Ngoại truyện 1: Thất Tịch
“Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn nhé... Minh.” Kiều Ân đứng bên cạnh bàn, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn người đang chơi game.
“Không.” Tống Minh từ chối ngay lập tức, không cần suy nghĩ. Bên ngoài vừa đông người lại toàn là mấy tên tình nhân thích ngược cẩu độc thân, ra ngoài chẳng phải tự tìm ngược à?
“Chơi game cùng anh.”
Kiều Ân cười nhẹ, nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều, “Được thôi.” Nói xong, cậu cầm máy tính ngồi xuống tham gia cuộc chiến.
Một lúc lâu sau, một người đàn ông với mái tóc đen hơi dài nửa thân trên để trần, bước xuống cầu thang với vẻ lười biếng.
“Vợ à, anh khó khăn lắm mới về kịp cùng em đón Thất Tịch, vậy mà em lại muốn ở nhà chơi game? Đi, chúng ta ra ngoài hẹn hò.”
“A a a! Kiều Ân, đánh nó! Hạ nó! Quá đỉnh!” Tống Minh đã hoàn toàn chìm đắm vào trận chiến kịch liệt trong game cùng với Kiều Ân, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của nam nhân phía sau.
Nam nhân tóc đen nhướng mày, tiến lại phía sau Tống Minh, vòng tay ôm lấy hắn từ phía sau, cằm cọ cọ vào cổ.
“Lão bà... Anh nhớ em chết đi được... Chúng ta đi hẹn hò nhé.”
“Aaa! Qua Thiên Liệt!!! Buông em ra! Em sắp chết rồi aaa! Kiều Ân, nhanh lên! Hạ con quái đó đi!!” Tống Minh bị người đàn ông phía sau ôm chặt, tâm trí bị quấy rối, bị boss trùm cuối tiêu diệt, màn hình liền xám xịt.
“Qua Thiên Liệt, anh làm gì vậy! Hại em chết rồi mmm...” Tống Minh quay đầu giận dữ mắng nam nhân phía sau, nhưng bị y nắm lấy cằm hôn xuống, lời mắng mỏ còn chưa thốt ra đã bị chặn lại trong miệng.
Kiều Ân siết chặt nắm đấm, nhưng nghĩ đến nam nhân này đã đi xa mấy ngày, mới trở về sáng nay, trong khi trước đó cậu luôn là người chiếm lấy Tống Minh, nắm đấm siết chặt lại thả lỏng ra.
“Bảo bối... Con lại khóc rồi...” Một giọng nói lạnh lùng nhưng có phần sốt ruột vang lên, kèm theo tiếng khóc của trẻ con.
“Uhm... Buông em ra...” Lúc này Tống Minh mới đẩy mạnh người đàn ông đang hôn mình như muốn nuốt chửng hắn ra, mặt đỏ bừng quay lại phía sau.
Một mỹ nhân với mái tóc nâu nhạt hơi xoăn đến vai, cao ráo, mặc bộ đồ trắng, đang lúng túng bế hai bé con đang khóc không ngừng, đôi mắt đào hoa ướt át nhìn Tống Minh.
“Lúc nãy còn ngoan lắm mà... Sao bây giờ lại khóc rồi... Đứa lớn đã tỉnh chưa?” Tống Minh vội đứng dậy đi về phía mỹ nhân.
“Thằng nhở vẫn đang ngủ, không biết sao tụi nó lại khóc... Chắc đói rồi...” Lăng Tiêu nhìn Tống Minh bế hai đứa bé lên, ôm trong tay một cách dịu dàng, ánh mắt kiêu hãnh liếc qua hai người đang đứng trước bàn.
“Đói rồi sao, cũng đúng... Chắc là đến giờ ăn rồi...” Tống Minh ôm hai bé con trắng trẻo mũm mĩm, tiến về phía sofa ở giữa phòng khách, ngồi xuống.
Ba người kia cũng tụ lại.
“Các anh làm việc của mình đi! Không thì quay đi chỗ khác! Không cho nhìn!” Tống Minh nhìn ba người ánh mắt như hổ rình mồi đang nhìn mình, mặt lập tức đỏ bừng.
Ba người đều hiểu tính cách của Tống Minh, đành phải quay mặt đi từ từ rời khỏi, giả vờ như đang bận rộn.
Tống Minh đặt hai đứa bé xuống một bên, nhìn khuôn mặt ngây thơ của chúng đang khóc nức nở, đành đỏ mặt từ từ kéo áo lên.
Mặc dù đã làm điều này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc phải làm gì, hắn lại thấy xấu hổ...
Hai đứa trẻ đã được nửa tuổi, cũng quen với việc ba ba sắp làm gì, khi thấy ba ba lộ ra nơi tỏa ra hương thơm ngọt ngào kia, chúng không khóc nữa, mà bi ba bò tới như hai con sói nhỏ, hưng phấn mỗi đứa ngậm lấy một bên đầu vú căng mọng đỏ hồng, bắt đầu hung hăng bú hút.
“Ưm...” Tống Minh nhíu mày, đôi mắt cũng dần trở nên mờ đi, hai đứa nhỏ này, dùng sức hút như muốn cắn đứt đầu vú của hắn.
Nhưng hắn chỉ biết nhíu mày khẽ rên, hai tay nâng mông nhỏ của chúng, để ngực lộ ra cho hai đứa nhỏ tha hồ bú sữa.
Ba người kia tuy nói là đi làm việc của mình, nhưng đã sớm không thể kiềm chế được, quay đầu lại bắt đầu lén nhìn. Khi thấy dáng vẻ của Tống Minh, ánh mắt ai nấy đều lóe sáng, không tự chủ mà tiến lại gần.
Người đầu tiên không kiềm chế được là Qua Thiên Liệt, đã lâu rồi y không chạm vào Tống Minh, nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Tống Minh, y gầm lên một tiếng, bổ nhào tới.
Như một cậu thiếu niên nóng vội, y bế hai đứa trẻ qua một bên, “Chúng nó no rồi! Bây giờ đến lượt anh!” Nói xong liền cắn vào đầu vú vẫn còn tiết ra dịch ngọt.
“Ah!” Tống Minh thở dốc, nhìn thấy đầu lông xù của Qua Thiên Liệt và cảm giác kích thích lạ lùng từ ngực truyền đến, hai tay bắt đầu đẩy người đàn ông đang làm loạn trên người mình.
“Qua Thiên Liệt! Anh cút!” Nhưng làm sao Tống Minh có thể đẩy được nam nhân đầu sói mắt xanh này, cơ thể bị kích thích bởi tin tức tố Alpha quen thuộc người liền mềm nhũn, hai mắt đỏ hoe động tình nước mắt đảo quanh khóe mắt.
“Lăng Tiêu, Kiều Ân... Mau bế hai đứa nhỏ vào...” Tống Minh vẫn không quên hai đứa bé, chúng có lẽ đã no, không khóc không nháo, nằm trên sofa tò mò nhìn hai ba ba mình đang làm gì, bé út còn đưa tay mũm mĩm đập lên má Qua Thiên Liệt.
Lăng Tiêu và Kiều Ân nhìn nhau, ngoan ngoãn mỗi người bế một đứa đi vào phòng trẻ em.
“Ưm...” Tống Minh cắn môi, mặt đỏ hồng vì động tình, đôi mắt ướt át đầy mê hoặc, “Đừng đánh thức thằng lớn...”
Hai người gật đầu rồi bước vào trong.
Tiếng “xì sụp” không ngừng vang lên, Qua Thiên Liệt chuyển qua bú mút đầu vú còn lại đã bị bỏ quên bấy lâu. Tay y thuần thục cởi bỏ quần của Tống Minh, một tay thâm nhập và mở rộng nơi kín đáo kia.
Tống Minh cảm thấy bản thân sắp không thể kiểm soát được cả tâm hồn lẫn thể xác, hắn vội vã thở gấp ngăn lại: "Dừng lại... Liệt... Chúng ta vẫn chưa ăn gì... Hôm nay là Thất Tịch... Chúng ta nên ra ngoài hẹn hò mới đúng..." Chứ không phải ở trên giường như thế này!
Qua Thiên Liệt lúc này mới buông đầu ngực của Tống Minh ra, ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn hắn.
"Chỉ cần có em bên cạnh, ngày nào cũng là Thất Tịch." Nói xong, y hôn sâu vào môi Tống Minh, đồng thời từ từ đưa hạ thân vào nơi mềm mại đã được y mở rộng kia.
“Ưm a...” Tống Minh ngửa đầu ra sau, cần cổ ướt đẫm mồ hôi, đôi chân tự động quấn chặt lấy eo và bụng rắn chắc của nam nhân.
Không biết từ khi nào hai người còn lại đã xuất hiện, ngồi xổm bên cạnh Tống Minh, vuốt ve cơ thể y.
Tống Minh liếc nhìn ba con sói với đôi mắt sáng rực, cuối cùng đành cam chịu đứt quãng nói.
"Lên... lên lầu đi..."
Ba người họ nhìn nhau, rồi hôn nhẹ lên má và môi của Tống Minh.
Qua Thiên Liệt nhẹ nhàng bế Tống Minh lên, hai người còn lại theo sau đi lên lầu.
“Ưm... nhớ nhắc bảo mẫu trông chừng bọn trẻ...” Tống Minh vẫn không quên dặn dò về mấy đứa nhỏ.
“Đã sắp xếp xong rồi.” Lăng Tiêu đáp lại, ánh mắt y cũng hiện rõ sự khao khát nhìn Tống Minh, cũng đã mấy ngày y cũng chưa chạm vào hắn.
Bốn người cứ thế cùng tiến vào phòng ngủ...
...
Đêm Thất Tịch này, xuân ý tràn đầy.
Chỉ nghe thấy từ phòng ngủ vang lên những lời thì thầm ngọt ngào:
“Lão bà... Sinh thêm cho anh một đứa nữa nhé...”
“Minh... Anh yêu em...”
“Bảo bối... Anh sẽ dành cả đời để bù đắp cho em, chứng minh với em rằng anh rất yêu em...”
-----------------------------------------
Hời ơi, cho con ăn sữa thôi cũng d*m không chịu được!Kaka...Đã để quý vị chờ lâu.
Tiện đây t muốn tìm lại một truyện NP thụ là bộ đội đặc chủng bị lạc vào thế giới kinh dị. Có 3 ông chồng, 1 ông là boss quỷ hồn trong nhà hát hý kịch, 1 ông là trạng nguyên bị chôn sống bồi táng trong quan tài, 1 ông là tướng quân không đầu. Bà mẹ chồng là chùm cuối mẹ của ông chồng quỷ trong nhà hát kia. Cuối truyện thụ trở về hiện thực và 3 ông kia mang thế giới khủng bố kia về hiện thực luôn. Là 1 kết thúc viên mã của 4 người nhưng là bắt đầu của người khác. T có nhớ là đọc trên web nào đó. Cao nhân nào biết tên truyện là gì xin hãy để lại bình luận, tại hạ sẽ cảm tạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com