Chương 63: Trả nhiệm vụ và nhận đồng xu vàng
Việc đầu tiên sau khi trở lại Cây Thần đương nhiên là đến hội quán nhiệm vụ để trả nhiệm vụ.
Thấy Seal và ba yêu tinh trưởng thành dẫn theo năm tiểu yêu tinh vị thành niên trở về, các yêu tinh đi ngang qua đều bước đến trêu ghẹo.
"Hi, Anna, mấy cậu về rồi à? Có gặp được chuyện gì thú vị không?"
"Cầu nguyện được nhánh cây Amethyst chứ?"
"Chuyến nhiệm vụ này vất vả không?"
Dẫn theo các bạn nhỏ đi cùng, chắc chắn sẽ gặp phải rất nhiều rắc rối, ví dụ như các bạn nhỏ không bay được, òa khóc, đòi ôm, cần được dỗ dành các thứ các thứ.
Anna cười mỉm, đáp lại: "Nhiệm vụ thì không vất vả lắm, chỉ đánh một trận với pháp sư vong linh thôi."
"Ôi! Thần Ánh Sáng ơi! Sao pháp sư vong linh lại xuất hiện vậy? Các cậu đã gặp phải chuyện đáng sợ gì thế?"
Chúng yêu tinh ngạc nhiên, tất cả kéo lại gần, mồm năm miệng mười dò hỏi.
Anna nói năng lanh lợi, thuật lại kỹ càng, tỉ mỉ chuyện kẻ xâm phạm đã sử dụng tàu cướp biển xuyên qua tầng sương mù để xông vào Rừng Rậm Yêu Tinh. Các yêu tinh khác nghe đến ngẩn người, thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng kinh ngạc, một số yêu tinh giận không thể nhịn được, mắng chửi các tinh linh hắc ám và pháp sư vong linh đúng là cái đồ bỉ ổi, vô liêm sỉ.
Khi biết chuyện các tiểu yêu tinh phải đối mặt với tinh linh hắc ám một mình, suýt thì bị bắt cóc, các yêu tinh trưởng thành ai nấy đều thấy sợ hãi, rồi ôm lấy từng tiểu yêu tinh, đau lòng xoa đầu các bé con, ngay cả Kumandi cũng không thể tránh thoát, tóc bị vò rối tung như tổ quạ.
Trên đầu Thư Lê có vương miện hoa nhỏ che chở cho, nên cậu nhanh nhảu thoát khỏi "móng vuốt" của các yêu tinh, vỗ cánh thật nhanh, trốn vào trong phòng của hội quán nhiệm vụ.
Những yêu tinh trưởng thành này quả thật đang nhân cơ hội để xoa đầu bọn họ, khuôn mặt của nhóc mập đã bị xoa đến biến dạng, Thư Lê rơi một giọt nước mắt thương xót cho nhóc ta.
May mà Seal vẫn còn tí lương tâm, cứu các tiểu yêu tinh ra, dẫn vào trong phòng.
Cuối cùng cũng được cứu, các nhóc con đều thở phào nhẹ nhõm.
Budno che gương mặt bị xoa, ấm ức sụt sịt mũi. Nhóc ta bị xoa sắp trầy da đến nơi rồi này, hu hu hu ~ ~
Vẫn là Sperion may mắn hơn, được vương miện hoa nhỏ bảo vệ, thoát được một kiếp nạn.
Kumandi nghiêm mặt, sửa sang lại tóc tai, quần áo tán loạn của mình, môi mím thành một đường thẳng tắp.
Có thể nói, từ hồi còn nhỏ tới khi lớn như vậy, hôm nay là ngày anh bị yêu tinh trưởng thành xoa nhiều nhất.
Dicio và Angel nhìn Thư Lê đầy ngưỡng mộ.
Bình thường thấy vương miện hoa nhỏ rất chuyên quyền nhưng lúc này nó đã cho thấy rõ công dụng thật sự của mình... Ngăn cản hành động thân mật nhiệt tình đến từ các yêu tinh trưởng thành.
"Khụ, trả nhiệm vụ trước đã nào!" Ivy làm thanh giọng, nói: "Trả nhiệm vụ xong thì mọi người về nghỉ ngơi cho khỏe nhé."
Hai ngày nay các bạn nhỏ đã quá mệt mỏi, tối qua còn trải qua tình huống mạo hiểm vô cùng, giáp mặt với thần Chết, sáng nay lại vội vàng lên đường, trưa chỉ ngủ được một lúc.
"Vâng ạ ~"
Các tiểu yêu tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi trả nhiệm vụ xong, căn cứ vào số lượng cỏ Tinh Linh thu hái được để lĩnh tiền thưởng.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ và nhận được đồng xu vàng đã khiến các bạn nhỏ vui mừng khôn xiết.
"Oa! Tớ tự kiếm tiền được rồi! Ha ha ha..."
Nhóc mập Budno ngồi xổm trên bàn, nhìn những đồng xu vàng xếp thành ba chồng, vui vẻ khoa chân múa tay.
Đồng xu vàng là loại tiền tệ phổ biến ở lục địa, kích thước gần giống với đồng một tệ ở thế giới ban đầu của Thư Lê. Được đúc từ vàng, màu sắc tinh khiết, một chồng mười ba đồng xếp chồng lên nhau, lấp lánh ánh vàng.
Budno thu thập được 13 cây cỏ Tinh Linh, một cây cỏ đổi được 3 đồng xu vàng, tổng cộng kiếm được 39 đồng xu vàng.
Trong bốn tiểu yêu tinh, nhóc thu hái được ít nhất, nhưng lần đầu tiên kiếm được tiền bằng chính sức lao động của mình, cả người nhóc ngập tràn cảm giác thành tựu.
Nhóc ta nhét từng đồng một vào trong nhẫn trữ vật của mình, miệng sắp nhếch đến tận mang tai.
Dicio thu hái được 19 cây cỏ Tinh Linh, Angel thu hái được 18 cây cỏ Tinh Linh, sau khi nhận được đồng vàng của mình, họ đều vui mừng như Budno. Đứng ở trên bàn rồi đếm đi đếm lại, đếm hết ba lần cuối cùng cũng thấy đã nghiền, rất cẩn thận cất vào nhẫn trữ vật.
Thư Lê thu hái được nhiều hơn ba người họ, tổng cộng 20 cây cỏ Tinh Linh, đổi được 60 đồng xu vàng.
Mặc dù rất vui khi lần đầu tiên làm nhiệm vụ và kiếm được tiền, nhưng đây không phải lần đầu cậu được chạm vào đồng xu vàng.
Hồi trước, Long Vương Hamon đã tặng cậu rất nhiều đồng xu vàng làm quà gặp mặt, tất cả đều được cất trong nhẫn trữ vật.
Ba yêu tinh trưởng thành và Kumandi thu hái được số cỏ Tinh Linh nhiều gấp bốn, năm lần so với các bạn nhỏ, đồng xu vàng của họ được đựng trong túi, một đống lớn trĩu xuống, xem ra khá nặng.
Các bạn nhỏ nhìn túi đồng xu vàng mà hâm mộ không thôi, rồi cùng hạ quyết tâm sau này phải thường xuyên nhận nhiệm vụ, kiếm thật nhiều thật nhiều đồng xu vàng.
Nhiệm vụ kết thúc, mọi người rời khỏi hội quán nhiệm vụ, sau khi chào tạm biệt nhau, ai về nhà người nấy.
Thư Lê vẫn nhớ đến chuyện quả trứng chim, vội vàng đi đến chỗ người đưa thư để gửi thư cho ngài rắn lớn.
Ba người bạn nhỏ rất tự nhiên hóa thành cái đuôi tí hon, đi theo cậu.
"Chào anh Blake, em cần gửi gấp một phong thư, anh gửi giúp em được không ạ?"
Vừa bước vào cửa bưu điện, Thư Lê đi thẳng đến quầy, hỏi người đưa thư đang bận túi bụi.
Blake nghe được giọng của "khách quen", lập tức tạm dừng công việc trong tay lại, bước ra từ phía sau quầy, mỉm cười thân thiện, nói: "Đương nhiên là được rồi."
Thư Lê vui vẻ vỗ tay: "Vậy thì tốt quá!"
Cậu lấy một lá thư đã viết sẵn và được niêm phong bằng sáp từ trong nhẫn trữ vật ra, đưa cho Blake một cách trang trọng.
"Em muốn gửi bức thư này cho ngài rắn lớn, mong anh có thể gửi đến vào sáng ngày mai, nếu nhận được hồi âm, cũng phiền anh thông báo cho em luôn nhé."
Hiếm thấy nhóc con nghiêm túc như vậy, Blake nhận phong thư, gật đầu và nói: "Không thành vấn đề."
Thấy người đưa thư đã nhận thư, Thư Lê thở phào nhẹ nhõm, lấy ra gấp đôi cước phí, đặt trên quầy: "Em cảm ơn anh Blake nhiều."
Mong rằng sau khi ngài rắn lớn đọc xong thư, sẽ có thể thành thật nói cho cậu biết lai lịch của quả trứng.
Blake nhìn cước phí dư ra thì nhướng mày, lấy một nửa, nửa còn lại thì trả cho Thư Lê: "Nhiêu đây đủ rồi."
Tiểu yêu tinh năm tuổi còn chưa đến tuổi kiếm tiền, thu ít cước phí tượng trưng là được.
"Đây là phí hỏa tốc." Thư Lê nói một cách nghiêm túc.
Blake thấy nhóc con kiên quyết như vậy, đành phải nhận lấy.
Thư Lê làm xong mọi việc thì rời khỏi bưu điện cùng các bạn nhỏ, đi đến cửa tiệm vũ khí.
Chủ tiệm vũ khí thấy những khách quen nhỏ tuổi bước vào thì ngạc nhiên, hỏi: "Hi, chào các bạn nhỏ dễ thương, nghe nói các em đi làm nhiệm vụ với Seal, nhanh vậy đã về rồi sao?"
"Buổi chiều tốt lành, anh Zorin." Thư Lê gật đầu: "Đúng vậy ạ, bọn em và Seal, còn có Kumandi đã có một chuyến đi tới cây Amethyst."
Zorin liếc nhìn ánh hoàng hôn ngoài cửa, hỏi: "Trời sắp tối rồi, các em không vội về trường để đến nhà ăn ăn cơm tối sao?"
Dicio giành trả lời trước: "Bọn em muốn chế tạo pháp trượng cao cấp ạ!"
Angel cười cong mắt: "Bọn em đã cầu nguyện với cây Amethyst và thuận lợi nhận được các nhánh cây."
Budno xoa xoa cái bụng có phần lép kẹp của mình: "Bỏ lỡ bữa ăn ở nhà ăn trường không quan trọng đâu, lát nữa bọn em sẽ đi ăn một bữa ra trò ở nhà hàng trong khu buôn bán sau."
Hôm nay kiếm được nhiều đồng xu vàng, nhóc lắm tiền nhiều của, định đặt một bàn sơn hào hải vị để khao bản thân.
Zorin ngạc nhiên nhìn người bạn nhỏ mập mạp còn mang nét trẻ con trên gương mặt.
Tiểu yêu tinh năm tuổi, muốn chế tạo pháp trượng cao cấp hả? Lần đầu bọn nhỏ cầu nguyện với cây Amethyst mà đã cầu nguyện được nhánh cây ấy à.
Khó lường, khó lường ghê!
Đúng là sóng sau xô sóng trước!
"Được rồi, cho anh xem vật liệu các em mang đến nào." Zorin xoa xoa tay, rất mong chờ xem các bạn nhỏ sẽ lấy ra nhánh cây Amethyst phẩm cấp nào.
Thư Lê nhìn xung quanh cửa tiệm bày đầy những đồ trưng bày, do dự, nói: "Đổi sang một nơi khác lớn hơn được không ạ?"
Một nhánh cây dài 2 mét, không gian của cửa tiệm này hơi nhỏ, chắc chắn không đủ chỗ chứa.
Zorin hiểu ý, dẫn bọn nhóc đến khu vườn sau cửa tiệm.
Khu vườn rộng rãi, đủ để chứa mười nhánh cây.
Rất nhanh, bốn tiểu yêu tinh lấy nhánh cây Amethyst từ trong nhẫn trữ vật của mình ra, lần lượt đặt xuống sân.
"Hả!" Zorin suýt nữa thì trợn rớt con mắt, nhìn nhánh cây trong suốt với vẻ không thể tin được.
Ôi Thần Ánh Sáng ơi!
Đây... Đây là nhánh cây cao cấp đấy!
Không không không, có lẽ không chỉ đơn giản là nhánh cây cao cấp không thôi đâu.
Zorin nhanh chóng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thứ đồ giống như kính lúp, áp sát vào nhánh cây để quan sát tỉ mỉ.
Sau một lúc lâu, hắn ta ngẩng đầu, nhìn bốn tiểu yêu tinh non nớt, ngây thơ với ánh mắt phức tạp.
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn ta hoàn toàn không thể tin được những nhánh cây quý hiếm đó lại thuộc về bọn trẻ.
Do bản thân hắn ta đã lâu không đến cây Amethyst cầu nguyện hả?
Cây Amethyst thế mà đã trở nên thân thiện, hòa ái như vậy sao? Ngay cả những tiểu yêu tinh năm tuổi cũng có thể cầu nguyện được nhánh cây cực phẩm.
Nhưng, kế tiếp, khi Thư Lê lấy một khối quặng pha lê lớn ra đã khiến Zorin phải trợn mắt, há hốc mồm miệng.
"Đá... Đá Mặt Trời!" Hắn ta hô lên đầy kinh ngạc, giọng nói cũng lạc hẳn đi.
Khối quặng pha lê lớn như quả dưa trước mắt này thế mà lại là đá Mặt Trời giá trị liên thành!
Đá Mặt Trời là vật liệu tuyệt hảo để chế tác pháp trượng, nó không có thuộc tính nào nhưng có thể hấp thụ mọi nguyên tố, là tin lành cho các Ma Pháp Sư hai hệ trở lên.
Hắn ta đã sống gần ngàn năm nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy khối đá Mặt Trời lớn như vậy, đủ để làm bốn pháp trượng.
Hơn nữa, theo kinh nghiệm nhiều năm của hắn ta, khối đá Mặt Trời này phải đạt đến cấp 7.
Zorin vô cùng ngạc nhiên.
Đá Mặt Trời sinh ra tại tầng dưới cùng sâu 5000 mét của hẻm núi Waba. Tiểu yêu tinh đến đó bằng cách nào?
Thư Lê thấy phản ứng ngoài sức tưởng tượng của Zorin thì gãi phía sau gáy.
Cậu cũng không ngờ rằng mình có thể lập tức nhận được hai loại nguyên liệu tuyệt hảo, quả thực cực kỳ may mắn.
Nhất là nhánh cây Amethyst, thông thường các yêu tinh cầu nguyện 500 năm cũng không chắc có thể nhận được nhánh cây cấp 7, vậy mà cậu chỉ cần cầu nguyện một lần đã nhận được một nhánh cây cấp 9.
Bọn Dicio cũng khá may mắn, nhận được nhánh cây cấp 8.
Cây Amethyst đối xử tốt với họ quá.
Zorin lau mặt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giơ ngón cái với bốn tiểu yêu tinh: "Các em đúng là những tiểu yêu tinh may mắn."
"Em cảm ơn ạ." Thư Lê cười.
Cậu cũng cảm thấy bản thân rất may mắn.
Từ sau khi đến thế giới khác, vận xui của cậu đã dần hóa may hơn.
Sinh ra trong Rừng Rậm Yêu Tinh, trở thành một thành viên của yêu tinh đã là một điều rất may mắn rồi.
"Ha ha ha~"
Ba tiểu yêu tinh khác cười ngây ngô.
Bọn họ dính hào quang của Sperion, cũng được nữ thần May Mắn ưu ái.
Khối đá Mặt Trời rất lớn, có thể cắt thành bốn phần theo chất liệu.
Sperion rất hào phóng, bằng lòng tặng ba khối cho bọn họ để chế tạo pháp trượng cao cấp.
Tuy rằng họ còn nhỏ tuổi, nhưng đã biết không thể lấy không đồ quý giá của bạn bè, bọn họ thảo luận sôi nổi, nói rằng sẵn sàng đổi đồ giá trị tương đương với Sperion.
Nhưng, Sperion nhất quyết không muốn trao đổi.
Cậu nói: "Là anh em thì phải nhận."
Anh em?
Từ đó tới giờ, hai chữ "anh em" có ý nghĩa rất đặc biệt đối với bọn họ, đây là danh xưng chỉ dành riêng cho bốn tiểu yêu tinh bọn họ.
"Anh em" kéo gần khoảng cách giữa họ lại.
So sánh với các tiểu yêu tinh khác, mối quan hệ giữa bốn người họ thân thiết hơn nhiều.
Theo như cách nói của Sperion, anh em là phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.
Suy nghĩ của tiểu yêu tinh năm tuổi rất đơn thuần, không suy nghĩ sâu xa gì hết.
Nếu Sperion đã kiên quyết như vậy thì bọn họ lập tức vui vẻ nhận lấy. Nghĩ rằng sau này có được đồ tốt thì cũng sẽ lấy ra chia sẻ cho các anh em.
Zorin cẩn thận cất giữ những nhánh cây Amethyst quý giá và đá Mặt Trời cao cấp đi, nhận một phần tiền cọc rồi ký một thỏa thuận với các tiểu yêu tinh, đảm bảo trong vòng hai tháng sẽ chế tạo ra pháp trượng tốt nhất cho họ.
Sau khi nhiệt tình tiễn khách đi, hắn ta đứng trước cửa của cửa tiệm, trên mặt đầy vẻ cảm khái.
Sperion đúng là một tiểu yêu tinh độc đáo.
Khối đá Mặt Trời đó dĩ nhiên thuộc về cậu nhưng cậu lại hào phóng chia sẻ cho những người bạn nhỏ.
Phong thái này, không tầm thường đâu.
Sau khi rời khỏi cửa tiệm vũ khí, trời đã nhá nhem tối, khu buôn bán sáng lên với những bóng đèn đá ma thuật đầy màu sắc, khiến Thư Lê nhớ tới đèn neon của thế giới ban đầu.
"Tớ đói quá ~ ~" Budno yếu ớt ôm lấy bụng, nói với vẻ đáng thương.
"Chúng ta vào tiệm cơm đằng kia đi!" Thư Lê chỉ vào một quán ăn cách đó 10 mét.
Thật ra cậu cũng đói bụng rồi.
Không chỉ đói, còn mệt rã rời nữa.
Đối với sức khỏe của những người bạn nhỏ, hai ngày qua quả thực đã làm việc quá sức, nếu không bổ sung năng lượng thì phải bỏ việc mất thôi.
Bốn tiểu yêu tinh với chiếc bụng sôi ùng ục ăn uống thỏa thích trong tiệm cơm, ăn đến khi no căng mới dừng lại.
Ăn uống no say xong, bọn họ bay chậm rì rì trở về ký túc xá, sau khi chúc ngủ ngon thì ai về căn nhà nhỏ của người đó.
Thư Lê vừa vào cửa, bật đèn ma thuật lên, cả người nhào vào thảm, không buồn nhúc nhích.
Mệt quá, buồn ngủ quá đi mất, muốn nằm ngủ luôn ghê.
Nhưng, không thể.
Cậu phải đi tắm.
Ở trong Rừng Rậm hai ngày một đêm, cậu cảm thấy cả người mình hôi hám lắm rồi.
Cậu không muốn ngày mai vác cả người đầy mùi hôi đến trường nên chỉ có thể khó khăn bò dậy, loạng choạng bước vào nhà tắm, tắm rửa sạch sẽ.
Cuối cùng cũng tắm xong, cả người thoải mái, khoan khoái, tinh thần cũng tốt hơn phân nửa.
Cậu muốn viết nhật ký.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, ý nghĩa rất trọng đại, quá trình vừa mạo hiểm, vừa kích thích, nhất định phải ghi lại.
"Cha mẹ, anh cả, anh hai, anh ba thân mến... Hôm qua con đã đi cùng nhóm Dicio và Kumandi, còn có ba yêu tinh trưởng thành đi vào Rừng Rậm Yêu Tinh để thực hiện nhiệm vụ..."
"Soạt soạt soạt..."
Là tiếng bút lông chim cọ sát với giấy.
Thư Lê viết vừa nhanh vừa đẹp, chỉ trong chốc lát đã viết hết một trang giấy.
Nhật ký hôm nay rất dài, một tờ không thể kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong hai ngày một đêm được, cậu viết xong trang thứ nhất, lại tiếp tục viết.
Chẳng biết từ khi nào, trăng đã treo trên đầu cành cây, cậu viết khoảng chừng 8 trang, cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết.
Buông cây bút lông chim xuống, cậu xoa xoa ngón tay đã có phần mỏi nhừ, sau khi đọc lại một lượt, cậu hài lòng khép lại cuốn sổ nhật ký, cất vào trong nhẫn trữ vật.
Làm xong mọi chuyện, tinh thần lập tức thả lỏng, cậu lười biếng vươn vai một cái, tắt đèn ma thuật đi rồi trở lại bên giường, nhào vào tấm chăn mềm mại, cọ cọ một hồi rồi lập tức chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Thư Lê bị đánh thức bởi tiếng đập cửa có tiết tấu.
Lúc đầu, cậu vốn không biết đó là tiếng đập cửa, cậu kéo chăn trùm hết đầu, ngủ tiếp.
Nhưng, tiếng đập cửa cứ vang mãi không ngừng, cậu không thể không đau khổ vén chăn ra.
Ngay sau đó, đồng hồ báo thức sinh học Sif kêu lên những tiếng "chíp chíp" kéo dài.
Thư Lê giật thót, bỗng chốc tỉnh táo.
Đầu tóc cậu rối như tổ chim, vừa ngáp vừa mở cửa.
"Ai vậy..."
"Chào buổi sáng, Sperion, làm phiền em rồi." Blake đứng ngoài cửa, mỉm cười thân thiện.
Thư Lê thấy rõ người tới thì tức thì lên dây cót tinh thần, cậu mở to đôi mắt xanh, nhìn người đưa thư đầy mong chờ.
Người đưa thư không phụ sự kỳ vọng của Thư Lê, lấy một phong thư từ trong túi trữ đồ ra, đưa cho Thư Lê.
"Đây là hồi âm của rắn ma, em ký nhận đi."
"A a a a, em cảm ơn anh nhiều lắm!!"
Thư Lê vui mừng khôn xiết khi nhận được bức thư cao gần bằng cửa nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com