Chương 30: Bà mối
Vừa dứt lời, Vương Ngọc Hoa đã thấy bà mối Đại Chí khoác xiêm y đỏ tươi cười toe toét bước vào nhà mụ. Vương Ngọc Hoa cắn hạt dưa, liếc mắt nhìn bà ta:
"Ôi, bà mối Đại Chí đến nhà ta làm gì thế này, chẳng lẽ có cô nương hay tiểu ca nhi nhà nào để mắt đến nhà ta sao?"
Bà mối Đại Chí cười, vẫy vẫy chiếc khăn tay:
"Chuyện vui đây! Ta đến đây chúc mừng thím Vương đấy!"
Vương Ngọc Hoa cười nhạt:
"Ta có gì mà vui, không gặp tai họa là phước phần lắm rồi."
Bà mối Đại Chí ngồi xuống, cười nói: "Ta đến đây là để làm mai cho Tiếu Ca Nhi nhà bà đấy!"
Vương Ngọc Hoa tay khựng lại, cười gượng:
"Làm mai? Vậy thì bà đến muộn rồi, Tiếu Ca Nhi nhà tôi đã có hôn ước rồi, năm ngày nữa là gả đi rồi."
Bà mối Đại Chí lại không vội, vỗ nhẹ tay mụ:
"Bà đừng vội, nghe ta nói đã, nhà Lục Minh Hà ở phía đông thôn mình nhìn trúng Tiếu Ca Nhi nhà bà đó, muốn cưới y về làm tức phụ cho con trai cả Lục Cảnh Hồng đấy. Ôi chao, thằng nhóc đấy ta đã thấy rồi, cao lớn khôi ngô, giỏi chuyện đồng áng, lại chăm chỉ cần mẫn nữa chứ!"
Vương Ngọc Hoa nhíu mày:
"Nhà họ Lục ư? Đường huynh của Lục Cảnh Sơn à?"
Bà mối Đại Chí gật đầu, cười lộ cả nếp nhăn:
"Đúng vậy, cả nhà họ đều chăm chỉ thật thà, ruộng đồng chăm sóc rất tốt, lương thực hàng năm dư dả lắm!"
Vương Ngọc Hoa tức giận, đập mạnh bàn:
"Có cứt chó ấy! Nhà họ Lục mà cũng dám đến kết thân với nhà ta! Còn dám đòi Tiếu ca nhi! Nhà ta với cái nhà đó là kẻ thù không đội trời chung!"
Nụ cười của bà mối Đại Chí hơi sượng, rồi lại cười khuyên:
"Oan gia nên giải không nên kết, thím Vương à, bà đừng cố chấp nữa, nếu Tiếu ca nhi gả qua, thế chẳng phải hưởng phúc sao."
Vương Ngọc Hoa nhổ một ngụm nước bọt, chanh chua mắng:
"Nằm mơ giữa ban ngày à, có cứt ấy! Một nhà nông dân nghèo nàn cũng dám đòi cưới Tiếu ca nhi nhà ta, con ta chuẩn bị đến nhà phú hộ trên trấn hưởng phúc rồi!"
Vừa dứt lời, trong phòng Lý Tiếu đã hét lên:
"Bà mối ơi, ta đồng ý, ta đồng ý đến nhà họ Lục!"
Lý Tiếu vừa nghe Lục Cảnh Hồng đến nhà cậu hỏi cưới, trái tim lạnh lẽo bỗng chốc bùng cháy, trong mắt như thấy được ánh sáng, cậu vội vàng hét ra ngoài.
Vương Ngọc Hoa nghiến răng mắng:
"Đồ tiểu tiện nhân, mày có quyền gì quyết định, im đi! Đồ vô liêm sỉ!"
Bà mối Đại Chí gượng cười, tiếp tục sự nghiệp làm mai của mình:
"Nhà họ Lục người ta có tâm ý, sẵn sàng đưa mười tám lượng bạc để cưới Tiếu ca nhi nhà bà về, mười tám lượng lận đó! Bà mối như ta đây làm mối bao nhiêu năm, chưa từng thấy sính lễ mười tám lượng cho tiểu ca nhi đâu, ngay cả cô nương đẹp nhất thôn cũng chỉ mười lượng bạc làm sính lễ mà thôi. Thế này là nở mặt nở mày lắm rồi, thím Vương có muốn nghĩ lại không."
Vương Ngọc Hoa kiêu ngạo ngồi xoay người, mắt liếc bà mối:
"Tiếu ca nhi nhà ta đã hứa gả cho nhà họ Tiền trên trấn rồi, hai mươi lượng lận đó. Bà về mà bảo nhà họ Lục, bà đây đếch thèm thèm chút tiền cỏn con nhà họ, bà ấy mà, cũng đừng đến nữa làm gì."
Nói xong, mụ hắt toàn bộ nước trong bát xuống đất, bắn cả lên giày của bà mối.
Bà mối Đại Chí bao năm nay là bà mối nổi tiếng nhất mười dặm quanh đây, bao nhiêu nhà nài nỉ bà ta làm mai, cũng coi như có chút danh tiếng. Hôm nay lại phải nhẫn nhục ở đây, nhất thời tức không chịu được.
Bà đứng dậy lật bàn, chỉ thẳng vào mặt Vương Ngọc Hoa mắng:
"Khiếp! Lại còn nghĩ con mụ là tiên nữ giáng trần đấy à! Trông cái dáng vẻ của mụ đi, chỗ nào giống gả tiểu ca nhi hả, cho dù là nương của Ngọc Hoàng Đại Đế cũng không dám hất mặt lên trời như mụ đâu, mới cho tí mặt mũi mà đã tưởng bở à! Làm như quý lắm! Ra ngoài hỏi xem, bà mối Đại Chí ta đây đã làm mối bao nhiêu nhà, thành toàn biết bao nhiêu đoạn nhân duyên, ngay cả trưởng thôn của mụ cũng phải cho ta vài phần mặt mũi, làm gì đến lượt cái loại đàn bà mặt dày như mụ ra oai tác quái trước mặt ta! Cứt chó ấy! Con mụ điên!"
Một trận mắng chửi xối xả khiến Vương Ngọc Hoa choáng váng, một lúc sau mới phản ứng lại, xắn tay áo định đứng dậy đánh nhau với bà mối Đại Chí. Thân hình cao lớn như bà môi nào sợ cái loại chỉ có chút éc như Vương Ngọc Hoa chứ.
Đưa tay đẩy mạnh một cái đã khiến Vương Ngọc Hoa loạng choạng ngã ngửa về ghế, suýt nữa ngã lăn ra sau.
Bà mối Đại Chí chỉnh lại quần áo, khịt mũi một tiếng:
"Ảo tượng vừa thôi con mụ già, lại dám vênh mặt với bà à!"
Phun hai ngụm nước bọt, bà mối Đại Chí phất tay, ỏng ẻo lắc lư thân mình bước ra ngoài. Sau lại đứng ở tường, chửi đổng vào:
"Eo ôi cái nhà gì thế này! Thế mà toàn một đám ăn hại! Nhỏ thì ham mê cờ bạc, lớn thì chua ngoa đanh đá, lại còn tưởng bản thân là hoàng thân quốc thích, ai ai cũng phải nịnh bợ bám lấy trèo cao à, cũng không tự nhìn xem cái đức hạnh nhà mình như thế nào!
Giọng bà thu hút người xung quanh, mọi người kéo đến, bà mối Đại Chí thấy đông người, thế là càng mắng càng hăng.
"Ối giời ơi, làng nước ơi, các bác lại đây mà coi, bà mối Đại Chí ta đây hôm nay tốt bụng đến nhà họ Lý làm mai, lại còn là một mối hôn sự tốt, con đàn bà đanh đá nhà này không biết điều thì thôi, còn dám chửi bới ta, còn hắt nước vào ta nữa. Mọi người nói xem, trên đời sao lại có cái loại đàn bà thế này hả! Sau này cô nương tiểu ca nhi nhà ai đừng gả vào nhà này, không có chuyện sống yên ổn nổi đâu! Có con đàn bà đanh đá này, làm gì có ngày nào yên thân chứ!"
Mọi người vốn đã biết nhà Lý Lão Nhị là một đám du thủ du thực không ra gì, hôm nay nghe thấy càng thêm thất vọng.
"Cái nhà này đúng là không ra gì, thường ngày nhà họ đi ngang cửa nhà ta cũng phải hái trộm mấy nắm lá rau mới chịu được."
"Đừng nói nữa, lần trước thằng cả nhà Lý Lão Nhị còn định trộm chó nhà ta đấy, nếu không có ta ở nhà chắc đã mang về ăn thịt rồi!"
"Lần trước miếng thịt xông khói nhà ta phơi ngoài sân chắc cũng bị nhà họ trộm mất."
Vương Ngọc Hoa trong nhà nghe thấy tức điên người, nhưng lại không dám ra ngoài, chỉ có thể nhảy dựng lên trong sân:
"Cút đi! Đừng đứng trước cửa nhà tao! Cút hết đi!"
Bà mối Đại Chí đắc ý chống nạnh, cười nhạt:
"Bà đây làm mối mấy chục năm chưa từng thấy loại đàn bà vô tâm độc ác tởm lợm như mày, nữ tế cường tráng, thật thà chăm chỉ lại không chọn, cứ tham chút tiền, đem tiểu ca nhi non mơn mởn gả cho một ông già. Mắc ói! Đúng là ghê tởm, cái lão già khú đế đó, dư tuổi làm cha chúng mày rồi! Sau này gọi chúng mày là nhạc phụ nhạc mẫu, hay mày gọi ổng là nữ tế đây, nghĩ tới thôi mà muốn đội mấy cái quần rồi!"
Người trong làng nghe thấy đều cười phá lên, không ai không chửi nhà Vương Ngọc Hoa là đồ không ra gì, bà mối Đại Chí thỏa mãn cơn tức rồi liền phất khăn tay bỏ đi, để lại một mình Vương Ngọc Hoa đứng trong sân tức muốn ngất.
Sau khi rời đi, bà mối Đại Chí liền ngồi lại sân nhà Lục Cảnh Sơn, Quý Ly rót trà và mang một đĩa trái cây ra tiếp bà.
Bà mối Đại Chí vừa mắng chửi một trận ở nhà họ Vương, giờ khát khô cả cổ, Vân Xuân Lệ và Quý Ly cười đợi bà uống nước xong rồi mới tiếp chuyện.
Uống thêm một chén nước, bà mối Đại Chí mới hoà hoãn được phần nào, rồi từ trong tay áo lấy ra một lượng bạc trả lại cho Vân Xuân Lệ:
"Thôi thôi, bà tìm người khác đi, nhà họ Vương là đồ đàn bà đanh đá, mụ ta nhất quyết không gả Tiếu Ca Nhi vào nhà đại bá đâu, ta thấy bà cũng đừng nhớ mãi không quên nữa, làm mai không thành, ta trả tiền lại cho bà."
Vân Xuân Lệ cất bạc đi, Quý Ly lấy ra một xâu tiền đồng đưa cho bà mối:
"Vất vả thẩm vì chuyện hôn sự của Cảnh Hồng ca mà phải bôn ba một chuyến, mối không thành nhưng cũng làm phiền thẩm, chút lòng thành này xin thẩm nhận lấy."
Bà mối Đại Chí nhìn xâu tiền trong tay Quý Ly, trên mặt lộ ra nụ cười, đưa tay nhận lấy, hài lòng bỏ vào túi:
"Ôi, nhà bà đúng là hiểu chuyện, nói thật nếu không phải vì một lượng bạc tiền mối, ta quyết không đến nhà Vương Ngọc Hoa đâu, mụ ta là đồ vô liêm sỉ, chỉ tội nghiệp Tiếu ca nhi, bị ép gả cho một lão già!"
Quý Ly mím môi, có chút lo lắng:
"Vậy thẩm có gặp được Tiếu ca nhi không? Y có ổn không?"
Bà mối Đại Chí nói:
"Người bị khóa trong phòng không gặp được, nhưng khi ta nhắc chuyện hôn sự với nhà đại bá trong sân, y ở trong hét lên đồng ý, y muốn đến nhà họ Lục."
Quý Ly yên tâm, vậy là Tiếu ca nhi trong lòng cũng thích Cảnh Hồng ca, như vậy dễ xử lý hơn rồi, bọn họ đều phải cố gắng vì chuyện này, không thể hủy hoại đoạn nhân duyên này được.
Bà mối Đại Chí lại lải nhải nói thêm vài câu, thấy trời không còn sớm liền đứng dậy ra về, trước khi đi nắm tay Quý Ly không ngừng khen ngợi:
"Tiểu ca nhi như con vừa khéo miệng lại tốt tính, xinh đẹp thanh tú, nếu muốn bàn hôn sự thì cứ tìm ta, ta nhất định làm mai một mối tốt nhất cho con!"
Quý Ly mặt hơi ửng đỏ, cười nhẹ:
"Cháu chưa vội đâu ạ."
Bà mối Đại Chí lại luyên thuyên thêm vài câu, Vân Xuân Lệ tiễn bà ra cửa, lúc rời đi, Vân Xuân Lệ cười nói:
"Bà mối Đại Ly đừng đi nhà khác nói chuyện Quý Ly nhà ta nữa nhé, vài ngày nữa sẽ mang quà đến mời bà thôi."
Bà mối Đại Chí hỏi:
"Quý ca nhi đã có người trong lòng rồi à? Là nhà nào? Mười dặm quanh đây không có nhà nào ta không biết, bà nói đi, ta sẽ đi dò xem lai lịch người đó."
Vân Xuân Lệ liếc nhìn trong sân, Quý Ly đang cúi đầu dọn bàn, quay lại cười với bà mối Đại Chí:
"Là nhà ta, thằng ngốc nhà ta đấy."
Bà mối Đại Chí lập tức hiểu ra, nháy mắt cười:
"Cảnh Sơn nhà bà có phúc đấy, biết ra tay trước, lúc đó ta nhất định sẽ lo liệu mối hôn sự này cho tốt, rượu mừng phải uống ba bát lớn mới đã!"
Vân Xuân Lệ cười mắng:
"Dư sức luôn, chắc chắn cho bà uống bể bụng luôn!"
Quý Ly vừa dọn dẹp vừa nghĩ, việc nhà Vương Ngọc Hoa từ chối mối hôn sự của Cảnh Hồng ca là điều dễ đoán, mụ ta vốn có hiềm khích với nhà họ Lục, lại khinh nghèo trọng giàu, giờ đây mụ lại nhất quyết muốn gả Tiếu ca nhi vào nhà phú hộ trên trấn.
Chỉ cần xem hôm nay Cảnh Sơn ca và mọi người đã xử lý mọi việc tới đâu rồi là được.
Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn phía xa dần tắt, ráng chiều nhuộm đỏ một nửa bầu trời, những người làm ruộng cũng thu dọn đồ đạc về nhà.
Quý Ly trong sân hái một ít đậu chuẩn bị nấu bữa tối, vừa nhóm lửa, Lê ca nhi đã không đợi được chạy đến.
"Cảnh Sơn ca và ca ca đệ đã về chưa?" Vừa vào cửa đã hỏi, hôm nay cậu ở nhà như ngồi trên đống lửa, chỉ mong ngóng nhận được tin tốt mà thôi.
Quý Ly nhóm lửa trên bếp, thêm vài nhúm củi, cười nói:
"Chắc cũng sắp về rồi, Lê ca nhi đừng sốt ruột, họ làm việc có chừng mực mà."
Lời vừa dứt, trong sân đã vang lên tiếng động, Lê ca nhi chạy ra cửa nhìn, ba hán tử đẩy cổng rào bước vào.
"Thế nào, việc đã xong chưa? Nói cho đệ biết đi, nói cho đệ biết đi."
Lục Cảnh Hồng tâm trạng cũng tốt hơn trước, anh ngẩng đầu cười:
"Coi như xong rồi, cách của Cảnh Sơn hay thật sự."
Lê Ca Nhi gặng hỏi:
"Nhanh kể cho đệ nghe với!"
Lục Cảnh Phong phía sau mặt lộ vẻ thần bí:
"Hai ngày nữa đệ sẽ biết."
Lê ca nhi gãi đầu, làm gì mà bí mật thế, nhưng chỉ cần cứu được Tiếu ca nhi, cậu cũng yên tâm rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com