50
Trần Mộc Ngôn nghiến răng, "Rốt cuộc các người muốn thế nào?"
"Chẳng thế nào cả. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là anh em, thế đương nhiên là phải giải quyết bằng cách của anh em rồi. Mười giờ tối, đường Nhật Lạc. Tôi biết dạo này cậu Trần rất thích mời cớm đến xử lý chúng tôi, có điều dù cớm có tới, chúng tôi cũng phải trút giận lên chị dâu mới phải, cậu nói xem?"
Xem ra chúng tưởng Đinh San San vẫn là bạn gái của mình.
"Được! Đường Nhật Lạc thì đường Nhật Lạc! Các người đừng đụng vào Đinh San San!"
"Cậu Trần tới, anh Minh tôi đây cũng sẽ không trút giận lên đầu con gái!"
Trần Mộc Ngôn cúp máy, Thẩm Thanh vẫn đang dõi theo cậu.
"Sao thế, có phải có việc gì không?"
"Không sao, mình nghĩ xong rồi, chúng ta đến Tha Tha Trai ăn thịt nướng đi!"
Khó khăn lắm Thẩm Thanh mới thi xong, đương nhiên phải ăn mừng với cô. Còn về lời hẹn với anh Minh, hẹn lúc mười giờ tối, vẫn đủ thời gian ăn một bữa. Cậu không nỡ khiến niềm vui của Thẩm Thanh bị hụt hẫng. Nhưng ân oán cũ với anh Minh, hôm nay cũng phải kết thúc.
"Được, có điều chỗ cậu bảo hình như đắt lắm, tôi không biết có mang đủ tiền không."
"Sao, cậu muốn bao mình à."
"Tất nhiên rồi, cậu đã giúp tôi bao nhiêu mà!"
"Cậu cứ yên tâm, mình có thẻ giảm giá ở đó."
"Thảo nào cậu chọn chỗ đó ăn thịt nướng!"
Họ đến Tha Tha Trai, gọi bia và thịt nướng.
Trần Mộc Ngôn toàn cẩn thận nhìn thời gian trên điện thoại dưới gầm bàn, còn phải cười đáp lại lời Thẩm Thanh nói.
Phục vụ cầm hai chai bia đặt lên bàn họ.
"Tôi có gọi thêm bia đâu?" Trần Mộc Ngôn nghĩ có phải phục vụ nhầm không.
"À, là vị khách bên kia mời anh."
Trần Mộc Ngôn và Thẩm Thanh nhìn theo hướng phục vụ chỉ, nhìn thấy một người đàn ông đeo kính gọng đen.
"Bạn cậu à?" Thẩm Thanh quan sát kỹ lưỡng, "Nhìn anh ấy sao giống Tô Trăn thế nhỉ? Có điều, chắc Tô Trăn không đến chỗ này ăn thịt nướng đâu..."
Tô Trăn cười với họ, người ngồi đối diện y là quản lý của y. Hiếm khi y đến nơi không hề che chắn thế này để ăn, chắc không mong bị người khác nhận ra.
"Anh ấy là bạn của mình." Trần Mộc Ngôn không nói thêm, Tô Trăn đúng là bạn cậu, nhưng câu nói này của cậu khiến Thẩm Thanh tự động cho rằng ý cậu là đối phương không phải Tô Trăn.
Ăn xong lúc hơn chín giờ, Trần Mộc Ngôn vào nhà vệ sinh, còn Tô Trăn thì đứng trước bồn rửa tay bên cạnh cậu.
"Lúc nãy cậu cứ nhìn điện thoại mãi, có phải có việc gấp gì không?" Tô Trăn lên tiếng hỏi thẳng.
"Bị anh phát hiện rồi, tôi còn tưởng giấu rất kỹ cơ."
"Rõ ràng cậu có việc gấp còn phải tốn bao nhiêu tâm tư ở bên cô gái đó, xem ra cậu rất thích cô ấy." Tô Trăn đi tới huých vai Trần Mộc Ngôn.
"Đúng thế, tôi không thể thích cô gái như thế à?"
"Cậu có thể thích cô ấy, có điều giữa cậu và cô ấy chắc sẽ không có kết quả." Tô Trăn nhếch lông mày.
"Tại sao?" Trần Mộc Ngôn khó hiểu nhìn y, không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy rất nhiều câu Tô Trăn nói cuối cùng đều ứng nghiệm.
"Côn trùng bị dính trên mạng nhện, liều mạng vỗ cánh giãy giụa, nó tưởng nó đã thoát khỏi trói buộc, nhưng quên mất mạng nhện có tính đàn hồi, bất kể chạy trốn thế nào, cuối cùng vẫn bật về thôi." Tô Trăn mím môi, đi ra ngoài.
Trần Mộc Ngôn nhìn trần nhà lát gạch thở dài, cậu ghét mọi phép ví von của Tô Trăn, bởi toàn đến lúc cận kề mới biết được phép so sánh đó có nghĩa gì.
Trần Mộc Ngôn đưa Thẩm Thanh về đại học Q, sau đó lái xe đến đường Nhật Lạc.
Thực ra đường Nhật Lạc không phải đường lớn gì cả, mà là một đoạn đường ven sông.
Ven sông lúc hơn mười giờ vắng tanh, lái xe trên đường vài phút, cậu đã nhìn thấy vài chiếc xe phân khối lớn đậu ven sông, cùng một kiểu dáng với xe phân khối lớn mà Trần Mộc Ngôn từng đuổi theo Diệp Nhuận Hành.
Hai tên côn đồ từng trấn lột gần trường đang đứng dựa vào xe, ngoại trừ hai kẻ đó, còn có vài kẻ khác, kẻ ngồi đầu nom cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, tai bấm một hàng khuyên, ánh mắt rất giàu khí chất côn đồ.
Đinh San San bị chúng bao vây, nhìn có vẻ chưa bị làm gì.
Trần Mộc Ngôn thở dài, thầm đắn đo mình không báo cảnh sát có phải quyết định đúng đắn hay không.
Cậu mở cửa xe, đi tới. May mà đối phương không vác gậy bóng chày hay gì, có điều chúng có sáu bảy người túm tụm một chỗ, muốn bao vây hội đồng mình ư?
"Cậu Trần!!" Anh Minh đang dựa vào xe phân khối lớn đi tới, đánh giá quần áo và xe của Trần Mộc Ngôn, "Xem ra cậu đúng là thay đổi không ít! Trước kia cậu nhìn thấy ai mặc sơ mi chỉnh tề đều muốn lôi chúng ra đánh một trần, còn cái xe này là thế nào? Loại xe này sao mà phiêu bằng xe máy được?"
Trần Mộc Ngôn chỉ nghe gã nói, không biết nên trả lời ra sao. Có lẽ là vì vẻ im lặng nghiêm nghị của cậu, ngược lại toát ra vẻ bí hiểm khó lường.
Anh Minh nhìn cậu, cũng chẳng nói vòng vo nữa, giọng cũng to hơn hẳn, có lẽ là muốn khí thế của mình át áp lực im lặng của Trần Mộc Ngôn.
"Tốt xấu gì các anh em cũng từng bán sức vì cậu. Trước kia cậu bảo đánh ai thì chúng tôi bèn đánh kẻ đó, bị cớm bắt vào tù uống cà phê chúng tôi cũng chưa từng khai gì cậu. Có điều lần này thì hay rồi, cậu muốn làm sinh viên ngoan, không qua lại với bọn tôi nữa thì thôi, ai bảo cậu ngã hỏng cả đầu!" Anh Minh vừa dứt lời, mấy kẻ đằng sau đều cười khẩy.
"Chị dâu nợ tiền bọn tôi, cậu Trần tự móc ví trả, chúng tôi không so đo nữa. Tên Khương Phi đó báo cảnh sát suýt hại các anh em bán kẹo trong pub bị bắt, các anh em xử nó, cậu lại ra mặt, các anh em cũng nương tay với nó. Có điều lần này cậu quá đáng quá thể! Không chỉ đuổi anh em ra khỏi đại học B, còn bảo lão hiệu trưởng mời cớm đến đi dạo xung quanh, chẳng phải rõ ràng là làm khó dễ anh Minh tôi sao!"
Rõ ràng anh Minh đang cười, nhưng Trần Mộc Ngôn nhận ra gã đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt chửng mình.
Theo cách nói của anh Minh, đúng là mình rất thiếu nghĩa khí, hơn nữa còn qua cầu rút ván.
Đinh San San sốt ruột, "Trần Mộc Ngôn, rốt cuộc anh đã báo cảnh sát chưa!"
"Chưa, họ bảo nếu anh báo cảnh sát thì sẽ ra tay với em trước tiên." Trần Mộc Ngôn hít một hơi, quay sang anh Minh nói, "Anh Minh, tôi quả thật không nhớ chuyện trước kia nữa. Nhưng mặc kệ tôi nhớ hay không, việc mà anh và các anh em của anh làm vì tôi là sự thật."
Sắc mặt của anh Minh hơi dịu xuống, nhưng nom vẫn như muốn đánh Trần Mộc Ngôn một trận.
"Anh thấy muốn đánh tôi trút giận hay là muốn quẳng tôi xuống sông? Tôi đều không có gì để nói. Tôi không định nhập bọn nữa, những gì nợ anh từ trước, chi bằng lần này trả sạch."
Không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn nghĩ nếu mình gọi cảnh sát đến, việc này sẽ không được giải quyết như vậy. Có thể anh Minh sẽ bị bắt đi, nhưng gã bị nhốt được bao lâu chứ? Vài tháng? Hay vài năm? Chờ gã ra ngoài, cấu kết với người của mình lại đến gây sự với Trần Mộc Ngôn, không xong không được.
Vả lại như anh Minh nói, Trần Mộc Ngôn trước đây khi còn cùng bọn với chúng, anh Minh quả thật đã làm rất nhiều việc thay cậu ta, mặc dù chưa chắc đã là việc tốt, hoặc là ra tay với ai vì Trần Mộc Ngôn, suy cho cùng thì những việc đó đều là vì Trần Mộc Ngôn.
Anh Minh hừ một tiếng.
"Tao đánh mày một trận, sau đó nhà họ Trần chúng mày lại kéo người đến tống tao vào tù thêm hai năm? Chẳng phải đúng ý mày à? Quẳng mày xuống sông? Mày tưởng đang đóng phim truyền hình chắc!" Anh Minh vỗ mạnh xe máy đằng sau mình, "Người khác gọi bọn tao là băng đua xe, đương nhiên có cách giải quyết vấn đề của băng mình!"
Trần Mộc Ngôn bỗng thầm cầu nguyện, anh Minh đừng đòi đua xe với cậu đấy – cậu không nhớ cách lái xe máy!
"Thấy dòng sông này chưa? Chúng ta phóng xe từ đầu kia sang, tốc độ phải trên 100 mã lực!" Anh Minh chỉ vào ngã tư cách đó 200, 300 mét, "Sau đó đua về bên này."
"Anh Minh muốn tôi lái xe lao xuống sông à?" Trần Mộc Ngôn nhếch lông mày, thầm nghĩ lẽ nào anh Minh muốn lấy mạng mình thật?
"Cậu Trần, sao cậu còn chưa lao xuống sông mà đầu đã úng nước rồi?" Anh Minh cười run cả vai, mấy kẻ đằng sau càng cười to hơn, "Chính bởi lao về phía sông, nên chúng ta ai dừng xe trước thì kẻ đó thua. Nếu cậu thắng được tôi, anh Minh đây sẽ dẫn anh em rời khỏi đại học B, sau này chỉ cần nơi có cậu Trần xuất hiện, người của tôi tuyệt đối không đến, bạn cậu chúng tôi cũng sẽ không động vào, có điều nếu cậu thua, thì phải quỳ trước cổng trường B, nhận lỗi với anh em chúng tôi, nếu không thì đừng trách chúng tôi không biết đường tôn trọng chị dâu!"
Điều kiện gã nói vẫn còn công bằng, "Anh Minh... anh muốn đua với tôi?"
"Đúng thế!" Anh Minh vỗ vai Trần Mộc Ngôn, "Cậu Trần đừng lái xe như cưỡi cừu nhé."
Dứt lời, anh Minh bèn trèo lên một chiếc xe phân khối lớn, phi về phía ngã tư đường.
Trần Mộc Ngôn ngoái đầu, nhìn thấy đám anh em của gã nhường cho một chiếc xe. Cậu đi tới, trọng lượng của xe máy khiến cậu không thích nghi nổi, lái chưa được mười mấy mét đã ngã, suýt thì đè lên chân.
Đám người đó càng cười to hơn, một kẻ trong đó uể oải đi tới, dựng xe lên, "Này, cậu Trần, có cần anh em chở cậu đi không?"
Trần Mộc Ngôn nhếch nhác bò dậy, lại trèo lên, lảo đảo đi tới chỗ anh Minh đỗ.
"Tôi bảo này cậu Trần, tốc độ của cậu chưa đủ 100 mã lực đâu!"
Trần Mộc Ngôn nuốt nước bọt, không để ý đến gã.
Kẻ đỡ Trần Mộc Ngôn đi sang ven đường, hét: "Này!!! Tôi đếm đến 10! Là hai người có thể đua!"
Theo số đếm của kẻ đó, cộng thêm tiếng động cơ nặng nề của xe máy, trái tim Trần Mộc Ngôn nhảy tót lên cổ họng, cùng với anh Minh đột ngột phóng đi, cậu luống cuống bám theo.
Tiếng gió và tiếng động cơ ở ngay bên tai, thứ cậu sợ không phải là bờ sông trước mắt càng ngày càng gần, mà là chỉ sợ mình không kiểm soát được xe máy, có thể ngã nhào bất cứ lúc nào.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn trên người cậu và anh Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com