Chương 47
Cố Tinh xoa xoa cổ tay, nhìn vết bầm tím quanh đó mà không nói gì.
Cậu cảm thấy Chu Duẫn Chi giống như một con chó lớn, luôn dõi mắt chằm chằm vào mình, không biết khi nào sẽ cắn.
Ôi... thật muốn đập nát cái đầu chó này.
Cố Tinh thầm nghĩ, ngoài mặt thì tỏ ra rất hiền lành: "Chu thiếu, là anh nói rằng khi thấy anh thì tôi phải tránh xa một chút, tôi là rác cản mắt anh, anh là người quý sờ tộc, quên rồi à?"
Cái từ "rác cản mắt" là tự cậu nói, nhưng sao nghe chói tai thế này?
Chu Duẫn Chi chợt nhận ra mình sai, nhưng lại tỏ ra ngạo mạn hơn: "Cũng khá nghe lời, tại sao không trả lời tin nhắn? Bận đến mức không nhìn thấy à, hả!"
Nói vậy, anh ta lại không khỏi tự hỏi, Cố Tinh đang bận gì.
Hình ảnh trong hành lang hôm đó hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
Cậu thiếu niên gầy gò, thanh tú bị người đàn ông cao lớn, mạnh mẽ ép vào tường, cậu ngửa đầu chịu đựng sự xâm nhập sâu sắc giữa đôi môi.
Đó là những gì anh ta nhìn thấy, những gì không thấy...
Con mẹ nó!
Chu Duẫn Chi rùng mình, tự hỏi tại sao lại nghĩ đến những điều này, chuyện chẳng liên quan gì!
Cố Tinh là người của anh Húc, làm gì gì đó cũng là bình thường.
Giống như anh ta và Vương Thân Nhiên vậy.
Chu Duẫn Chi tự làm công tác tư tưởng.
Lại không khỏi nghĩ, cùng là ngoan ngoãn, nhưng Vương Thân Nhiên nhìn như con gà, còn người này thì lại vừa mắt hơn nhiều.
Một chút ghen tuông mờ nhạt lan tỏa.
Anh ta kịp thời ngắt dòng suy nghĩ rối loạn của mình.
Cố Tinh nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Chu Duẫn Chi, im lặng chờ anh ta trở lại bình thường.
Khi Chu Duẫn Chi hỏi lại, cậu không hiểu lấy điện thoại ra cho anh ta xem, vẻ mặt rất vô tội: "Tôi không nhận được tin nhắn, thật đấy."
Chu Duẫn Chi dùng đầu ngón tay chọc vào yêu cầu kết bạn chưa được chấp nhận của mình, không nói gì.
Cố Tinh trả lại anh ta một ánh mắt kiểu anh thật là vô lý: "Đây là Chu thiếu? Không có ghi chú... tôi không nghĩ tới... còn tưởng là người bán trà."
Bị cậu thiếu niên nhìn với ánh mắt giận mà không dám nói, Chu Duẫn Chi xoa xoa mũi: "Bây giờ biết rồi, còn không thêm vào!"
Anh ta quen ngang ngược, trong vòng tròn xã hội ai cũng biết avatar của anh ta là gì, làm gì có chuyện bị bơ đẹp như vậy, chỉ có tên nhóc này, ánh mắt đó là sao, muốn chọc tức mình à?
Không khí trở nên dễ chịu hơn.
Chu Duẫn Chi hỏi Cố Tinh có phải đi tham dự buổi họp mặt không, rồi tiện thể cùng đi với cậu. Trước khi vào cửa, anh ta nói: "Xem như cậu biết điều, sau này không cần tránh tôi, tôi sẽ không gây phiền phức cho cậu."
Dự đoán đúng, cậu thiếu niên khẽ mỉm cười, khiến tâm trạng u ám mấy ngày qua của Chu Duẫn Chi tan biến ngay lập tức.
Sau đó, anh ta ngang nhiên đá cửa bước vào.
Thấy Cố Tinh không hề hấn gì, Vương Thân Nhiên thất vọng cúi mặt xuống.
Nhanh chóng lấy lại tinh thần, anh ta chạy đến bên cạnh Chu Duẫn Chi: "Chu thiếu, ngồi ở đây, tôi đặc biệt giữ chỗ cho anh."
Những người trong đoàn phim không ai nói gì, chỉ thầm nghĩ mặt của Vương Thân Nhiên thật dày.
Chu Duẫn Chi đã đến, ai dám ngồi ở vị trí tốt nhất, lại còn đặc biệt giữ chỗ, thật biết lấy lòng.
Đạo diễn Lộ khá thích Cố Tinh, cậu bé trông ngoan ngoãn, diễn xuất cũng rất tốt, lão Tiền không nói ngoa.
Thấy cậu có thể đi vào cùng Chu Duẫn Chi mà vẫn an toàn vô sự, ông nghĩ, gió của Vương Thân Nhiên thổi chẳng ra gì.
Không chỉ đạo diễn mà cả biên kịch và mấy diễn viên chính, ngoài Cố Tinh ra, ai cũng có tên tuổi ngoài kia.
Cố Tinh là người trẻ tuổi nhất và ít tên tuổi nhất, ngồi ở vị trí cuối cùng, đối diện với Chu Duẫn Chi.
Để khuấy động không khí, có một nữ diễn viên hạng ba yêu cầu Cố Tinh uống rượu.
Người này trông mặt mũi xa lạ, chỉ là người mới chưa nổi trong giới, có gây rắc rối cũng chẳng sao.
Chu Duẫn Chi đang dựa vào ghế hút thuốc, lười biếng nhướn mắt: "Cậu ấy sức khỏe không tốt, không uống rượu."
Sau khi Chu Duẫn Chi vào, ngoài việc chào hỏi đạo diễn Lộ, anh ta hầu như không nói gì.
Nhưng khí thế của anh ta vẫn ở đó, lại ngồi ở vị trí chủ tọa, cả bàn đều hơi sợ hãi.
Nữ diễn viên hạng ba là người khéo léo, nhanh chóng làm dịu không khí.
Lúc này, những người trước đây còn xem thường Cố Tinh, trong lòng đã hiểu rõ.
Đạo diễn Lộ cảm thấy lo lắng.
Lúc đó ông chỉ quyết tâm muốn Cố Tinh vào đoàn phim của mình, không ngờ lại bị Chu Duẫn Chi chú ý.
Nếu thật sự như vậy, thì đúng là tội lỗi!
Dù trong giới có nhiều chuyện như của Vương Thân Nhiên, nhưng người ta là tự nguyện leo lên giường kim chủ, không giống nhau.
Đạo diễn Lộ không kìm được, dè dặt hỏi: "Chu thiếu, cậu và Cố Tinh... quen nhau?"
Chu Duẫn Chi liếc nhìn cậu thiếu niên đang chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt sáng màu trong veo nhìn anh, ánh mắt rất dịu dàng ôn hòa, không phải là sự sợ hãi hay nịnh bợ thường thấy, thực sự khiến người ta không nỡ phá vỡ.
"Con của một người bạn, đạo diễn Lộ hãy chăm sóc cậu ấy thêm một chút." Anh nhếch miệng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com