43
"Đâu có, ở đây mà." Trần Mộc Ngôn đặt món trang sức bạc đó vào tay hắn, "Anh Mặc đúng là, tại sao phải lao vào xe nhặt thứ này chứ! Nó cơ bản không đáng giá! Anh... anh..."
Trần Mộc Ngôn hơi kích động, cổ họng lại trở nên nghẹn ngào.
Trần Chi Mặc nhoẻn cười, "Hình như anh còn chưa chết mà, cũng đâu có thiếu chân mất tay gì... nhưng cái mặt dây chuyền này thì khác, là lần đầu tiên em tặng gì đó cho anh."
Trần Mộc Ngôn cúi đầu, Trần Chi Mặc giơ tay sờ trán cậu, "Được rồi, đừng buồn nữa, chẳng phải bác sĩ bảo anh nghỉ ngơi hai tuần là được ra viện à? Cánh tay bó bột cũng một tháng là tháo được rồi."
"Xin lỗi, anh Mặc à."
"Sao em lại xin lỗi anh? Có phải em lái xe đạo cụ đâu." Giọng Trần Chi Mặc hơi trầm, "Nhưng em hãy nói cho anh biết, tại sao hình như em toàn né tránh anh, ví dụ em không về nhà ăn cơm, dù ăn cơm ở nhà, hình như em cũng chẳng muốn nói chuyện với anh. Anh cảm thấy mình bị em chán ghét vô cớ, anh đã làm gì sai ư?"
"Không!" Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu lên, "Anh Mặc không làm gì sai hết, chỉ là em có vài việc không nghĩ ra thôi."
Trần Chi Mặc khẽ thở dài, "Thế bây giờ em đã nghĩ ra chưa?"
"Em nghĩ ra rồi." Trần Mộc Ngôn cười hơi khó coi, thực ra tại sao phải cố chấp việc Trần Chi Mặc có ghét mình hay không, cũng như Tô Trăn nói, tất cả đều không thể thay đổi được sự thật họ là anh em.
Hai ngày tiếp theo là cuối tuần, Trần Mộc Ngôn bèn ở lại bệnh viện cùng Trần Chi Mặc.
"Tự dưng cảm thấy lần này bị thương đáng giá lắm." Trần Chi Mặc buồn cười nhìn Trần Mộc Ngôn đang ngồi cạnh giường gọt táo.
"Gì mà đáng giá! Anh à anh bị va hỏng đầu rồi ư?"
"Nếu anh không bị thương, thì làm sao em ngoan ngoãn ở bên anh thế này, còn bận rộn hầu hạ anh được?" Trần Chi Mặc cười, chạm vào chóp mũi Trần Mộc Ngôn.
Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn cảm thấy hai người ở bên nhau như hiện tại rất tốt.
Buổi trưa, Trần Mộc Ngôn cầm cơm trưa vừa ra khỏi thang máy, bèn nhìn thấy một chàng trai đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm đứng ở góc tường.
"Even?" Trần Mộc Ngôn đi tới.
Chàng trai đó cởi mũ lưỡi trai, mím môi, như có gì muốn nói nhưng không biết nói ra sao.
"Cậu đến thăm anh tôi à?" Trần Mộc Ngôn biết thực ra Even rất thích Trần Chi Mặc.
"Không phải."
"Ờ, thế thì tôi vào phòng trước đây." Trần Mộc Ngôn biết tên này lại nghĩ một đằng nói một nẻo, bèn giả vờ không để ý đến cậu ta, cứ thế đi qua, cũng như cậu lường trước, Even kéo cậu lại.
"Tôi đến tìm cậu."
Câu này thì nằm ngoài dự đoán của Trần Mộc Ngôn.
"Tìm tôi?" Trần Mộc Ngôn nghiêng đầu, bị Even lôi ra hành lang cầu thang.
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Trần Mộc Ngôn hất văng cậu ta.
"Thực ra..." Even cúi đầu, hít một hơi, "Thực ra Trần Chi Mặc bị thương là tại tôi."
"Tại cậu?" Cảnh trong phim truyền hình lóe qua đầu Trần Mộc Ngôn, khoảnh khắc Even bị xe đạo cụ tông trúng, Trần Chi Mặc phi tới hất cậu ta ra trong lúc ngàn cân treo sợi tóc... Ngôn lù quá, Trần Mộc Ngôn rùng mình.
"Hôm đó gần đến giờ nghỉ buổi trưa, tôi nhìn thấy Trần Chi Mặc đang gửi tin nhắn điện thoại. Tôi biết chắc chắn anh ấy đang nhắn tin cho cậu, hơn nữa chỉ cần lúc quay phim được nghỉ, tôi sẽ phát hiện ra anh ấy rút điện thoại ra, nhưng tôi đoán nhất định là cậu chẳng trả lời lấy một lần."
Lời Even nói khiến Trần Mộc Ngôn đau nhói.
"Tôi ghen tị với cậu, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng tôi ghen tị với cậu." Even nhìn thẳng vào Trần Mộc Ngôn, không hề lảng tránh, dường như cậu ta đang đối mặt với bản thân mình, "Tôi đi tới, bảo anh ấy rằng, "em trai anh muốn ở cùng Sở Cận hơn là anh"."
"Thì ra, cậu..." Trần Mộc Ngôn nhớ đến cảnh Sở Cận cố tình lôi mình đi mất hòng né tránh Even ở đám cưới ngày hôm ấy.
"Anh cậu nhìn thấu tôi một cách dễ dàng, anh ấy bảo "nếu thích Sở Cận thì tự ra tay, đừng đổ lỗi cho người khác thu hút sự chú ý của anh ta". Lúc anh ấy bỏ đi, tôi giơ tay túm anh ấy, tình cờ túm phải sợi dây chuyền bạc trên cổ anh ấy. Anh ấy đòi tôi trả lại, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy giận dữ... rất đáng sợ."
Trần Mộc Ngôn nhìn đối phương, cậu có thể tưởng tượng ra, người hiền lành một khi đã nổi giận thì chắc hẳn rất đáng sợ.
"Nhưng tôi không muốn thừa nhận mình sợ, cũng nhận ra món đồ đó rất quan trọng với anh ấy. Tình cờ có xe đạo cụ đi qua, tôi bèn ném nó đi. Tôi chỉ muốn xem thứ mà Trần Chi Mặc cho là quan trọng bị phá hủy mà thôi, tôi không ngờ anh ấy sẽ lao đi nhặt..."
Giọng Even run rẩy, như đang nhớ lại cảnh đó, hiện tại cậu ta rất hối hận.
Cảnh đó liên tục phát lại trong đầu Trần Mộc Ngôn, hình ảnh Trần Chi Mặc lao về phía xe đạo cụ, mặc kệ tất thảy.
Mắt cậu nóng bỏng.
"Even, tôi biết cậu luôn muốn giành được sự quan tâm của người khác." Trần Mộc Ngôn quay người, "Nhưng nếu bản thân cậu không thể tự quan tâm bản thân, thế thì chẳng ai quan tâm cậu đâu."
Đến cửa phòng bệnh, Trần Mộc Ngôn hít một hơi rồi bước vào: "Anh à, hôm nay có sườn xào chua ngọt đấy!"
Nụ cười của Trần Chi Mặc từ từ xuất hiện, "Ngửi cũng thơm lắm."
Trần Mộc Ngôn đặt hộp cơm xuống, ôm chầm lấy hắn.
"Sao thế, Tiểu Ngôn?" Trần Chi Mặc vỗ lưng cậu.
"Anh à, em thích anh lắm."
Trần Chi Mặc nhắm mắt, cằm gác lên đỉnh đầu cậu, nói khe khẽ: "Chỉ thích thôi thì không đủ. Anh muốn hơn "thích" nhiều."
"Thế em thích anh nhất vẫn không được à?" Trần Mộc Ngôn lầm bầm.
Trần Chi Mặc chỉ bật cười khẽ, "Anh đói bụng lắm rồi."
"À, ừm." Trần Mộc Ngôn đứng dậy, mở hộp cơm, cẩn thận gắp sườn ra đưa tới miệng Trần Chi Mặc, "Có ngon không?"
"Lát nữa anh phải kiểm tra não, em đợi anh trong phòng nhé."
"Được."
Trần Mộc Ngôn đậy kín hộp cơm còn sót.
"Anh phát hiện ra chỉ cần anh bị ốm hoặc bị thương, em sẽ không rời nửa bước, xem ra tốt nhất là anh cứ nằm mãi trên giường bệnh, như thế thì em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh."
"Anh Mặc," Trần Mộc Ngôn dừng tay, "Anh nói thế, em sẽ buồn đấy. Em biết em là một thằng em trai hư... toàn hưởng thụ sự quan tâm của anh nhưng không biết đường bỏ công sức... Nhưng em thật sự chưa bao giờ muốn anh bị tổn thương chút nào."
Trần Chi Mặc nhoẻn cười, giơ tay bóp mũi cậu, "Anh biết rồi."
Hai tiếng sau, Trần Chi Mặc được đẩy vào phòng xét nghiệm CT.
Trần Mộc Ngôn ngồi trong phòng bệnh đọc tạp chí, điện thoại trên tủ đầu giường rung, Trần Mộc Ngôn giơ tay cầm lấy nó, hiển thị một tin nhắn mới.
Không biết có phải tin đoàn làm phim gửi cho anh Mặc hay không, Trần Mộc Ngôn bấm vào, thông tin trên đó khiến cậu trợn to mắt, đọc từng chữ một lặp đi lặp lại, tại sao lại là mấy chữ đó, thế nghĩa là gì: Đã điều tra ra thứ sáu tuần nào em trai anh gặp cùng một cô gái ở thư viện, tên cô ta là Thẩm Thanh.
Trần Mộc Ngôn mất mấy chục giây mới vỡ lẽ – Trần Chi Mặc đang thuê người điều tra mình.
Mọi tế bào trong cơ thể đều trỗi dậy. Đầu óc Trần Mộc Ngôn bắt đầu suy nghĩ rối loạn.
Tại sao lại thuê người điều tra mình?
Anh ấy còn biết gì nữa?
Nên nói là Trần Mộc Ngôn cậu còn gì mà Trần Chi Mặc phải biết nữa hay không!
Trần Mộc Ngôn hơi hé miệng, trong thời gian ngắn ngủi không biết nên hít thở ra sao. Cậu nhập tin nhắn trong điện thoại: Còn có thông tin gì về Thẩm Thanh không?
Vài giây sau, đối phương trả lời: Sinh viên khoa y đại học Q, bố là bảo vệ công ty Kiến Hoa, mẹ là giáo viên Ngữ Văn trường tiểu học số 4 công lập.
Trần Mộc Ngôn nhìn đi chỗ khác, hít một hơi, cậu không ngờ ngay cả hoàn cảnh gia đình của Thẩm Thanh cũng bị đối phương điều tra tường tận.
Cậu không hiểu, rốt cuộc tại sao Trần Chi Mặc lại thuê thám tử tư? Có phải ngay cả hàng ngày mình gặp bao nhiêu bệnh nhân ở bệnh viện, thực tập xong đi ăn cơm với bạn gọi món gì, hắn cũng điều tra hết không? Tại sao Trần Chi Mặc muốn biết mấy việc này? Ngoại trừ mình là Diệp Nhuận Hành "mượn xác hoàn hồn", cơ bản là cậu chẳng có bí mật gì với hắn cả!
Thế mà Trần Chi Mặc lại thuê người điều tra mình! Việc này bất kể ra sao, Trần Mộc Ngôn đều không dám tin! Trần Chi Mặc trước nay luôn tôn trọng mình, yêu thương mình lại làm việc này!
Giây phút đó Trần Mộc Ngôn không thở nổi.
Tất cả đều là mơ sao?
Hay là việc Trần Chi Mặc ghét mình đều là thật? Hắn tìm thám tử tư chính là để nắm thóp mình, nắm được mọi chi tiết mà Trần Chi Mặc có thể dùng để làm tổn thương Trần Mộc Ngôn?
... Hay là đúng như Tô Trăn nói, Trần Chi Mặc là một kẻ "cuồng kiểm soát"?
Suy nghĩ này khiến nỗi sợ hãi lan rộng trong tim Trần Mộc Ngôn. Ngón tay cậu lướt như bay trên bàn phím: Ba giờ chiều nay gặp ở phòng riêng số 2 quán trà Tú Nguyệt Cư, mang hết tài liệu đến, có việc cần bàn.
Sau khi đối phương trả lời "được", Trần Mộc Ngôn nghe thấy tiếng xe lăn di chuyển trên hành lang, cậu vội vã tắt điện thoại, điều chỉnh biểu cảm cứng đờ của mình.
"Tiểu Ngôn, anh về rồi." Nụ cười của Trần Chi Mặc vĩnh viễn khiến người khác như chìm trong gió xuân, có điều trong mắt Trần Mộc Ngôn thì tất cả đều vừa phải đúng mực, không nhiều không ít, y như lập trình máy tính.
Còn ai có thể cười hoàn hảo được như hắn? Càng hoàn hảo càng không chân thực.
"Anh Mặc!" Trần Mộc Ngôn ra đón, khoảnh khắc đó cơ trên mặt vận động theo thói quen, tạo thành nụ cười, "Bác sĩ bảo sao?"
"Đầu anh không có vấn đề gì, hết tuần này là có thể ra viện sớm." Trần Chi Mặc giơ tay phải bị bó bột, "Thực ra cũng chỉ có cánh tay này khá phiền phức mà thôi."
"Thế thì tốt rồi!" Trần Mộc Ngôn dìu hắn lên giường, "Em biết cảm giác chờ tháo bột không dễ chịu, cánh tay còn bị ngứa ngáy nữa."
Trần Mộc Ngôn bỗng nghĩ mình và Trần Chi Mặc đúng là anh em, nếu không thì rõ ràng lòng dạ đang rối bời, sao cậu vẫn còn cười được, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng như bình thường.
"À phải rồi, anh à, lát nữa em phải ra ngoài một lúc. Khương Phi in vài tài liệu cho em, em đi lấy."
"Không sao, có cần anh đi cùng không? Vừa hay ngoài trời đang nắng đẹp." Trần Chi Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, bất kể lúc nào khuôn mặt hắn cũng tuấn tú phi thường. Lúc này, ánh mắt hắn nom rất thuần khiết, dường như do Trần Mộc Ngôn bên cạnh mới khiến hắn bình tĩnh như thế.
"Không cần đâu! Hay là anh Mặc bị nhớ đám phóng viên? Muốn họ chụp được ảnh đế bị bó bột tay phải?" Trần Mộc Ngôn buồn cười nói.
"À ừ," Trần Chi Mặc liếc nhìn cánh tay phải của mình, "Xem ra chỉ có em được ra ngoài hưởng thụ ánh nắng rồi!"
Trần Mộc Ngôn thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu liếc nhìn điện thoại, "Thế em đi trước đây."
Mở cửa phòng bệnh ra ngoài, bước vào thang máy, mọi động tác đều mù tịt, cậu chẳng thể nào suy nghĩ điều gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com