Chương 3: Vai Ác Yêu Kiều Trong Thời Đại Cũ (3) [Bản edit]
Từ Tri Đạo xách đôi giày mà Thư Hà luôn miệng bảo anh làm dơ lên.
Anh đứng dậy, nhìn Thư Hà, thiếu niên dường như ngủ không an ổn, lông mi rung rung không ngừng,gương mặt trắng nõn dán lên chiếc chăn mềm mại, nhìn vô hại lại đáng thương.
Chính là không thể ghét được.
Lại sau một lúc lâu, Từ Tri Đạo xách theo giày đi ra ngoài, bên ngoài mưa đã ngưng, Phương quản gia đang ở cùng mấy bảo tiêu nói chuyện, thấy anj qua liền chào hỏi.
"Tiên sinh đây là......?" Phương quản gia chú ý tới đồ vật trong tay Từ Tri Đạo.
Từ Tri Đạo rũ đôi mắt đen, "Giặt sạch."
"Không cần tẩy đâu." Phương quản gia kinh ngạc nói, "Thiếu gia mang theo rất nhiều giày mới, này nếu bẩn thì cậu ấy sẽ ném đi."
Từ Tri Đạo không nói gì.
Lúc đó mưa mới vừa dừng, mùa thu đến mang theo cái lạnh, bầu trời mịt mù ẩm ướt.
Vương gia thôn ẩn ở trong núi, tứ phía đều là núi vây quanh, giương mắt nhìn lại là màn sương mù dày đặc ướt áp, thân ảnh Từ Tri Đạo đi vào màn sương rồi thực mau mà biến mất bên trong.
Phương quản gia khó hiểu lắc đầu, "Thật không hiểu cậu ấy suy nghĩ cái gì."
Phương quản gia là có chút lo lắng Từ Tri Đạo sẽ ghi hận thiếu gia nhà mình.
Rốt cuộc từ lúc lên núi đến bây giờ, đẩy xe lăn, chiếm luôn phòng ở, bắt kể chuyện xưa để dỗ ngủ...... Này một loạt sự tình, đều là muốn làm khó Từ Tri Đạo.
Tuy rằng ông không hiểu rõ lí do vì sao thiếu gia nhìn Từ Tri Đạo không thuận mắt mà hay khi dễ anh——
Nhưng này không quan trọng.
Quan trọng là, phải theo dõi nhất cử nhất động để ý đến Từ Tri Đạo, không thể để anh có cơ hội bắt nạt lại thiếu gia.
Quả nhiên vẫn nên đổi thôn khác tương đối thuận tiện, có phương tiện đi lại, có lẽ ông nên thổi gió bên tai cậu chủ nhỏ, sớm đi thì tốt hơn.
Bảo tiêu canh giữ ở cửa, suy đoán nói: "Anh ta có phải hay không muốn lừa tiền của cậu chủ nhà mình?"
Cái này lý do thật ra phù hợp logic, Phương quản gia cũng như vậy nghĩ tới.
Nhưng ông có mắt nhìn người thực chuẩn, Từ tiên sinh thoạt nhìn cũng không giống loại người này.
Ông lúc ấy đã đưa tiền thuê nhà lúc ấy cho Từ Tri Đạo, anh cũng chưa lấy tất cả, chỉ lấy một phần tiền.
Phương quản gia lắc đầu, thở dài nói: "Tôi phải đi xem nơi khác mấy ngày, đến lúc đó phần của các cậu là bảo vệ tốt cậu chủ đấy!"
Bọn bảo tiêu: "Vâng!"
Thời điểm Thư Hà tỉnh lại, đại não còn có chút ngờ nghệch ngốc nghếch.
Cậu ngơ ngác tỉnh dậy ngồi ở trên giường, nhìn hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, bốn phía yên tĩnh, chỉ có giọt mưa rơi xuống đất tạo thanh âm vang lên, thế giới giống như bị thu hẹp trong một góc.
Đây là đâu nhỉ......?
Hệ thống: [Tôi đem vai ác sắm vai công lược cho cậu, thừa dịp hiện tại nhìn xem, trong chốc lát đại khái vẫn là cùng vai chính nói chuyện đấy.]
A, cậu đang trói định với hệ thống vai ác.
Phải làm đá kê chân, làm nhiệm vụ.
Cảm xúc nhỏ trong Thư Hà thực mau liền mất hết, cậu nhấp môi cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Vậy đi, nhìn xem."
Giọng nói rơi xuống, Thư Hà liền nhìn trước mặt có quyển sách chậm rãi bay xuống.
Cậu tiếp được.
"Tôi còn tưởng rằng là trực tiếp xuất hiện ở trong đầu."
Thư Hà gấp không chờ nổi lật quyển sách, chỉ là mục lục có mỗi hơn ba mươi trang.
Này hơn ba mươi trang cũng mang cho cậu tự tin cao hơn nhiều.
Cậu nhìn kỹ, thường nghiêm túc gật đầu, má trắng như tuyết xuất hiện lúm đồng tiền, trong lòng đã có tính toán trước.
Đến giờ ăn cơm, Vương Hưng Quốc chủ động tới kêu Thư Hà bọn họ ăn cơm.
Ônh ân cần mà tỏ vẻ chính mình thật tỉ mỉ, tinh tế.
Giết gà cá cùng heo, là vợ ông tự tay xào đồ ăn, vừa thơm ngon bổ dưỡng, thiếu gia nhất định sẽ thích!
Phương quản gia tiếc nuối tỏ vẻ, "Cảm ơn ông đã có tâm, nhưng chúng ta thiếu gia gần nhất đây ăn thanh đạm, kỵ thịt cá."
Vương Hưng Quốc: "......"
Gà của ông! Heo của ông
Đó là đồ mà ông đã để giành đến tết chuẩn bị thức ăn đó.
Trong lòng Vương Hưng Quốc tức đến hộc máu, trên mặt lại không dám lộ ra bất mãn, miễn cưỡng nói: "Vâng, thiếu gia thân thể quan trọng hơn. Đúng rồi con trai Vương Chí của tôi ngày thường không có gì làm. Cậu chủ nếu muốn đi chơi chỗ nào thì có thể tìm đến nó, nơi đây của Vương gia thôn hơi ít chỗ để đến, chính là kiểu non nước hữu tình, phong cảnh nơi đâu cũng không tồi."
"Vâng." Phương quản gia không có ý kiến gì.
Chờ Vương Hưng Quốc rời đi, ông lúc này mới quay đầu lại, thấy Thư Hà đang đứng ở phòng chất củi cạnh cửa.
Dưới chân cậu đang đi là một đôi giày trắng, đạp lên tro bụi xám xịt dính đầy trên mặt đất, trong phòng chất chứa đầy củi, Từ Tri Đạo nhìn thẳng mặt cậu, mặt vô cảm mà hướng tới bên cạch bếp lấy gỗ ra để tách
Vốn là tới sai người giúp nấu cơm, làm Thư Hà có thể ăn một bữa cơm dinh dưỡng đầy đủ nhất.
Nhưng là Thư Hà không chịu.
Cậu một hai phải để Từ Tri Đạo tới làm, thái độ kiên quyết, làm cho Phương quản gia rơi vào thế khó xử, cũng may Từ Tri Đạo không nói cái gì, tiếp nhận những nguyên liệu bọn họ mang liền vào phòng chất củi.
Cái nắp phiêu của bếp hướng lên trên, lửa cạnh đó ánh lên lấp loé.
Ở cửa, Thư Hà nhìn tới nhìn lui, như thế nào đều nhìn không ra Từ Tri Đạo rốt cuộc có hay không dưới đáy lòng ghi hận cậu không.
Cậu nhấp môi mềm mại, đành phải tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh Từ Tri Đạo, ngón tay đang nắm chặt mở ra kéo kéo góc áo của anh.
Góc áo chuyển động cảm giác ai đó đang bấu víu.
Từ Tri Đạo quay đầu lại.
Anh thân hình cao lớn với đôi chân dài, Thư Hà cảm giác anh phải 1m9 trở lên mới cao như vậy, đứng ở trước mặt anh cậu đều phải hơi nâng đầu để nói chuyện, một chút đều không có khí thế của vai ác.
Mắt hạnh chớp chớp vào cái, Thư Hà buông góc áo của anh ra, giơ tay ấn tóc của Từ Tri Đạo xuống.
Lúc này đây, Từ Tri Đạo rốt cuộc có sự thay đổi biểu cảm lớn.
Đôi mắt đen nhánh của anh trở nên sâu không thấy đáy, giật giật môi, không tiếng động mà nhìn chằm chằm Thư Hà.
Không có nói ra tiếng, nhưng lại rõ ràng như đang hỏi: "Làm gì?"
"Anh cúi thấp một chút." Thư Hà nhăn lại mày, nghĩ nuông chiều nói, "Còn không được thì anh có thể làm tôi dễ dàng đối mặt với anh đi."
Sự xấu tính được phô bày đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Tuy rằng so với anh cậu cũng không được cao cho lắm, nhưng cũng coi như ác liệt và bá đạo còn gì.
Từ Tri Đạo cong ngón tay lại, quay đầu đi không nói gì thêm, chỉ là đem cái ghế đến bên chân của Thư Hà.
Anh không nói chuyện, nhưng Thư Hà đột nhiên nhanh trí.
Thư Hà nhanh chóng dẫm đi lên, nháy mắt liền cùng ngang hàng với Từ Tri Đạo, cậu hơi nghiêng đầu đắc ý mà cười rộ lên, mắt hạnh được giấu sau những vụn tóc mái mượt mà đen tuyền, sáng ngời linh động giống như con mèo nhỏ.
"Từ Tri Đạo, anh có phải hay không rất sợ tôi ha?"
Bằng không vì cái gì không phản kháng?
Không mắng cậu?
Cũng không trừng cậu?
Khẳng định chính là sợ.
Thư Hà không nghĩ tới chính mình sắm vai đến tốt như vậy, cậu thấy Từ Tri Đạo nhìn mình không nói lời nào, nhất thời có được sự tự tin, thậm chí chủ động sát vào, vì tránh cho bị ngã, tay vịn ở trên vai Từ Tri Đạo
"Tôi sẽ không đối với anh làm gì đâu."
Thư Hà nói: "Chỉ cần anh nghe lời tôi nói, ở chỗ này hầu hạ tôi cho tốt, có khi tôi sẽ chu cấp cho anh một chỗ ở tốt hơn như thế này."
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Cho anh tiền, anh có thể theo tôi vào thành nha."
Vào thành để làm Long Vương nghịch tập. Ra lệnh một tiếng có lẽ cậu sẽ trở thành người vô gia cư mất.
Thư Hà mở to đôi mắt hạnh, đang định uy hiếp một câu, thì đột nhiên cảm thấy một bàn tay nóng bỏng và to lớn nâng lên, ấn vào cổ tay của cậu, đang đặt trên vai cậu.
Thư Hà ngơ ngác nhìn Từ Tri Đạo. Trước mặt cậu là ánh mắt sâu thẳm không thể nhìn được cảm xúc, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Từ Tri Đạo vang lên trong phòng chất củi:
"Cậu nghĩ tôi sẽ đối xử với cậu như thế nào?"
Không có chút dự đoán nào trước.
Thư Hà choáng váng một chút, vô thức gật đầu, mơ hồ nhìn Từ Tri Đạo.
Từ Tri Đạo nắm lấy Thư Hà, từ từ kéo tay cậu ra khỏi vai mình, Thư Hà không giữ được thăng bằng, cả người đổ về phía đối phương.
Cậu nhanh chóng túm lấy cổ Từ Tri Đạo. Từ Tri Đạo thả lỏng tay, ngừng lại giữa không trung, bị Thư Hà kéo lùi lại nửa bước.
Thư Hà cảm thấy không cam lòng.
Cậu quay đầu, mái tóc đen của Từ Tri Đạo chạm vào cổ cậu, không biết có phải là ảo giác không, nhưng Thư Hà cảm thấy hô hấp của người đàn ông ấy có chút nặng nề.
"Anh làm gì vậy?" Thư Hà không chú ý, chỉ đổ lỗi cho việc Từ Tri Đạo vừa mới nắm tay cậu nên mới xảy ra chuyện. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu hơi nhếch lên, trừng mắt nhìn Từ Tri Đạo, "Mới nói xong mà anh đã phản kháng tôi? Người phản kháng tôi đều không có kết cục tốt, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng......"
Cậu duỗi tay, giả vờ hung ác ấn vào cổ Từ Tri Đạo, "Anh sẽ không còn tồn tại nữa."
Trong lúc nói chuyện, cậu còn đạp lên chân Từ Tri Đạo.
Thân thể của cậu dán chặt vào Từ Tri Đạo.
Từ Tri Đạo hạ ánh mắt, không nhìn Thư Hà, hầu kết của anh chuyển động nhỏ. Độ ấm của bàn tay Thư Hà trên cổ tay anh có chút thấp, anh nghiêng đầu để tránh.
"Giày đã giặt sạch."
Thư Hà buông tay ra.
"Giặt giày để làm gì?"
Từ Tri Đạo với giọng nói bình thản, "Không phải nói là tôi làm bẩn sao?"
Thư Hà không biết phải trả lời thế nào.
À...... Cậu thật sự nói như vậy, nhưng Từ Tri Đạo thì không phải rõ ràng như thế sao?
Anh đâu có làm bẩn giày của cậu?
Tại sao còn phải tẩy?
Thư Hà suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình đang yếu thế.
Có lẽ anh thật sự sợ, vì vậy nên mới đi tẩy giày, hy vọng Thư Hà không còn nhắm vào anh nữa.
Suy nghĩ như vậy, Thư Hà buông tay ra, có chút mềm yếu và áy náy lùi lại nửa bước.
Cậu còn phải tiếp tục làm người xấu lâu hơn, vậy phải làm sao bây giờ?
Thư Hà chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không chú ý đến ánh mắt của Từ Tri Đạo, nhìn sâu đến mức kinh ngạc.
Sau khi ăn xong, Thư Hà chuẩn bị tắm rửa.
Vương gia thôn không có máy nước nóng, tất cả đều phải dùng củi đun nước, thực sự phiền toái, cậu phải đợi hơn nửa tiếng mới có nước ấm.
Nhưng một vấn đề mới lại xuất hiện.
Nơi tắm rửa rất tối, không có đèn, trên trần có mạng nhện, một con nhện đen treo lơ lửng ở đó.
Cũng không có cửa, chỉ có một tấm vải rèm che đậy. Thư Hà nhìn cảnh tượng trước mắt, vốn dĩ cảm thấy có thể chịu đựng, nhưng giờ đây lại cảm thấy hơi hỏng bét.
Thư Hà giơ tay xoa xoa mắt.
Cậu rơi nước mắt, hít hít mũi đỏ, không dám cởi đồ và tắm, đứng một mình một lúc lâu mới phát ra âm thanh mềm yếu, gọi: "Từ Tri Đạo ——"
Một lát sau, tiếng bước chân ngừng lại ở rèm vải phía trước.
Thư Hà cúi đầu và thấy bóng người phản chiếu dưới ánh sáng mờ, cậu đưa tay xốc rèm vải, định để Từ Tri Đạo vào bồi mình. Nhưng khi Thư Hà vừa mới nắm được rèm, hành động của cậu bị chặn lại.
Từ phía sau lớp vải, giọng nói của Từ Tri Đạo vẫn đều đều, "Không phải tắm rửa sao?"
"Buông tay." Thư Hà kéo rèm vải, không hiểu sao hắn lại cản không cho mình xốc rèm.
"Anh vào bồi tôi, đừng hỏi nhiều như vậy."
Thư Hà không muốn thừa nhận mình sợ hãi.
Từ Tri Đạo lẳng lặng nhìn phần vải bị xốc lên, lực tay vẫn ổn định, "Sợ hả?"
"Sợ quái gì." Thư Hà tức giận, đá vào ống quần Từ Tri Đạo, "Buông tay, vào đây, đứng ở góc bồi tôi."
Từ Tri Đạo: "Cậu đang tắm."
"Cũng là đàn ông, anh sợ cái gì?" Thư Hà không tin Từ Tri Đạo để ý chuyện này, cậu cảm thấy Từ Tri Đạo chỉ không muốn giúp mình.
"Tôi cũng đâu có chiếm tiện nghi của anh, nhanh vào đây, phục vụ tôi và phải nghe lời tôi."
Những lời này có ý nghĩa rất sâu.
Nhưng Thư Hà không cảm thấy vậy.
Cậu vẫn thúc giục, còn Từ Tri Đạo đứng trước rèm, hạ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì. Cuối cùng, Từ Tri Đạo giơ tay xốc rèm vải, tiến lại gần Thư Hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com