Chương 41
Hãn Hải Quốc Tế, mỗi căn nhà đều có bãi đỗ xe riêng biệt, tuyệt đối yên tỉnh và an toàn, không ai quấy rầy.
Trợ lý Tống cảm thấy cổ họng khô khốc, lái xe trở về với tốc độ nhanh và ổn định, không dám nhìn nhiều, rời đi rất nhanh chóng.
Về đối tác hợp tác, Trình Đông Húc không lo lắng. Mức lương Tống Cần nhận được hoàn toàn xứng đáng với công sức của anh ta, anh ta sẽ xử lý ổn thỏa.
Khi Cố Tinh tỉnh dậy, không phải trên xe mà là trên giường trong phòng ngủ.
Cậu vừa động đậy đã không nhịn được kêu lên một tiếng, eo đau quá.
Trong lòng thầm nghĩ, chỉ trêu chọc một chút thôi, cần phải thế không?
Phía sau cậu là một cơ thể nóng bỏng, một nơi nào đó mạnh mẽ và đầy khát khao biểu hiện rõ ràng: hoàn toàn cần phải thế, và còn có thể hơn thế nữa.
Cố Tinh thấu hiểu sâu sắc thế nào là chơi với lửa tự thiêu mình.
Đầu cậu thậm chí đã chui vào dưới gối, lẩm bẩm: " Không muốn nữa... không muốn nữa, eo của tôi sắp gãy rồi, anh đang bóc lột sức lao động trẻ em!"
Người phía sau dán chặt ngực vào lưng cậu, rung động như đang cười.
Chốc lát sau, Cố Tinh bị kéo ra khỏi gối, được an bài thoải mái nằm xuống: " Ngủ đi, không thích thì không cần đi."
Cố Tinh: "..."
Chẳng lẽ Trình Đông Húc nghĩ rằng cậu đã bị kích thích ở nhà họ Cố, nên trên xe mới như vậy... Thôi, dù sao cũng thoát được một kiếp là tốt rồi.
Vì vậy.
Trình bá tổng thấy thiếu niên được quấn trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, nhìn mình một cách đáng thương: " Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, Anh Trình... Tôi đói."
Trình Đông Húc đón Cố Tinh là vào đầu giờ chiều.
Hai người trên xe đã đùa giỡn cả buổi chiều, anh ôm cậu bé về, tắm rửa rồi ngủ một giấc, giờ trời đã sắp tối.
Vậy là, nhà họ Cố không cho cậu ăn?
Trình bá tổng tức giận trong giây lát, nhéo nhéo má mềm mại của thiếu niên, lạnh lùng nói: " Đợi nhé."
Cố Tinh ngoan ngoãn nằm trong chăn không nhúc nhích.
Chưa đầy hai mươi phút, Trình Đông Húc đã bưng một bát canh mà Cố Tinh thường uống lên: " Là canh dự trữ trong tủ lạnh, tôi đã hâm nóng, uống tạm trước, dì Phùng đang nấu cháo."
Người đàn ông cao lớn, vai rộng, đôi chân dài, khuôn mặt điển trai với đôi môi mỏng mím chặt, mang khí thế ký hợp đồng hàng chục tỷ.
Sau đó... trong tay lại bưng một bát canh nhỏ, nhìn có chút buồn cười không ăn khớp.
Cố Tinh ôm chăn, không nhịn được cười khúc khích.
Đôi mắt to như hạt hạnh nhân của thiếu niên vì nụ cười mà sáng lên lấp lánh như ngôi sao, Trình Đông Húc cảm thấy có một sự thôi thúc muốn đút cho bé con ăn.
Tất nhiên, cuối cùng anh không làm vậy.
Như để thể hiện điều gì đó, anh đặt bát canh không nhẹ không nặng lên tủ đầu giường, khuôn mặt lạnh lùng: " Sau này không được nghịch ngợm nữa, làm lỡ việc!"
Cố Tinh đã quen với sự thay đổi sắc mặt như tắc kè của Trình bá tổng.
Cảm giác như người vừa rồi suýt chút nữa đã muốn hòa tan mình vào cơ thể anh không phải là anh.
Cậu đáp một tiếng, trong lòng nghĩ không chỉ làm lỡ việc, mà còn làm lỡ hàng chục tỷ sinh mệnh.
Hừ!
Nếu là trước đây, Cố tổng tuyệt đối không bao giờ ăn trên giường.
Hiện tại thì... cậu nửa nằm nửa ngồi, ăn uống thoải mái, cảm giác như xương cốt đều mềm mại ra, sống một cuộc sống như tiên.
Sau khi no bụng, Cố Tinh nửa ngồi tựa vào đầu giường, nhắm mắt dưỡng thần.
Cơ thể sau khi chơi đùa cùng Trình bá tổng nào đó, đã được thả lỏng và thỏa mãn tối đa, nhưng tinh thần lại đang ở trạng thái hoạt động cao nhất, rất thích hợp để suy nghĩ về một số chuyện hàng ngày.
Cố Hằng Viễn muốn lợi dụng mình để thúc đẩy khoản đầu tư, Cố Tinh cười khẩy.
Đối với Trình Đông Húc, cậu chỉ là một món đồ để thỏa mãn dục vọng sinh lý, việc để cậu nhúng tay vào chuyện của Tập đoàn Cẩm Giang, thật là mơ tưởng hão huyền.
Tuy nhiên, Cố Tinh quyết định tạm thời thỏa mãn một chút ảo tưởng của Cố Hằng Viễn.
Bánh từ trên trời rơi xuống, rốt cuộc có độc hay không, cậu không đảm bảo.
Tất nhiên, Cố Tinh sẽ không dùng cách cầu xin.
Trình Đông Húc không ăn chiêu này, mà cậu cũng chẳng cần.
Người làm ăn, tất nhiên phải trao đổi một cách đàng hoàng và công bằng.
Những việc làm nhục bản thân, Cố tổng đương nhiên không làm.
Cùng lúc đó.
Vương Thân Nhiên tắm xong đi ra, phát hiện người đàn ông ngồi trên sofa đã ăn mặc chỉnh tề, đang cau mày nhìn điện thoại.
Lại đang xem điện thoại, trong lòng anh ta có chút bất an.
Nhìn cũng không giống như có việc gì gấp, chẳng lẽ bị tiểu yêu tinh nào đó câu hồn rồi.
" Chu thiếu..." Vương Thân Nhiên mang theo sự oán trách thúc giục.
" Tiểu tử này, là ghi thù rồi?" Chu Duẫn Chi thấp giọng nói, gạt cái tay muốn thò vào quần áo mình: " Ra ngoài!"
Ngày hôm sau.
Tống Cần với tâm trạng khó nói nên lời, đặt tập tài liệu điều tra được lên bàn của ông chủ mình.
" Còn chuyện gì nữa?" Trình Đông Húc liếc nhìn anh.
" Ông chủ, trong ổ USB còn có một đoạn video, là video ngày Cố thiếu về nhà họ Cố, lấy từ camera giám sát gần biệt thự, Cố thiếu cậu ấy... có chút xung đột với vị thiếu gia khác của nhà họ Cố..."
Xung đột?
Trình Đông Húc nhớ lại một chút, không thấy trên người cậu bé có vết thương gì, chẳng lẽ đã chịu thiệt thòi ngầm?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com