Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

41

Cậu muốn hé miệng nói gì đó, nhưng không có sức nói.

Tô Trăn khẽ thở dài, ngón tay quẹt má cậu: "Tại sao lại khóc?"

Thì ra... cậu đã rơi nước mắt.

"Một tiếng đồng hồ trước, cậu mới cứu bộ trưởng Lý, khiến bố cậu đắc ý một phen. Theo lý thì bây giờ đáng lẽ cậu phải rạng rỡ chứ, sao tự dưng lại thế này?"

Trần Mộc Ngôn không ép mình nở nụ cười, không biết tại sao cậu cảm thấy mình không cần phải giấu giếm điều gì trước mặt Tô Trăn.

"Tô Trăn, anh đoán sai rồi, anh tôi không phải cuồng kiểm soát, anh ấy chỉ là... cực kỳ chán ghét thằng em này mà thôi."

Biểu cảm trên mặt Tô Trăn không thay đổi, chỉ dẫn Trần Mộc Ngôn đến một bàn ăn hai người không bắt mắt trong hội trường, bưng ít đồ ăn tới, thong thả ngồi xuống đối diện cậu.

"Nên cậu nhìn buồn thế này, đều là vì Trần Chi Mặc?"

"... Đúng thế."

"Anh ta ghét cậu hay thích cậu là việc quan trọng lắm à? Không có sự ủng hộ tán đồng của Trần Chi Mặc hoặc tình anh em của anh ta dành cho cậu, thì cậu không làm bác sĩ được nữa à?"

"Tất nhiên là không phải."

"Hay là không có Trần Chi Mặc, những đứa bạn của cậu sẽ không để ý đến cậu nữa?"

"... Không phải."

"Hay anh ta rất ghét cậu sẽ thay đổi được sự thật rằng hai người là anh em?" Tô Trăn cầm một miếng bánh quy lên bỏ vào miệng, tướng ăn của y không thể nói là tao nhã, chỉ là có một khí chất tự nhiên, nom cứ như quảng cáo bánh quy.

"Chúng tôi là anh em."

"Chẳng phải thế là được à? Nếu anh ta ghét cậu, sự quan tâm và chăm sóc anh ta dành cho cậu đều là giả dối, thế nhưng việc này không cản trở cậu làm việc mà cậu muốn làm. Đừng quên mất mình là ai." Tô Trăn giơ một cái bánh quy đến môi Trần Mộc Ngôn, "Nếu cậu không thích bánh quy, thế thì hãy cảm ơn tôi, sau đó tìm thứ cậu thích ăn. Mọi việc đều đơn giản thế thôi, đối xử với Trần Chi Mặc cũng vậy."

Mặc dù tâm trạng vẫn nặng trĩu, nhưng hình như Trần Mộc Ngôn đã vỡ lẽ điều gì.

"Cảm ơn, tôi đúng là không thích bánh quy." Trần Mộc Ngôn hít vào một hơi.

Cậu vẫn coi Trần Chi Mặc là người rất quan trọng, bởi hắn là người đầu tiên ở bên cạnh cậu sau khi Diệp Nhuận Hành biến thành Trần Mộc Ngôn.

Nhưng bất kể cậu có quan trọng đối với Trần Chi Mặc hay không, cậu đều sẽ tiếp tục làm việc mình muốn làm, trở thành người mình muốn trở thành.

Lúc này, Trần Chi Mặc đang mỉm cười đi ra khỏi phòng nghỉ, gật đầu với các khách khứa nâng ly với mình. Thực ra Trần Mộc Ngôn biết hắn không thích mấy dịp hàn huyên này, nhưng hắn vẫn có thể giữ nguyên nụ cười, chẳng biết có phải lúc với mình hắn cũng tràn ngập chán ghét hay không.

Hắn đi tới chỗ Trần Mộc Ngôn từng bước một, "Em trốn vào đây ăn uống à?"

"Ừm." Trần Mộc Ngôn gật đầu, cậu quả thật rất khâm phục khả năng quản lý cảm xúc của Trần Chi Mặc, cảm giác giương cung bạt kiếm với Trần Lạc lúc nãy giờ đã biến mất hoàn toàn.

Tô Trăn liếc nhìn Trần Mộc Ngôn, sau đó chỉ vào một bóng người mặc váy dài màu tím trong đám khách, "Hình như đó là bạn của cậu đúng không? Nom cô ấy có phải đang tìm cậu không?"

"À, là Đinh San San. Anh, em đi tìm cô ấy đây!" Dứt lời, Trần Mộc Ngôn bèn đứng dậy đi mất.

Cậu thật lòng rất biết ơn Tô Trăn, bởi lúc này cậu còn chưa sắp xếp xong tâm trạng của mình đối với Trần Chi Mặc.

"Tô Trăn, Tiểu Ngôn sao thế?" Trần Chi Mặc nhìn về phía Tô Trăn ngồi tại chỗ, thảnh thơi ăn điểm tâm.

"Gì mà sao?"

"Nhìn em ấy không được vui."

"Bị bố lôi ra khoe khoang thì có gì đáng vui chứ."

"Chỉ thế thôi?" Trần Chi Mặc nở nụ cười hoài nghi.

"Anh là anh trai cậu ấy, đáng lẽ phải hiểu rõ cậu ấy hơn tôi chứ." Tô Trăn chống đầu, ngoảnh mặt nhìn theo hướng Trần Mộc Ngôn, "Thực ra thứ cậu ấy muốn rất đơn giản, đó chính là sự thật. Ví dụ như cậu ấy hy vọng bố mình thật lòng yêu cậu ấy."

"Tại sao tôi lại thấy cậu có ngụ ý khác nhỉ?" Trần Chi Mặc ngồi xuống trước mặt y.

Tô Trăn vươn tay nghịch lát chanh kẹp trong cốc, "Tôi còn thấy dưới tấm mặt nạ này của anh có vô số khuôn mặt khác cơ."

Lúc này, Đinh San San đang phấn khích kể lại việc mình chụp ảnh chung với bao nhiêu minh tinh cho Trần Mộc Ngôn nghe. Nhờ phúc của cô, Trần Mộc Ngôn tạm thời lãng quên cuộc đối thoại giữa Trần Chi Mặc và Trần Lạc.

Sau khi đám cưới kết thúc, Trần Mộc Ngôn lái xe đưa Đinh San San và Khương Phi về ký túc xá.

Lúc cậu quay về chung cư, đã quá mười giờ đêm.

Mở cửa ra, Trần Mộc Ngôn nhìn thấy Trần Chi Mặc ngồi trên trường kỷ đợi mình, ngay cả sơ mi trên người cũng chưa thay, áo khoác âu phục vắt bừa trên ghế.

Trần Mộc Ngôn hơi hít vào, cười nói: "Anh, anh chưa ngủ à?"

Trần Chi Mặc đáp "ừm".

Trần Mộc Ngôn cúi đầu thay dép lê, cậu cảm nhận được ánh mắt của Trần Chi Mặc găm trên người mình. Tới tận khi cậu đi ngang qua trường kỷ, chuẩn bị lên tầng, Trần Chi Mặc kéo cậu lại.

"Kể cho anh biết, em sao thế?"

"Em có sao đâu, chỉ là bố khiến em không vui thôi."

"Nhưng tại sao anh thấy em không vui là vì anh? Anh muốn nói chuyện với em, vừa đi đến chỗ em, em bèn đi tìm người khác. Ngay cả sau khi đám cưới kết thúc, em chẳng nói với anh câu nào đã đi mất rồi?" Trần Chi Mặc chau mày, trên mặt là vẻ khó hiểu và đau buồn man mác. Có điều Trần Mộc Ngôn bỗng không biết vẻ mặt này của hắn có phải có nghĩa là hắn để ý đến mình thật hay không?

"Người ở đám cưới đông quá mà thôi. Vả lại lúc em đi có bảo bố mà." Trần Mộc Ngôn vò đầu, muốn cố tỏ vẻ mình không sao, "Anh Mặc, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ đây!"

Trần Chi Mặc vẫn ngồi trên trường kỷ trong phòng khách. Lúc này, điện thoại trong túi hắn đổ chuông, hắn rút ra nhìn, là một tin nhắn: Đã điều tra rõ em trai anh thi lên nghiên cứu sinh trường B, sắp tới không có dự định du học.

Xóa tin nhắn này, điện thoại xoay một vòng giữa kẽ ngón tay Trần Chi Mặc, hắn đứng dậy chậm rãi, cầm áo khoác âu phục đi lên tầng.

Bữa sáng ngày hôm sau, mọi thứ nom như không có gì thay đổi.

Trần Chi Mặc vẫn cầm báo chờ Trần Mộc Ngôn xuống tầng. Còn Trần Mộc Ngôn thì vừa ăn sáng vừa kể vài việc có thể phải làm hôm nay. Thứ hai là ngày cậu thực tập cả ngày, Trần Mộc Ngôn không thể đi muộn, gần như ăn ngồm ngoàm rồi chạy đến bệnh viện.

Mặc dù cách ở chung của cậu và Trần Chi Mặc không thay đổi, lờ mờ có gì đó không còn như trước nữa.

Cũng như bí mật đã biết rồi, bất kể cố gắng thế nào cũng không thể giả vờ không biết.

Nếu có thể, Trần Mộc Ngôn quả thật không muốn về nhà, nhưng không tìm được cái cớ thích hợp. Nói thật thì việc này khiến cậu vô cùng mong đợi năm học này kết thúc, như thế cậu sẽ có thể xin vào ký túc xá nghiên cứu sinh, sau đó chọn ở trọ trong trường.

Một ngày thực tập xong, Trần Mộc Ngôn tìm đến Đinh San San vừa thay quần áo xong đi ra ngoài.

"Hì, tối đi ăn cơm đi! Anh bao!"

Đinh San San nhìn cậu hơi lạ: "Trần Mộc Ngôn, anh sao thế? Anh đã mời em ăn tối mấy ngày liền rồi!"

"Ờm, thực tập vốn rất mệt mà, chúng ta phải bổ sung dinh dưỡng cùng nhau chứ."

"Ngày nào cũng bổ sung dinh dưỡng với anh, ngay cả bác sĩ Vương ngoài 50 trong bệnh viện cũng đồn thổi hai bọn mình đang hẹn hò đấy! Em bị anh hại chẳng bác sĩ nào khác theo đuổi thì sao?" Đinh San San ngoẹo đầu, "Em nhớ anh là một đứa em trai ngoan mà, trước khi về nhà còn phải gọi điện nhắn tin thông báo cho anh trai, đừng bảo em là anh và ông anh tốt tính của anh cãi nhau nhé?"

"Không đâu..."

"Không thì tốt, tối nay em muốn đi xem phim với bạn cấp hai, có khi sẽ có không gian phát triển." Đinh San San buồn cười nói, "Hay là anh đưa em đến chỗ hẹn bạn ấy?"

"Thôi... Đến lúc đấy bị đối phương hiểu nhầm anh là bạn trai em, chẳng phải là hỏng mất "không gian phát triển" của hai người ư?"

Đinh San San hừ một phát, bèn nện giày cao gót đi xe buýt.

Trần Mộc Ngôn thầm mong cô đừng đứng không vững, giẫm trúng chân hành khách nào.

Cũng vào tối hôm đó, Tô Trăn gặp phải Trần Chi Mặc trong thang máy.

Tô Trăn gật đầu với hắn, vừa định vươn tay bấm nút tầng năm, cổ tay bèn bị đối phương giữ lại.

"Có chuyện gì?"

"Cậu đã nói gì với em trai tôi?" Trên mặt Trần Chi Mặc không có ý cười, thậm chí có vài phần lạnh căm, nhiệt độ trong không gian chật hẹp này giảm đột ngột.

"Anh ám chỉ cái gì?" Tô Trăn hất văng tay đối phương, bấm nút rồi đứng dựa vào tường.

"Cậu biết tôi ám chỉ điều gì mà. Em ấy là em trai tôi, tôi không hy vọng bất cứ ai phá hoại tình cảm của chúng tôi."

Thang máy dừng ở tầng năm, sắp mở cửa, Trần Chi Mặc vươn tay bấm nút đóng, tay còn lại chống bên tai Tô Trăn, ánh mắt hắn nặng nề, khiến người ta khó lòng trốn tránh.

Thang máy tiếp tục đi lên, Tô Trăn giơ tay lại bấm nút tầng năm.

"Thế thì hãy nhớ cho rõ rằng cậu ấy là em trai anh đi."

Lúc này, thang máy dừng ở tầng Trần Chi Mặc sống, Tô Trăn ra dấu "tạm biệt" với hắn.

Mở cửa ra, không thấy giày của Trần Mộc Ngôn ở huyền quan, có thể thấy rằng cậu chưa về.

Trần Chi Mặc rút điện thoại, trên đó là tin nhắn của Trần Mộc Ngôn, bảo tối nay cậu ăn cơm với bạn cùng thực tập.

Trần Chi Mặc hừ khẽ một tiếng, gọi điện thoại.

"Alo, anh Trần."

"Anh đang theo dõi em tôi à?"

"Vâng."

Trần Chi Mặc nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rưỡi tối, "Em ấy đang làm gì?"

"Đọc sách ở McDonald's."

"Với ai?"

"Một mình."

Trần Chi Mặc nhắm nghiền mắt, ngón tay nắm điện thoại rất chặt, "Được thôi, xin hãy tiếp tục theo dõi."

Trong một tuần, lúc vui nhất đối với Trần Mộc Ngôn mà nói chính là thứ sáu.

Bởi hôm ấy cậu được rúc trong thư viện từ sáng đến tối cùng Thẩm Thanh.

Vẻ mặt Thẩm Thanh đọc sách rất chăm chú, sự chăm chú này có thể lây sang Trần Mộc Ngôn.

Buổi trưa, hai người sẽ đến nhà ăn dùng cơm cùng nhau.

"Tôi phát hiện ra, rất nhiều bạn nữ trong nhà ăn nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ!" Lúc nhận khay cơm do Trần Mộc Ngôn bưng tới, Thẩm Thanh cười nói, "Xem ra cậu rất được yêu thích trong trường đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com