Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31

Bên kia.

" Vừa gọi xong điện thoại sao? Hừ!" Ngô Lộ tỏ vẻ khinh bỉ: " Diễn cũng phải diễn cho ra dáng chứ, trợ lý Tống chỉ nghe lệnh của Trình thiếu, cậu là cái gì chứ, diễn trò cũng không thèm tìm hiểu trước."

Cố Tinh nhướn mày: " Không ngờ bị phát hiện, thôi nào, tôi diễn trò đấy, vậy chị Lộ, tại sao lại làm khó tôi, có thể cho một lời chắc chắn không?"

Chị Lộ... Chị Lộ?

Ngô Lộ choáng váng, dù gọi như vậy cũng đúng, nhưng sao nghe giống như đang gọi một bà cô năm sáu chục tuổi.

Không, đó không phải là trọng điểm.

Ngô Lộ kìm nén sự chán ghét với Cố Tình, cười giả lả: “ Tôi chỉ đùa với cậu thôi, nếu cậu biết điều, thì quảng cáo trước đây có là gì, tài nguyên trong tay tôi, cậu có thể chọn bất cứ cái gì."

“ Chị thật là người tốt.” Cố Tinh nghĩ một lát rồi nói: “ Chúng ta gặp nhau hình như chỉ có lần Trình thiếu dẫn tôi đến buổi tụ tập đó, vậy... chị thích Trình thiếu, muốn thông qua tôi để quen biết anh ấy?"

Mục đích của Ngô Lộ còn sâu hơn thế.

Cô có thể nói chuyện với Trình thiếu, nhưng Trình thiếu không hề có hứng thú với cô: " Cậu và Trình thiếu có quan hệ gì? Anh ấy thích gì, không thích gì, bình thường đi đâu giải trí, tóm lại là những gì liên quan đến Trình thiếu, tôi đều phải biết!”

Bất ngờ thay, thiếu niên trước mặt lại nhìn về phía sau cô, giọng mang chút trêu chọc: " Hỏi thẳng người ấy không tiện hơn sao anh Trình, chị Lộ muốn theo đuổi anh, cho chị ấy một cơ hội đi."

Ngô Lộ quay đầu, thấy một người đàn ông cao lớn đứng đó, chính là Trình Đông Húc.

Trình Đông Húc liếc nhìn Ngô Lộ, ánh mắt lạnh lẽo, nhưng khi nhìn về phía Cố Tinh lại mang chút bất đắc dĩ và buồn cười: " Chơi đủ rồi? Còn không mau qua đây."

Chu Duẫn Chi theo sau cười khẩy một tiếng, làm Phùng Dược Huy run lên sợ hãi.

Ngoài phòng thay đồ người qua kẻ lại, không thích hợp để giải quyết tranh chấp.

Trở thành đề tài bàn tán của người khác, Cố Tinh không thích, Trình Đông Húc và Chu Duẫn Chi cũng không thích, còn Ngô Lộ nghĩ gì thì không nằm trong phạm vi quan tâm của họ.

Phùng Dược Huy hối hận chết đi được.

Bị Chu Duẫn Chi đá một phát vào góc tường, anh ta nói hết mọi chuyện.

Thực ra chuyện cũng không có gì phức tạp, Ngô Lộ tìm đến, anh ta liền thuận tiện làm khó dễ một chút với diễn viên nhỏ, cũng coi như có được một ân tình của Ngô Lộ, sau này có thể đổi lấy lợi ích.

Chuyện như thế này trong giới giải trí, góc nào một ngày chẳng xảy ra mười bảy mười tám lần, quá phổ biến.

Cuối cùng, để có thể toàn vẹn mà rời khỏi Ánh Thịnh, Phùng Dược Huy cầu xin tha thứ: " Tôi là người của Song Tinh Giải Trí, Trình thiếu, Chu thiếu, nể mặt ông chủ một chút..."

Rồi anh ta thấy Chu Duẫn Chi nhìn về phía Cố Tinh, nhướn mày trêu đùa: " Cố thiếu, nghe thấy không, bảo chúng tôi nể mặt cậu mà tha cho anh ta, cậu nghĩ sao?"

Trên đời này họ Cố nhiều như thế, Phùng Dược Huy trước đó không nghĩ nhiều, giờ mới nói: " Cậu là... thiếu gia nhà họ Cố?"

Phùng Dược Huy không nói ra được từ để hình dung " thiếu gia nhà họ Cố", Cố Tinh cũng chẳng quan tâm: " Chỗ của Song Tinh Giải Trí, anh nộp đơn từ chức đi, sau này địa bàn của Song Tinh và Ánh Thịnh, có anh thì không có tôi, rõ chưa?"

Song Tinh và Ánh Thịnh đều là công ty giải trí hàng đầu, không thể đến đó làm việc gần như cắt đứt một nửa đường đi, nửa còn lại, nhìn vào hai công ty này, có lẽ cũng sẽ xem gió mà hùa theo.

Những chuyện này Cố Tinh đều đoán được.

Nhưng khi biết Phùng Dược Huy có liên quan đến mẹ con Cố Hải, cậu đã quyết định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh ta.

Liên lụy thì liên lụy, dù sao cả hồ cũng chẳng có con cá nào tốt.

Ngô Lộ sững sờ, Cố Tinh là thiếu gia nhà họ Cố, tại sao không nói sớm?

Cô nói " biết sớm thì..." một loạt lời, nhưng Cố Tinh không muốn nghe.

Biết sớm là ai thì sẽ không làm gì đó, gốc rễ đã sai rồi.

Dù là người ăn xin, không phân biệt trắng đen mà đá vỡ bát sứ của họ, cũng không hợp lý.

Đây là người của Ánh Thịnh, Cố Tinh nhìn Trình Đông Húc: " Cần thương hoa tiếc ngọc không?"

Trình Đông Húc an ủi, véo má cậu một cái, rồi nói với Ngô Lộ: " Rảnh rỗi như vậy, có lẽ công việc không còn hấp dẫn nữa, tạm nghỉ một thời gian đi."

Khi chuẩn bị rời đi, Trình Đông Húc quay lại nói với người phụ nữ đầy nước mắt: " Tôi không muốn nghe thấy tin đồn gì không hay trên mạng, tốt nhất đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."

Anh nhớ lại chuyện trước đây Cố Tinh quay phim, trong đoàn có người nào đó hay lợi dụng dư luận để tổn thương người khác, nhưng Cố Tinh giải quyết rất gọn gàng, trước mặt anh không hề tiết lộ chút gì, nên anh cũng không hỏi.

Cố Tinh chớp mắt, nghĩ rằng anh cũng suy nghĩ chu đáo.

Ngô Lộ có lượng fan trực tuyến không ít, nếu bị dẫn dắt sai mà tấn công cậu, sức sát thương so với Triệu Thiên còn lớn hơn nhiều.

Quảng cáo dĩ nhiên không cần quay nữa.

Dù sao những cảnh quay trước đã đủ dùng, coi như đã hoàn thành hợp đồng.

" Trợ lý Tống thường rất bận rộn."

Trình Đông Húc nghiêng đầu nói với Cố Tinh.

" Hử?"

" Nên sau này, gọi thẳng vào điện thoại của tôi, hiểu chưa?"

" ... Được." Cố Tinh cười nhẹ.

Nhận ra trái tim mình rung động một cách êm ái, khóe miệng Cố Tinh lại khép lại.

Chẳng trách nguyên chủ, người vốn có tính cách như ốc sên, lại yêu Trình Đông Húc, anh ta khi đối tốt với ai đó, thật giả chưa bàn, nhưng thật sự làm người ta say đắm!

Nhưng, Cố tổng trăm tỷ không sợ.

Cố tổng là người đã đọc qua nguyên tác, theo đúng nghĩa đen thì Trình Đông Húc chỉ là một nhân vật trong truyện sắp được đầu tư để quay phim.

Kiên trì đi theo con đường lý trí, không để tình cảm chi phối, không phải vấn đề lớn.

Hai người trước mặt, một cao một thấp đi bên cạnh nhau, bước chân đều nhau, Chu Duẫn Chi theo sau nhìn mà thấy khó chịu.

Anh cảm thấy cú đá vào bụng lúc trước vẫn còn âm ỉ đau.

Anh nghĩ mình cũng thật có bệnh, không chỉ theo đến đây mà còn tự mình ra tay, như một tên đánh thuê.

Mất mặt quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com