.
Chu Ngọc Hà vừa định mở miệng phản kích thì bỗng nghe thấy một tiếng "phì" đầy châm chọc. Mọi người đồng loạt quay đầu, phát hiện ra người cười chính là Úc Nam.
Cậu che miệng, cố nhịn cười: "Xin lỗi, phó giám đốc Sở hài hước quá, tôi nhịn không nổi."
Sở Tiên Hiền cuối cùng cũng không giữ nổi mặt mũi nữa: "Đừng có gọi tôi là phó giám đốc Sở."
Úc Nam ngoan ngoãn đáp: "Ồ, vậy ngài Sở à, dạo trước tôi có việc lên phòng tài vụ, hình như số tiền 3500 vạn ông 'mượn' vẫn chưa trả thì phải? Làm đồng nghiệp kế toán của tôi lo đến bạc cả tóc, sổ sách không sao cân được. Còn nữa, tiền chia cổ tức quý ba cũng đã về rồi, mà nhà anh vẫn kêu nghèo rớt mồng tơi. Sẵn đây có vợ ông ở đây, không biết bà có muốn kiểm tra thử xem ngài Sở đây đã tiêu tiền vào đâu không?"
Chuyện xấu bị bới ra ngay trước mặt mọi người, lại còn bị một nhân viên bình thường của công ty bóc phốt, Sở Tiên Hiền giận đến tím tái: "Đây không phải chuyện mà người ngoài như cậu được phép nói. Cứ làm tốt bổn phận khách mời của mình đi, đừng có ly gián nội bộ gia đình chúng tôi."
Úc Nam cười nhạt: "Tôi không nói chuyện nhà họ Sở, tôi đang nói chuyện công ty. 3500 vạn đó có phần công sức của tôi trong đó đấy. Chính vì ông ăn chặn tiền công quỹ nên mới bị đuổi khỏi bộ phận thị trường."
"Chủ tịch Sở còn nể tình máu mủ, không muốn ông vào tù nên mới phải vét sạch tiền riêng ra trả giúp. Giờ ông còn dám than phiền nữa? Mà từ bé đến giờ, tiền mừng tuổi ông cho chủ tịch Sở có đủ 3500 vạn không? Không đủ thì định khi nào trả? Nếu cứ tiếp tục thế này, chủ tịch Sở lại phải nể tình ông ăn chặn rồi ngài ấy lại phải bù vào số tiền đó của ông."
"Sau này chủ tịch Sở lấy vợ, vợ ngài ấy mà biết tiền riêng của chồng mình toàn đi nuôi ông chú già này thì có khi ly hôn luôn ấy chứ. Đến lúc đó ông chịu trách nhiệm nổi không?"
Câu nào câu nấy nhẹ nhàng mà đánh trúng tim đen. Không khí yên lặng đến đáng sợ.
Sở Cứu nhướng mày. Một số người rất có khiếu chọn đúng tử huyệt mà đâm.
Vợ Sở Tiên Hiền đã ở nhà làm nội trợ nhiều năm, điều bà ta sợ nhất chính là bị phản bội.
Còn Chu Ngọc Hà, bà lo nhất chính là hôn nhân của con trai. Kết hôn còn chưa có mà đã bị dọa ly hôn, đúng là chơi lớn thật.
Sở Tiên Hiền tức đến méo cả mặt, mặt đỏ bừng như sắp bốc khói, chỉ tay vào Úc Nam mà gào lên: "Mày là cái thá gì mà dám nhảy vào đây làm loạn? À, tao nhớ ra rồi, mày là thư ký của Sở Cứu, tất nhiên là nói giúp nó rồi. Không lẽ thằng nhóc này mời mày đến để vu oan cho tao?"
Úc Nam thản nhiên đáp: "Tôi đúng là nói giúp anh ấy, nhưng tôi đâu có vu oan cho ông. Chứng từ kế toán còn đầy trong phòng tài vụ, muốn xem thì cứ việc nộp đơn xin đi."
Chu Ngọc Hà đương nhiên tin Úc Nam. Hơn nữa, bà cũng không ngờ Sở Tiên Hiền lại dám ăn chặn tiền công quỹ.
Giận đến mức không chịu nổi, bà đứng bật dậy, lớn tiếng quát: "Sở Tiên Hiền! Anh dám biển thủ công quỹ? Anh có biết đây là tội tày đình không? Cái gia nghiệp nhà họ Sở này anh định đốt sạch luôn mới vừa lòng đúng không!?"
Sở Tiên Hiền tức quá, đập bàn cái rầm, gào lên: "Gia nghiệp nhà họ Sở? Nói thì hay lắm, bây giờ toàn bộ gia nghiệp đều rơi vào tay nhà chị rồi còn gì! Giờ trong công ty, có chức vụ nào quan trọng là người họ Sở không? Tất cả đều bị Sở đại chủ tịch này đuổi sạch hết rồi!"
Mấy người nhà họ Sở vốn đang im lặng, nghe vậy cũng thấy có lý, lập tức có người hùa vào: "Nói thật, chuyện này Sở Cứu làm hơi quá rồi. Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, sản nghiệp này là tổ tiên để lại, không thể để một mình nó ôm hết được."
"Đúng vậy! Giờ toàn bộ vị trí quan trọng trong công ty đều là người ngoài, họ Sở thì không còn ai!"
"Cháu tôi dạo trước cũng bị đuổi, còn than thở với tôi suốt đây này. Đã đến mức ngay cả người họ Sở cũng không dung nạp nổi, thì còn chỗ nào cho người ngoài họ cơ chứ?"
Chuyện đã đến nước này, thay vì nghe mỗi bên một nửa, tốt hơn là nghe hẳn từ chính người trong cuộc. Thế là ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Sở Cứu, chờ xem anh sẽ nói gì.
Nhưng Sở Cứu chẳng buồn để tâm, chỉ hờ hững gõ ngón tay lên đĩa trái cây, cúi đầu hỏi Úc Nam: "Còn muốn ăn dưa không?"
Úc Nam đáp ngay không do dự: "Muốn."
Sở Cứu lại gắp thêm một miếng dưa vàng cho cậu.
Thế là Úc Nam an nhiên ăn dưa, Sở Cứu chăm chú nhìn cậu ăn dưa, hoàn toàn mặc kệ đám người xung quanh đang nháo nhào nổi trận lôi đình.
Chu Ngọc Hà: "..."
Mọi người: "..."
Không khí căng như dây đàn mà hai người này cứ như đang tận hưởng một buổi chiều yên bình, thật sự có hơi chói mắt đấy!
Sở Tiên Hiền mắng xong vẫn chưa thấy hả dạ, bèn quay đầu lại chỉ vào Sở Cứu mà quát: "Cậu chiếm nhiều gia sản như vậy thì làm được gì chứ? Ăn cái sinh nhật này xong là 33 tuổi rồi, đừng có mà giống ba cậu, mới 36 đã đi đời nhà ma! Cứ giữ chặt lấy đi, xem cậu có mang được xuống mồ không! À, còn cái tên Tả Tinh Hà kia nữa, bám riết không buông cái con gà trống không biết đẻ trứng, sau này cũng chẳng có ai nối dõi, chết đi rồi là tuyệt tử tuyệt tôn!"
Một câu "tuyệt tử tuyệt tôn" đánh thẳng vào nỗi đau của Chu Ngọc Hà, khiến bà tức đến run rẩy, chuẩn bị bùng nổ.
Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay nhẹ nhàng kéo bà lại.
Bà quay đầu thì thấy Úc Nam đang cười ngọt ngào, dịu dàng đặt một miếng dưa lưới vào đĩa của bà, còn nhướn mày nhắc nhở: "Dì Chu, cứ thong thả ăn dưa đi ạ."
Chu Ngọc Hà: "..."
Bà còn chưa kịp phản ứng, thì Úc Nam đã đứng bật dậy, hất cằm nhìn thẳng vào Sở Tiên Hiền: "Này, ông nói Chủ tịch chiếm gia sản, là do anh ấy không chia cổ phần hay không phát lương cho mấy người à? Ông có thật sự hiểu vì sao mấy người này bị đá ra khỏi vị trí quan trọng không? Hay là giả vờ ngu vậy?"
"Ông nhìn thử cái bộ phận thị trường hồi ông còn làm sếp đi, thành cái nồi cháo heo gì rồi? Doanh thu không có, thành tích cũng không, đến việc quảng bá ở châu Âu đáng lẽ là nhiệm vụ của bộ phận ông cũng phải để Chủ tịch đích thân ra tay xử lý!"
"Ông thì hay rồi, ngồi rung đùi pha trà trong văn phòng, còn tranh thủ bòn rút công quỹ. Ông ăn hại thì thôi đi, kéo cả nhân viên của mình xuống nước, làm cả đám ăn lương xếp hạng C. Ngoại trừ ban giám đốc, mức lương trung bình của tập đoàn là 1 vạn 8 một tháng, trong khi nhân viên bộ phận ông còn chưa được nổi 1 vạn. Đó chính là 'thành tích nổi bật' của ông đấy!"
"Công ty này tuy là của nhà họ Sở, nhưng cũng là của tất cả nhân viên. Ai có chí tiến thủ thì cứ mà phát triển, ai chỉ muốn ổn định thì cứ yên tâm làm việc hưởng lương."
"Còn mấy người thì sao? Chả có tí bản lĩnh nhưng cứ thích làm chuyện lớn, rút rỉa cho đầy túi mình, ăn chia xong còn quay lại cắn ngược. Một đám chả có tài cán gì mà cứ thích thể hiện, khiến nhân viên bên dưới chẳng còn động lực làm việc, chỉ còn biết than trời. Đi đâu cũng kêu ca rằng tập đoàn là xưởng gia đình, toàn dùng người nhà vào các vị trí quan trọng."
"Thế mà còn tự nhận mình là người có công lao vĩ đại? Vĩ đại cái gì mà vĩ đại? Cái gì cũng không ra gì hết!"
Sở Tiên Hiền bị chặn họng hoàn toàn. Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một kẻ địch mạnh như thế này, mà lại còn biết cãi hay hơn cả mình!
Lần đầu tiên trong đời, ông ta thấy đầu óc mình quay cuồng, không tìm được bất cứ lời nào để phản bác.
Sở Cứu rất tinh tế, đặt một ly nước lọc trước mặt Úc Nam.
Cậu uống một ngụm rồi tiếp tục nói:
"Không chỉ năng lực kém, nhân phẩm ông cũng có vấn đề. Người ta mời đến ăn cơm, ông lại báo đáp bằng cách chửi rủa như vậy, rốt cuộc ông có ý gì hả? Cái đám người các ngươi không biết xấu hổ, nói người khác là sói mắt trắng, nhưng chính các người mới là bọn vong ân phụ nghĩa!"
"Còn cái câu 'tuyệt tử tuyệt tôn' gì gì đó nữa? Chủ tịch của chúng tôi trẻ trung, tài giỏi, chỉ cần anh ấy muốn, người xếp hàng sinh con cho anh ấy có thể dìm chết tươi cả lò nhà ông. Chỉ là người ta chung thủy, yêu một lòng một dạ mà thôi. Đó là đức tính đáng quý, sao vào miệng ông lại thành chuyện xấu?"
"Với cái thời đại này, đàn ông cũng có thể sinh con được, muốn tuyệt tự tuyệt tôn cũng khó lắm ông già ơi. Chứ với cái gene của Chủ tịch mà nói, chỉ cần sinh một đứa thôi cũng đủ vượt xa cả 5 đứa nhà ông cộng lại rồi, khỏi cần tranh số lượng."
"Còn về ba của Chủ tịch, đúng là ông ấy chỉ sống đến 36 tuổi, nhưng cuộc đời ông ấy ngắn ngủi mà huy hoàng. Lúc còn sống, ông ấy luôn ngay thẳng, chính trực, giúp công ty vượt qua khủng hoảng, chưa từng làm chuyện có lỗi với nhân viên. Chiến lược kinh doanh của ông ấy còn được đưa vào giáo trình đại học. Đến tận bây giờ, những nhân viên lâu năm vẫn còn kính nhớ, nhắc đến ông ấy là khen không dứt."
"Còn ông thì sao? Chỉ có mỗi 'thành tựu' là ăn chặn 3500 vạn, sống già cái đầu mà toàn làm thất nhân thất đức. Đến lúc ông chết đi, chắc cỏ dại mọc đầy mộ mà không ai buồn nhổ mất. Bớt ăn nói xàm ngôn lại đi, coi như tích đức cho con cháu mình, đừng có để nghiệp quật vào người!"
Chu Ngọc Hà nghe Úc Nam nói đến chồng mình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót.
Úc Nam vừa dứt lời, không cho ai cơ hội phản bác, lập tức giao nhiệm vụ: "Dì Chu, bọn họ không phải đến ăn cơm đâu, đuổi về hết đi ạ, bảo họ tự nấu cơm mà ăn. Đừng có hầu hạ cái đám đã ăn nhiều còn vô tích sự này nữa ạ."
Chu Ngọc Hà lập tức nhập vai, lạnh mặt nói: "Tất cả về hết đi! Chuyện công ty tôi sẽ xử lý theo pháp luật, nếu có vi phạm, cổ phần sẽ bị thu hồi!"
Nghe đến "thu hồi cổ phần", Sở Tiên Hiền lập tức phát điên, đập vỡ bàn ăn, vơ lấy chai rượu định bổ thẳng vào đầu Úc Nam.
Cả đám người xung quanh hét toáng lên. Úc Nam theo phản xạ ôm đầu tránh né, nhưng lại bị Sở Cứu kéo một cái, cả người cậu va thẳng vào lồng ngực anh.
Trước mắt tối sầm, chỉ nghe thấy một tiếng "choang" giòn tan, kèm theo đó là hương rượu vang nồng nặc, cùng tiếng rên khẽ trầm thấp của Sở Cứu.
........
Sở Cứu, ngay trong bữa tiệc sinh nhật của chính mình, đã bị vỡ đầu.
Và không may hơn nữa, anh bị chẩn đoán chấn động nhẹ, khâu năm mũi, rồi nằm bẹp trên giường bệnh truyền dịch.
(Mới hôm trước nhỏ vợ bị phang gạch máu đầy đầu, giờ tới thằng chồng bị chọi chai lủng đầu 🤡)
Sở Cứu bị cái chai bay trúng, lảo đảo một bước, suýt nữa đè bẹp Úc Nam. Úc Nam khổ sở chống đỡ giúp hắn đứng vững, trong khi cái chai rơi xuống nền đá hoa vỡ tan thành bốn năm mảnh. Một đứa trẻ hét lên "Nhiều máu quá!" rồi khóc toáng lên.
Xung quanh toàn tiếng la hét, quát tháo, xen lẫn với tiếng bạt tai giòn tan của Chu Ngọc Hà và một tiếng rống chấn động màng nhĩ: "CÚT HẾT CHO TÔI!"
Chu Ngọc Hà sau khi uống thuốc trợ tim thì được người hầu chăm sóc tại nhà.
Úc Nam chẳng buồn để ý đến cái chiến trường hỗn loạn kia, chỉ lạnh lùng bảo người ta mang hộp y tế đến.
Cậu mặt đen sì, đơn giản băng bó cầm máu cho Sở Cứu, rồi không nói không rằng cõng anh ta lên, xuyên qua đám đông hỗn loạn mà lao thẳng ra gara.
Sở Cứu chóng mặt, lí nhí: "Tôi tự đi được mà..."
Úc Nam cắt ngang, giọng lạnh tanh: "Câm miệng."
Sở Cứu lầm bầm: "Cậu mà sảy thai là đau lắm đấy."
Úc Nam nghiến răng: "Lo cho thân anh trước đi."
Quản gia nhà họ Sở rất biết điều, bám theo rồi lái xe thẳng đến bệnh viện.
Bác sĩ bận bịu một hồi, cuối cùng mọi thứ cũng yên ổn trở lại.
Úc Nam ngồi bên giường bệnh, môi mím chặt, mày nhíu đến mức sắp dính lại thành một đường thẳng, chăm chú lướt điện thoại.
Kể từ lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Sở đến giờ, cặp lông mày ấy vẫn chưa có dấu hiệu giãn ra.
Sở Cứu cứ thế nhìn cậu chằm chằm. Úc Nam thỉnh thoảng liếc qua, rồi thẳng thừng lườm hắn một cái.
Mấy ngày trước là cậu bị đập đầu, Sở Cứu nhìn. Giờ đến lượt Sở Cứu bị đập đầu, cậu nhìn lại. Không ai ngờ vụ "vỡ đầu" này lại có thể chia phiên mà tới lượt như vậy.
Úc Nam không nhịn được cảm thán: "Nhà anh đúng là quái thai thật sự."
Sở Cứu không phản bác: "Ừ, Đan Phong Cung chẳng khác nào một cái lồng sắt."
Úc Nam im lặng. Một nơi có người thân thì phải gọi là "nhà", nhưng cậu không biết Sở Cứu đã trải qua những gì mà lại gọi nơi ấy là "lồng sắt".
Đột nhiên, Úc Nam nảy ra một suy nghĩ—nếu như Sở Cứu không đủ thông minh, có khi đã mất mạng từ lâu rồi.
Úc Nam hỏi: "Từ nhỏ đến lớn nhà anh toàn thế này à?"
Sở Cứu nghĩ nghĩ rồi đáp: "Từ sau khi ba tôi mất thì thành ra thế."
Úc Nam trố mắt: "Môi trường sống của anh cũng ác liệt quá nhỉ, sao sống tới giờ hay vậy? Còn chẳng bằng trại trẻ mồ côi chỗ tôi nữa."
Sở Cứu cười nhạt: "Phải đủ thông minh, không thì chết lâu rồi."
Úc Nam sững người, cười khan hai tiếng mà chẳng biết nói gì.
Sở Cứu nghiêng đầu: "Giận à?"
Thật ra, anh cố ý mời Úc Nam đến tiệc sinh nhật của mình.
Chuyện của nhà họ Sở, anh nói gì Chu Ngọc Hà cũng không nghe vào.
Trong mắt bà, nhà họ Sở đoàn kết một lòng mới là cách tốt nhất để báo đáp người đã khuất.
Chu Ngọc Hà tin tưởng Úc Nam, nên anh muốn mượn cậu để lột trần bộ mặt thật của nhà họ Sở trước mặt bà. Để bà biết rằng cái gọi là "một nhà hòa thuận" thực chất đã rạn nứt tan tành, chỉ còn bề ngoài giả vờ mà thôi.
Sở Tiên Hiền chỉ là bước đệm, còn công ty thì có cả đống vấn đề nhức đầu hơn. Nếu anh muốn nhổ tận gốc, trước tiên phải thuyết phục được Chu Ngọc Hà.
Mà Úc Nam thông minh như vậy, chắc chắn cũng nhìn ra được ý đồ của anh.
Lúc Sở Cứu lên kế hoạch, anh đã đoán trước Sở Tiên Hiền sẽ gây chuyện, đoán được Úc Nam sẽ ra mặt, cũng đoán được Sở Tiên Hiền sẽ phát điên, thậm chí đoán trước cảnh có người bị đổ máu, cũng nghĩ xong cách bảo vệ Úc Nam và bù đắp cho cậu.
Chỉ có một điều anh không đoán được rằng chính mình lại nhào lên đỡ chai rượu cho Úc Nam.
Dù là áy náy hay cảm giác mắc nợ, anh đều không muốn Úc Nam bị thương.
Giống như hôm đó, khi xem đoạn video Úc Nam bị người ta ném đá vào sau đầu, anh cảm thấy mắt mình cũng đau như bị kim châm vậy.
Mà bây giờ, anh không muốn thấy Úc Nam giận, thậm chí còn có chút hối hận vì đã lôi cậu vào chuyện này.
Từ trước đến nay, anh luôn tận dụng mọi thứ có thể để đạt được mục đích. Nhưng đến khi gặp Úc Nam, anh bắt đầu dao động.
Đúng là Úc Nam biết anh gọi mình đến ăn cơm không phải chuyện đơn giản. Và cậu cũng giận thật.
Nhưng không phải vì lý do mà Sở Cứu nghĩ.
Cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể né được cái chai rượu kia mà Sở Cứu còn chồm qua chắn giúp, đúng là lão già vô dụng!
Bây giờ anh ta bị thương, cậu lại phải ở đây chăm sóc, sáng mai còn phải dọn nhà nữa, có phải muốn hành chết cậu đúng không?
Quan trọng nhất là, Úc Nam không thích có người vì mình mà bị thương.
Cậu quen đơn độc rồi, không giỏi dây dưa với ai, càng không biết phải đối xử với người khác như thế nào. Nếu ai đó đối tốt với cậu, cậu sẽ không biết phải đáp lại ra sao mới thỏa đáng.
Úc Nam chua chát: "Tôi chỉ là nhân viên quèn, sao dám giận ông chủ chứ? Ông chủ đại nhân còn giúp tôi đỡ chai rượu cơ mà!"
Sở Cứu bật cười: "Cậu chắc chắn mình né được à? Dù có cúi xuống ôm đầu thì lúc chai rượu rơi xuống, nó cũng đập trúng cậu thôi."
Úc Nam khó chịu: "Thì cũng là đập trúng tôi thôi, liên quan gì đến anh?"
Lần đầu tiên trong đời, Sở Cứu nếm trải cảm giác "tốt bụng mà bị coi như ruột thừa". Anh thật sự không hiểu cơn giận của Úc Nam đến từ đâu.
Trước giờ toàn là người khác nhìn sắc mặt anh, nay đổi lại, anh phải nhìn sắc mặt Úc Nam.
Sở Cứu nhíu mày: "Tôi đâu có bắt cậu trả tiền viện phí, cậu sinh khí cái gì?"
Úc Nam bĩu môi: "Thế anh cũng đập tôi một chai đi, tôi không có tiền bồi thường đâu."
Sở Cứu: "..." Cậu đúng là có một không hai đấy.
Úc Nam tiếp tục móc mỉa: "Gọi tôi đến ăn bữa cơm mà toàn drama thế này, không sợ tôi tuồn tin ra cho truyền thông à? 'Nhà họ Sở vốn hòa thuận, nay tan đàn xẻ nghé', thấy tiêu đề này thế nào?"
Sở Cứu hứng thú nhìn cậu, lắc đầu: "Còn thiếu. Phải thêm 'Ông chủ vì bảo vệ ai đó mà bị đập đầu', nhưng không tiết lộ danh tính, để họ đoán."
Úc Nam tức đến bật cười: "Vết thương cua tôi khỏi rồi, cái mũ tắm màu hồng anh mua giữ lại mà tự xài đi."
Sở Cứu: "..."
Dù thế nào đi nữa, Úc Nam vẫn hầm hầm tức giận. Sở Cứu không muốn thấy bộ mặt cau có đó, ánh mắt dời xuống, dừng lại ở cần cổ trắng nõn của cậu...
Da của Úc Nam rất trắng, lại còn mỏng, người thì không tính là rắn rỏi lắm nhưng sức cũng không phải dạng vừa. Lúc cõng Sở Cứu chạy, cậu thở hồng hộc nhưng bước chân vẫn vững vàng, ánh mắt kiên định vô cùng.
Khi trình bày lại sự việc với bác sĩ thì giọng điệu lạnh tanh, kể rõ ràng chi tiết từng bước đã xử lý vết thương. Đến mức bác sĩ còn phải khen cậu băng bó rất chuyên nghiệp.
Chắc hồi cứu mẹ mình, Úc Nam cũng có bộ dạng tập trung và quyết đoán như vậy. Khi đối mặt với sinh tử, cậu hoàn toàn khác với hình tượng lông bông ngày thường, lúc này lại rất mạnh mẽ và dứt khoát, cứ như một nhân viên y tế đầy kinh nghiệm vậy.
Sở Cứu hỏi: "Cậu học qua sơ cứu à?"
Úc Nam đang lướt điện thoại, ngón tay hơi khựng lại một chút, rồi làm như không có gì mà tiếp tục lướt xuống: "Học trong kỳ huấn luyện quân sự ở đại học, môn bắt buộc ấy mà."
"Chỉ học có mấy bữa mà giỏi vậy?"
"Tôi là thiên tài, học cái gì cũng nhanh."
Sở Cứu gật gù, sau đó lại lắc đầu: "Dám trưng cái mặt khó ở đó với sếp, cậu đâu có giống thư ký đâu nhỉ?"
Úc Nam khịt mũi: "Hết giờ làm rồi."
"Coi như tăng ca."
"Không thèm tăng!"
"........"
Linh hồn chăm chỉ của một người đi làm công ăn lương đâu mất rồi?
Úc Nam tiếp tục lướt điện thoại, tìm cách cảm ơn người đã bị thương vì mình.
Các câu trả lời của dân mạng đúng là mỗi người một vẻ, người bảo tặng trái cây, người bảo mời cơm, có người lại đề xuất chăm sóc tận tình đến khi ra viện, thậm chí có kẻ thần kinh nói nếu là thời cổ đại thì đã phải "lấy thân báo đáp" rồi.
Thấy Úc Nam càng lúc càng cau mày, Sở Cứu lần đầu tiên trong đời nảy sinh suy nghĩ muốn dỗ dành một người nào đó. Chính xác hơn là không muốn thấy cậu cứ bày ra cái mặt như ai nợ tiền vậy.
Sở Cứu nhấp môi, nói: "Ba lần lương tăng ca, làm không?"
Nhưng cái từ "làm" đó, nghe kiểu gì cũng giống "lấy không?", cứ như cầu hôn vậy.
Úc Nam vừa đọc xong một bình luận kiểu nhảm nhí: Người ta vì cậu mà đổ máu, ít nhất cũng nên lấy thân báo đáp đi chứ.
Vậy nên khi nghe Sở Cứu nói thế, cậu giật thót: "Lấy không cái gì? Đương nhiên không lấy! Đừng có mà mơ!"
Sở Cứu im lặng nhìn cậu, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại trong tay Úc Nam, hắng giọng một cái: "Cả ngày cậu suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Úc Nam vội vàng nhét điện thoại vào túi, chối bay chối biến: "Tôi không có."
Sở Cứu cười nhạt: "Chẳng lẽ cậu đang nghĩ đến chuyện cưới tôi?"
Úc Nam hừ một tiếng: "Vậy sao không phải là anh cưới tôi?"
Sở Cứu suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp: "Cũng được."
Úc Nam liếc hắn một cái, giờ cậu cũng nắm được cách chơi của Sở Cứu rồi. Cậu càng né tránh, hắn càng dí sát.
Nghĩ vậy, Úc Nam cười nhạt, giả vờ tính toán thật nghiêm túc: "Cưới anh xong rồi ly hôn, tôi có được chia nửa tài sản không?"
Sở Cứu nhướng mày: "Ly hôn thì chia một nửa, không ly hôn thì tôi cho hết, chọn đi?"
Úc Nam: "..."
Sở Cứu bổ sung: "Tiền riêng mà tôi từng cho tên Sở Tiên Hiền kia cũng thu về hết, không giữ lại xu nào, mỗi tháng cho cậu chút tiền tiêu vặt là đủ rồi, sao nào, Úc tổng?"
Úc Nam: "..." Bọn họ đang nói chuyện gì thế này?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com