Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

13: Dụ dỗ vào tròng

Việt Thù muốn giải thích, nhưng vừa mở miệng lại không thể khống chế được mà nghẹn ngào co rúm người. Bị đả kích quá nghiêm trọng, bây giờ vừa thấy được một người đáng tin, phòng tuyến trong lòng liền sụp đổ hoàn toàn.

Tác Diễm muốn vỗ vỗ lưng anh, nhưng bị Việt Thù né tránh.

Anh bây giờ không muốn tiếp xúc thân thể với bất kỳ người nào.

Bàn tay của Tác Diễm đang vuốt ve anh ngừng lại, giống như không đành lòng mà thu về. Nhìn khắp bốn phía, bày biện ở phòng khách không thay đổi nhiều lắm, nhưng trông thì lại khác với trước đây, ảnh của Tôn Nhạc Nhiên đều không thấy nữa, con mèo kia cũng không thấy xuất hiện. Nhưng mà trên kệ giày lại để mấy đôi giày da.

Bề mặt đẹp mắt, quý giá, màu trầm. Nhìn ra giá thành
không hề rẻ, chiếm giữ vị trí giày cao gót vốn dĩ thuộc về cô gái.

Nhìn lên xuôi theo chúng, một cái áo choàng dài đang treo ở nơi đó, nếu là Việt Thù mặc vào, sợ rằng sẽ rủ xuống tận bắp chân.

Y hít một hơi thật sâu, cố gắng che giấu vẻ cuồng nhiệt trong mắt mình, bày ra dáng vẻ vô hại và đáng tin cậy.

"Hắn ta ở trong nhà anh?... có phải không?"

Việt Thù khóc thút thít. Nhìn cái dáng vẻ này của anh, Tác Diễm còn có gì không hiểu nữa.

Mặc dù Việt Thù là một vị kỹ sư cao cấp, tiền lương hàng năm đã là con số người khác không thể tưởng tượng, nhưng cũng không có cách nào trực tiếp vứt bỏ nhà của mình dốc toàn lực mà chạy trốn được. Thẩm Ngạn Khanh ăn chắc điểm này của Việt Thù, nền tảng cuộc sống của anh tất cả đều ở đây, căn bản không sợ anh trốn đi.

Tác Diễm nói: "Anh trước tiên đi cùng em. Tóm lại không thể tiếp tục ở chỗ này... đến nhà em trước đã, nhà em cách chỗ này không xa. Chuyện công việc, em sẽ không để cho bọn họ sa thải anh đâu... anh sẽ không mất đi thứ gì cả. Đừng sợ."

Sở dĩ có thể được phân công cho kỹ sư khai phá trẻ tuổi nhất trong bộ phận kỹ thuật của công ty, Tác Diễm trừ trình độ kỹ thuật của bản thân cao ra, dĩ nhiên còn có một tầng thân phận khác. Y là cổ đông lớn nhất và là đứa con nhỏ nhất của nhà họ Tác...

Cũng là người thừa kế cứng đầu và khiến người khác nhức đầu nhất. Việc quyết định một người đi hay ở, chẳng qua là chuyện trong một ý nghĩ của y.

Thang máy đinh đong mở ra, bên trong chỉ có hai người.

Việt Thù đờ đẫn, rúc ở trong góc. Hai chân của anh bị ngược đãi quá lâu, gần như không cách nào ra sức để đứng trong thời gian dài được, nhưng cũng không muốn cho Tác Diễm đỡ, cứ run rẩy như vậy, từng bước từng bước di chuyển.

Mỗi một bước đi, anh cũng có thể cảm giác được, nơi ẩn trong bụng dưới của mình truyền tới một cơn đau âm ỉ.

Mặc dù Thẩm Ngạn Khanh sau khi làm xong nhất định sẽ vệ sinh sạch sẽ cho anh, nhưng mà tinh dịch bắn vào cực sâu, vẫn không cách nào tống ra hoàn toàn. Chỉ có lúc đi lại, nó mới không tình nguyện mà từ từ chảy xuống, dường như thừa kế ý chí của chủ nhân tiếp tục quấn lấy cặp đùi thon dài trơn bóng, như rắn độc lè lưỡi, nhe nanh múa vuốt mà nói cho anh biết anh từng phải chịu sự đối đãi như thế nào.

Tác Diễm cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt rất mơ hồ. Màu tóc của y là một màu xám rất bướng bỉnh, làm cho cơ thể vốn cao lớn của y càng thêm cứng cáp. Thấy chân Việt Thù đang run rẩy còn cố cậy mạnh, y chợt đút qua loa điện thoại vào trong túi, ôm ngang bế Việt Thù lên.

Đột nhiên bị lơ lửng, Việt Thù bị dọa cho thét chói tai, nhưng giọng khàn khàn, đau đến mức mặt mũi anh càng đáng thương hơn, môi sưng đỏ do bị mút mềm mại giống như là có thể chảy nước vậy, dựa sát vào bên cổ Tác Diễm.

Bởi vì sợ rơi xuống, hai tay Việt Thù ôm cổ Tác Diễm, vùi đầu vào trên bả vai y, có thể cảm giác được rõ rệt nhiệt độ ở cổ người đàn ông, thậm chí là sức căng của các cơ và nhịp đập của mạch.

Tim anh đột ngột ngừng đập, kêu lên: "Để tôi xuống Không muốn -!"

"... Anh ở yên đi." Tác Diễm cúi đầu, giọng vẫn lãnh đạm.

"Anh cậy mạnh cái gì? Anh đi như kia, đợi hắn quay lại, anh đều chưa bò ra khỏi cái tòa lầu này... Sao anh lại nhẹ như thế? Tiền công ty cho không đủ anh ăn? Giở cái trò quỷ gì... Anh chắc là đến 1m8 chứ? Đến cằm của em, xấp xỉ đi.... Hắn ngược đãi anh à? Cái tên đàn ông kia... em nhất định sẽ giúp anh dạy dỗ hắn cẩn thận, làm cho hắn sống không bằng chết...!"

Y vừa nói, vừa ước chừng người trong ngực, cảm giác Việt Thù bất lực mà siết chặt hai cánh tay đang ôm cổ y.

Mặc dù động tác thô lỗ, nhưng Việt Thù biết y là có ý tốt, anh cuộn tròn ngoan ngoãn, không vùng vẫy nữa.

Yết hầu của Tác Diễm nhẹ lăn, không mảy may khiến người khác cảnh giác, quyến luyến mà cọ xát một chút.

Việt Thù gầy yếu, nhưng không phải kiểu gầy chung của những lập trình viên phổ biến đó, mà là... hiếm ở nam giới, vừa cao ráo lại vừa mềm mại. Lúc học đại học, y cũng biết Việt Thù. Mẹ của Việt Thù là giáo viên dạy vũ điệu hình thể ở trường Giáo dục thể chất, giơ tay nhấc chân đều rất duyên dáng, là con của bà, Việt Thù cũng được thừa hưởng nét đẹp này.

Y thật ngu xuẩn.

Vật báu làm lòng người say như vậy, chắc chắn ai ai cũng muốn có được. Nhưng mà y không ngờ tới, lại có người điên cuồng đến mức cho dù không có được, cũng phải cướp vào trong tay, nghiền nát thành bùn, hoàn chỉnh nuốt vào trong bụng.

Y mới thật sự là người nên có được anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com