Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66: Hòn vọng phu

ĐỌC TRUYỆN TẠI WATTPAD CHÍNH CHỦ: @icewinni

Sở Cứu hiện tại chỉ muốn mặc kệ tất cả, lập tức đè người xuống giường rồi muốn làm gì thì làm.

Nhưng đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

Úc Nam hơi nhướn mày, lập tức trở về dáng vẻ ngoan ngoãn, nhẹ giọng nói với ra cửa: "Mời vào."

Y tá bước vào, Sở Cứu đành phải co chân lại, giấu đi chiếc lều trại cao 18cm.

Úc Nam nhịn cười, làm bộ thản nhiên nhìn anh bày ra vẻ mặt đầy tiếc nuối.

Y tá nhìn sắc mặt chịu đựng của Sở Cứu, thấy gương mặt anh hơi đỏ bừng, rút kim truyền xong thì cau mày lấy máy đo nhiệt độ bấm vào trán anh.

"Không sốt mà" y tá lẩm bẩm rồi nghi hoặc nhìn anh: "Anh khó chịu ở đâu sao? Nếu không khỏe thì phải nói ra nhé, đừng cố nhịn."

Úc Nam nghĩ bụng, cái này nói ra cũng khó lắm chứ đùa.

Sở Cứu: "..."

Không những không được lợi gì mà còn mất mặt ê chề.

Sở Cứu phải nằm viện ba ngày, ba ngày sau đúng lúc là tiệc tất niên công ty, anh vẫn có thể kiên cường xuất hiện, dù mang theo thương tích.

Úc Nam thì không định chiều theo anh, thuê ngay một hộ lý chăm sóc, còn bản thân thì tính về đi làm tiếp, chẳng còn chút dáng vẻ của một người mới yêu cuồng nhiệt, rất lý trí và lạnh nhạt, như một cặp vợ chồng lâu năm.

Sở Cứu cũng không muốn làm quá, nhưng nhìn người nào đó dứt khoát như vậy vẫn không nhịn được mà tranh thủ thêm chút phúc lợi.

Anh biết Úc Nam chỉ mềm lòng trước sự yếu đuối: "Dây chằng của ạnh bị đứt, anh cần em ở bên cạnh anh cơ."

Úc Nam: "Đây là phòng bệnh VIP, còn có hộ lý chăm sóc, em phải về đi làm."

Sở Cứu nghĩ một chút, rồi viện cớ khác: "Tay anh thế này, đi vệ sinh không cởi quần được."

"Gọi hộ lý."

"Em không thấy ngại à?"

Dù sao Úc Nam cũng làm y tá vài năm, trước khi ổn định ở khoa sản thì từng xoay qua khoa cấp cứu và cả khoa nam, thấy nhiều rồi, có gì đâu mà ngại.

Úc Nam: "Có gì mà ngại?"

Sở Cứu: "..." Tự nhiên thấy bạn trai mình không yêu mình nhiều lắm.

Úc Nam hùng hồn nói: "Sáng nay em đã xin nghỉ phép rồi, tháng này không còn thưởng chuyên cần nữa, em không thể nghỉ thêm, ảnh hưởng đến đánh giá hiệu suất A, nếu tháng này em đạt A, thì ba tháng liên tiếp sẽ đều là A, quý này cũng là A, mà một năm có một quý A, thì tiền thưởng cuối năm sẽ được nhân 1.5 lần."

Sở Cứu: "..."

Nhìn cậu tính toán chi ly như vậy, Sở Cứu chỉ đành lợi dụng chức quyền để áp chế: "Em mà đi thì anh sẽ không cho em đánh giá A."

Úc Nam cười với anh: "Cấp bậc đánh giá nhân viên là do giám đốc phê duyệt, anh quản không nổi đâu."

Sở Cứu: "..."

Cãi không lại, anh cũng muốn xuất viện đi làm, nhưng bị bác sĩ ngăn lại, nói rằng dù dây chằng chưa đứt nhưng bị thương khá nặng, nên ở lại theo dõi.

Trước khi Sở Cứu kịp nghĩ đến chuyện "em ấy không yêu mình nữa", Úc Nam đã hạ một viên đường, cúi xuống hôn lên má anh, nhẹ giọng dỗ: "Nghe lời bác sĩ đi, em về trước, tan làm sẽ quay lại với anh."

Với tư cách là sếp, Sở Cứu nên vui. Nhưng với tư cách là bạn trai, Sở Cứu muốn khóc.

Cuối cùng, anh chỉ có thể nhìn Úc Nam rời đi mà mặt đầy bất đắc dĩ.

Anh định mở miệng gọi cậu lại, nhưng Úc Nam đã quay đầu trước.

Sở Cứu thầm vui trong lòng, đúng là mạnh miệng nhưng mềm lòng, vẫn không nỡ bỏ mặc anh mà.

Úc Nam: "Chiều nay còn cần đến khu phát triển gặp giám đốc Lý không?"

Sở Cứu: "..." Giờ anh muốn đá Úc Nam bay đi mà không dám.

.

.

Cơ chế vận hành của Tập đoàn Sở thị đã rất hoàn thiện, dù Sở Cứu nằm viện thì công ty vẫn hoạt động trơn tru.

Úc Nam trở lại làm việc, cả công ty vẫn đang ăn dưa, mỗi người một phiên bản, nhưng cậu chẳng thèm để tâm, chỉ tập trung vào công việc.

Trương Khâu Mặc quan sát cậu vài ngày, chỉ thấy cậu mặc đồ rộng hơn chứ không có gì khác thường, hoàn toàn không giống một người vừa nhận được viên kim cương đỏ trị giá 500 triệu mà tràn ngập hạnh phúc.

Mọi người cũng thi nhau đồn đoán mối quan hệ giữa cậu và Sở Cứu đã tiến triển tới mức nào.

Úc Nam là MC của tiệc tất niên, đang chăm chỉ luyện kịch bản, Trương Khâu Mặc nhịn không nổi mà hỏi: "Úc tổng à, sao cậu chẳng có phản ứng gì hết vậy?"

Úc Nam ngẩng đầu: "Phản ứng gì cơ?"

Trương Khâu Mặc: "Kim cương đỏ, chuyện thay đổi nhân sự trong công ty, cậu bình tĩnh quá đó, không hợp logic của người thường gì cả, ngay cả giám đốc Chu cũng hóng hớt kìa, chỉ có mình cậu vẫn chăm chăm làm việc."

Úc Nam nhìn cậu ta hai giây, rồi kiên nhẫn giải thích: "Tôi cần đánh giá A tháng này, để hoàn thành quý A, cuối năm tiền thưởng sẽ được nhân 1.5 lần, nếu đáng lẽ nhận 10 vạn, tôi sẽ được 15 vạn, chẳng phải ngon hơn ăn dưa à?"

Trương Khâu Mặc nhìn cậu đầy kinh ngạc: "Cậu có kim cương đỏ 500 triệu, là phu nhân tương lai của tập đoàn Sở thị, tiền thưởng cuối năm chẳng phải chỉ là chuyển từ túi trái sang túi phải hay sao?"

Úc Nam: "Bây giờ tôi chưa phải phu nhân, đây là tài sản trước hôn nhân."

Trương Khâu Mặc: "..." Không thể cãi lại.

Trương Khâu Mặc nghĩ nghĩ thấy có gì đó sai sai, quay sang hỏi lại: "Khoan đi, cậu vừa công khai quan hệ đó hả? Thừa nhận rồi hả?"

Úc Nam thản nhiên đáp: "Cậu vẫn chưa qua thử việc đâu, tôi vẫn là sư phụ hướng dẫn của cậu đấy."

Trương Khâu Mặc: "..."

Úc Nam đổi chủ đề: "Hứng thú với dự án ở khu phát triển không? Mai có muốn đi công tác chung không?"

Trương Khâu Mặc lập tức bật mode nhân viên gương mẫu: "Úc tổng, tôi sẵn sàng dốc sức, không quản ngại khó khăn, mong ngài chỉ giáo nhiều hơn!"

Úc Nam gật đầu: "Được, cậu lái xe, phí cầu đường và xăng tôi sẽ thanh toán."

Trương Khâu Mặc: "Không thành vấn đề!"

.

Úc Nam ban ngày vẫn đi làm bình thường, tan ca là chạy thẳng đến bệnh viện.

Sở Cứu thì rơi vào một vòng lặp luẩn quẩn-vừa mong gặp Úc Nam, lại vừa lo cậu chạy đi chạy lại mệt mỏi.

Anh định nhờ tài xế của Đan Phong Cung đến đón Úc Nam sau giờ làm, nhưng Úc Nam cho rằng mình đâu có yếu ớt đến mức đó, mà làm thế cũng quá khoa trương, nên kiên quyết tự lái xe qua.

Là một cựu y tá khoa sản, Úc Nam hiểu rõ rằng phụ nữ mang thai không nên lao lực quá mức, nhưng cũng cần vận động hợp lý và giữ tâm trạng vui vẻ để đối phó với những đợt bùng phát hormone thất thường.

Sở Cứu nghĩ ngợi một hồi, thôi kệ, miễn Úc Nam vui là được.

-

Hôm Úc Nam đi công tác ở khu phát triển, tan làm rồi vẫn chưa thấy cậu đến bệnh viện như thường lệ. Anh vừa định gọi thì Úc Nam đã gọi trước, bảo là gặp chút chuyện, tối nay sẽ đến muộn.

Còn chưa kịp nói gặp chuyện gì thì điện thoại đã cụp một tiếng.

Thực ra, Úc Nam gặp một vụ va chạm xe nho nhỏ - chính xác là Trương Khâu Mặc tông vào Đại Tráng, mà cậu lại ngồi ngay trên xe của Trương Khâu Mặc.

Trên đường từ khu phát triển về, Trương Khâu Mặc tiện thể đưa Úc Nam về khu nhà giáo viên. Khi cậu ta tấp xe vào lề bật đèn cảnh báo, tầng trên có người cũng vừa đỗ xe xong.

Úc Nam bước xuống từ ghế phụ, đúng lúc chạm mặt với hàng xóm của mình - Quan Hảo.

Quan Hảo nhìn vào ghế lái, thấy một chàng trai trẻ tuổi đẹp trai ngời ngời, liền "tặc" một tiếng, đứng im tại chỗ, ánh mắt lấp lánh trắng trợn chờ ăn dưa.

Quả nhiên, mấy chuyện dưa muối của trai đẹp lúc nào cũng thơm lừng, tươi rói và siêu ngọt.

Trương Khâu Mặc lùi xe, Úc Nam vẫy tay chào tạm biệt, sau đó tiến đến chào Quan Hảo.

Quan Hảo liếc mắt đầy ẩn ý: "Bạn trai mới? Nhìn cũng ngon nghẻ đấy nhỉ, cậu đúng là có giá quá nha."

Úc Nam bật cười, lắc đầu: "Hiểu lầm rồi, đồng nghiệp thôi."

Quan Hảo nhìn quanh một vòng: "Không thấy hòn vọng phu nào đó ngày nào cũng đứng dưới lầu chờ cậu nhỉ?"

Úc Nam nghĩ nghĩ, "hòn vọng phu" trong miệng Quan Hảo chắc đang nói đến Sở Cứu.

Cậu còn chưa kịp đáp thì đột nhiên một tiếng "rầm" vang lên, sau đó là tiếng đồ vật ngã đổ cùng tiếng thét chói tai.

Úc Nam quay đầu lại, thấy xe của Trương Khâu Mặc khi cua vào khúc quanh đã quẹt trúng một chiếc xe điện, khiến nó lập tức lật nhào.

Úc Nam và Quan Hảo lập tức chạy qua, Trương Khâu Mặc hốt hoảng xuống xe kiểm tra tình hình. Người lẫn xe điện đều ngã lăn ra bãi cỏ ven đường. May mà lớp cỏ khá dày, giảm được phần nào lực va đập.

Trương Khâu Mặc ngơ người ra.

Úc Nam phản ứng rất nhanh, nói ngay: "Đừng vội đỡ cậu ta dậy, trước tiên hãy di dời chiếc xe điện, nó đang đè lên chân người ta kìa."

Trương Khâu Mặc dời xe điện sang một bên, Úc Nam vứt cặp tài liệu, bước tới kiểm tra nạn nhân. Cậu cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm đang siết chặt vào cổ người bị thương, mới phát hiện hóa ra đó chính là Đại Tráng. Chiếc mũ bảo hiểm của cậu ta bị lệch, dây cài thì siết chặt vào cổ.

Úc Nam nhanh chóng tháo dây cài, Đại Tráng thở hổn hển, ho sặc sụa.

Trương Khâu Mặc sốc đến đơ người, lắp bắp hỏi: "Có cần gọi 120* không? Hay gọi cảnh sát? Hay là gọi cả hai luôn?"

(*) 120: Số cấp cứu ở Trung Quốc.

Úc Nam hỏi Đại Tráng: "Cậu có thấy chỗ nào đau không?"

Đại Tráng hé mắt nhìn cậu, cố gắng gượng dậy: "Tôi không sao, chỉ là hơi nghẹt thở do bị siết cổ thôi."

"Đừng cử động vội, xem có chỗ nào đau dữ dội không đã."

Đại Tráng nhìn cậu, chân thành nói: "Cậu đừng ngồi xổm nữa, đang bầu bí đấy. Tôi không đau đâu mà."

Câu nói này khiến Trương Khâu Mặc vốn đang trong trạng thái đơ máy giờ lại càng đơ hơn.

Khoan đã? bầu bí? Ai bầu bí? Ai???

Úc Nam kiểm tra sơ bộ, thấy Đại Tráng không có vết thương ngoài da nghiêm trọng, không gãy xương, cũng chẳng bị chấn thương đầu, may mà trời lạnh nên anh ta mặc đồ dày. Ngoài trầy xước nhẹ ở lòng bàn tay và vết hằn do dây cài mũ bảo hiểm, thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Trương Khâu Mặc tạm thời không quan tâm chuyện mang thai hay không, mà nhất quyết muốn đưa Đại Tráng đến bệnh viện kiểm tra lại cho chắc.

Ba người lên xe, không khí trong xe chìm vào im lặng. Úc Nam định mở miệng xoa dịu bầu không khí, nhưng không ngờ hai người kia lại đồng thời lên tiếng.

Trương Khâu Mặc: "Xin lỗi nhé, lúc cua tôi chỉ mải nhìn kính chiếu hậu, không thấy cậu."

Đại Tráng: "Biết thế tôi đã không đi ngược chiều, không thì chẳng bị tông, mà suýt thì chết vì nghẹt thở bởi cái mũ bảo hiểm quái quỷ này."

Nói xong, hai người lại im lặng. Thật ra, tài xế và nạn nhân cũng chẳng còn gì để nói với nhau, không đánh nhau là hòa bình thế giới lắm rồi.

Nhưng hóa ra, hòa bình thế giới chỉ là ảo tưởng của Úc Nam, đặc biệt là khi người lái ô tô và chủ xe điện gặp nhau, đã còn đi ngược chiều với phóng nhanh vượt ẩu. Mâu thuẫn giữa hai phe này chẳng khác gì mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu từ thời xa xưa.

Trương Khâu Mặc nhịn không được chọc ngoáy: "Mèo đi xe điện còn biết đội mũ bảo hiểm tử tế, cũng chẳng dám đi ngược chiều."

Đại Tráng nhíu mày: "Mèo? Sao lại lôi mèo vào đây?"

Trương Khâu Mặc thản nhiên: "Bởi vì mèo có chín cái mạng."

Đại Tráng nghe xong cũng cảm thấy bị mỉa mai, lập tức bật chế độ phản công: "Ê nha, là cậu tông vào tôi đấy nhé."

Trương Khâu Mặc hừ một tiếng: "Tôi chạy đúng tốc độ cho phép, còn tên điên nào đó thì phóng xe như tên lửa ấy nhỉ."

Đại Tráng biết mình sai, nhưng dù sao mình cũng là người bị thương, lý nào lại chịu thua? "Cậu có lý đến đâu thì cũng là người tông xe vào tôi đấy nhé!"

Trương Khâu Mặc: "..." Lớn tướng thế này rồi mà lỳ ghê.

Úc Nam ngồi bên cạnh không muốn tham gia tranh luận, định lấy điện thoại giết thời gian, nhưng chợt nhớ ra là điện thoại đã hết pin.

Lúc nãy còn chưa kịp giải thích với Sở Cứu thì máy đã sập nguồn.

Sau một hồi đấu khẩu, Đại Tráng kéo Úc Nam vào cuộc: "Úc Nam, cậu nói xem ai đúng ai sai?"

Úc Nam nhìn cậu ta đầy ngạc nhiên, sau đó giơ ngón cái khen ngợi: "Đại Tráng à! Hôm nay đọc đúng tên tôi rồi nè!"

Đại Tráng mừng rỡ: "Thật hả? Úc Nam, Úc Nam, đúng thật nè!"

Đại Tráng phấn khởi lặp đi lặp lại tên Úc Nam, còn Úc Nam thì nhiệt tình khen ngợi, chỉ có Trương Khâu Mặc vừa lái xe vừa cạn lời.

Cái quần gì thế này? Hai người này cộng lại chắc chưa quá ba tuổi quá hả.

Ba người kéo nhau đến bệnh viện xử lý vết thương. Đại Tráng cảm thấy không có gì to tát, nhưng Trương Khâu Mặc lại nhất quyết bắt cậu đi kiểm tra tổng quát, tránh sau này lại lôi ra ăn vạ.

Hai người mới quen chưa tới hai tiếng mà cứ như đã có duyên nợ từ kiếp nào, suốt dọc đường đấu khẩu không ngừng nghỉ.

Úc Nam thì lặng lẽ làm công cụ di động, bị kẹt giữa hai cái miệng không chịu yên.

Lăn lộn cả buổi, đến lúc ba người bước ra khỏi bệnh viện thì đã hơn chín giờ rưỡi tối.

Mà lúc này, Sở Cứu đã đợi dưới khu giảng viên của Đại học Thành Tế mấy tiếng đồng hồ.

Điện thoại của Úc Nam gọi hoài không ai bắt máy. Dù cậu đã nhắn trước rằng pin sắp hết, lại gặp chút chuyện nên về trễ, nhưng Sở Cứu vẫn lo. Cuối cùng, anh nhịn không nổi nữa, trốn viện chạy đến dưới nhà Úc Nam chờ.

Trước cửa khu chung cư yên tĩnh lạ thường, chẳng có ai qua lại, đèn phòng Úc Nam vẫn tối om. Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có ánh đèn xe rọi đến từ góc đường.

Sở Cứu nheo mắt nhìn, ánh mắt mong chờ chợt ảm đạm đi.

Một chiếc BMW trắng bật đèn khẩn cấp rồi tấp vào lề.

Quan Hảo bước xuống xe, vừa thấy cảnh này liền nhíu mày cảm thán: Lại một hòn vọng phu khác...

Cô nhìn Sở Cứu, hỏi: "Anh đang đợi người ở phòng 305 hả?"

Sở Cứu gật đầu: "Ừ."

"Cậu ấy đến bệnh viện rồi, còn chưa về à?"

"Bệnh viện?"

"Ừ, tai nạn xe."

Sở Cứu nghe xong thì khựng lại, chẳng nói chẳng rằng đã nhấc chân định đi.

Quan Hảo nhìn người đàn ông trước mặt với dáng vẻ thất thần, trong lòng thầm cảm thán: Phim truyền hình không lừa mình mà! Đúng là có một loại đàn ông gọi là 'hòn vọng phu' - từ gương mặt đến hành động, y như bước ra từ khuôn mẫu tổng tài bá đạo trong phim!"

Quan Hảo vội vàng lên tiếng: "Ê ê ê, bình tĩnh nào! Không phải cậu ấy gặp tai nạn đâu, mà là ông hàng xóm phòng 306 bị đụng xe. Cậu ấy chỉ đưa hàng xóm đi viện thôi."

Sở Cứu dừng bước, quay đầu nhìn cô.

Quan Hảo tiếp tục giải thích: "Họ đi cũng khá lâu rồi, nhưng 306 không sao đâu, chắc sắp về rồi đó."

Nghe vậy, Sở Cứu mới thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn."

Quan Hảo bước đi được hai bước thì bỗng quay lại, hạ giọng nói nhỏ với Sở Cứu: "Mà nè, lúc nãy người đưa cậu ấy về là một anh đẹp trai lắm nha, cũng lái siêu xe, trẻ hơn anh chút xíu, đẹp trai cũng ngang ngang anh đó. Anh phải cố lên đó nha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com