Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Từ Yến trừ bỏ dị năng mộc hệ dây leo, còn có dị năng lôi hệ, giết tang thi khi, nhiều hơn vẫn là ném lôi.

Hắn một bên rót linh tuyền, một bên ném lôi điện. Thịt thối bị nướng xèo xèo rung động, Từ Yến đạp hài cốt vẫy tay với đồng đội. “Trương Nhuận cùng ta đi vào tìm tài liệu, Đường Hâm, cậu cùng Bạch Tu ở dưới, nếu phát hiện tang thi lại đến, lập tức bắn súng hiệu lệnh rút lui.”

Nhiệm vụ lần này là ở thành phố C, viện nghiên cứu tìm một phần tài liệu, theo Lăng tiến sĩ nói, tài liệu này tuy rằng sẽ không giải quyết tang thi, nhưng có thể hữu hiệu giảm bớt quá trình dị biến. Phần tài liệu này đối nhân loại tương lai quan trọng nhất, Từ Yến bọn họ nhất định phải có được.

Lôi điện lóe lên, tia lửa bùm bùm vừa vặn chiếu sáng. Bạch Tu ổn trọng hơn nhiều, lòng bàn tay luôn ngưng tụ khối băng, nghiêm túc nhìn xung quanh.

Cổng viện nghiên cứu đóng chặt, có lẽ vì lý do này, bên trong tang thi rất ít, Từ Yến hai người thuận lợi đạt tới tầng cao nhất. Dựa theo mật mã Lăng tiến sĩ nói, hai người trong một đống tài liệu nhanh chóng tìm kiếm.

“Virus có thể chặn tế bào... Cắn nuốt giảm bớt... Lão đại, tìm được rồi!” Bạch Tu giơ một phần tài liệu, giấy A4 trong tay hắn tản ra, phía sau bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay đen sẫm.

“Hô hô.”

Một tia lôi điện hướng về phía sau hắn, cánh tay kia ngã trên mặt đất, tròng mắt trắng dã lồi ra, thân thể cứng đờ.

“Không tốt.” Xung quanh tiếng khạc càng ngày càng nhiều, theo ánh lửa, Từ Yến nhìn thấy trước mặt họ có một cánh cửa nhỏ, vừa rồi tang thi chính là từ nơi đó đến, bên trong, còn có nhiều tang thi thân mình cứng đờ bò ra.

“Cậu ở phía trước, ta cản phía sau, bảo vệ tốt tài liệu.” Từ Yến thần sắc ngưng trọng.

Hắn không sợ những tang thi này, chỉ là đây là nhà lầu, nếu là đạn lôi điện đều tới, bọn họ không bị tang thi cắn xé, ngược lại sẽ vì đánh nhau quá dữ dội, nhà lầu sập mà bị đè chết.

Bạch Tu hiển nhiên cũng cố kỵ, khối băng ngưng tụ thành băng trùy, dựa vào bản năng, chuẩn xác đâm vào phần đầu tang thi.

“Những tang thi này rốt cuộc là từ đâu ra? Sao lại nhiều như vậy?” Bạch Tu sờ sờ mồ hôi trên đầu, lầm bầm lầu bầu.

Nhìn những tang thi này đứt tay đứt chân, dáng người khác nhau, Từ Yến mím môi.

Bạch Tu chỉ là thành viên tiểu đội, tuy rằng lợi hại lại tiếp xúc không đến trung tâm.

Lăng tiến sĩ tuy rằng là căn cứ hiện tại uy quyền nhất tồn tại, nhưng hắn trước đây không phải cái gì tốt đẹp, phi pháp thực nghiệm trên cơ thể người, làm trái đạo đức loạn luân. Nếu không phải mạt thế đến, thành phố C cao tầng đã chuẩn bị bắt hắn.

Những tang thi dị biến trước, tám phần chính là những người bị thực nghiệm phi pháp.

“Lão đại, các cậu cuối cùng cũng ra rồi!” Rốt cuộc xông ra vòng vây, Đường Hâm nhìn bọn họ, hớn hở phất tay. Từ Yến cũng lộ ra một nụ cười thật tâm, đúng lúc này, tang thi giấu ở sau đại môn nhảy ra, bổ nhào vào sau lưng Từ Yến.

Từ Yến kịp thời triệu ra dây leo để chắn, tang thi cắn vào dây leo đầy đặn, lại không thể xuyên thủng mảy may. Từ Yến chán ghét lấy lôi điện giết chết nó, nhìn dây leo dính máu, lại đạp vài chân tang thi.

“Mẹ nó, dơ bẩn dây leo của ta, cái thứ ghê tởm.” Đồ vật ân ái của hắn và vợ bị làm bẩn, thật xui xẻo.

Từ Yến không màng ánh mắt kinh ngạc của đồng đội, lấy nước dự trữ trong không gian ra, nhắm ngay dây leo mà xoa rửa. Dây leo màu xanh nhạt bị chà xát đến trầy da trở nên xanh lục nhạt, Từ Yến rốt cuộc dừng việc xoa rửa gần như chà đạp.

Bên cạnh hắn, ba đồng đội đã trợn mắt há hốc mồm.

“Lão đại, cậu...” Là dị năng giả ba hệ?

“Sao vậy?” Từ Yến cũng không lo lắng bọn họ để lộ bí mật, nhìn bọn họ, “Đờ người ra hả?”

“Lão đại lợi hại!” Đường Hâm giơ ngón tay cái, “Nhờ dây leo của lão đại, nếu không hôm nay liền nguy hiểm.” Mấy người ngồi trong xe, trầm tư trong niềm vui sướng vì thuận lợi lấy được tài liệu.

Từ Yến cũng vì dây leo bị cắn, mà lơ là xung quanh. Ở phía sau họ, trong một chiếc xe bỏ đi, một người lén lút nhìn bọn họ.

“Hắn thật bị cắn?” Người phụ trách khác của căn cứ nhìn người đàn ông gầy yếu trước mắt, trong mắt tràn đầy tham dục.

“Tôi tận mắt nhìn thấy, chỉ là lâu như vậy, hắn cư nhiên không có biến dị, Đàm lão, quá quỷ dị.”

Người đàn ông tên Đàm lão đương nhiên biết được. Khoảng cách Từ Yến hoàn thành nhiệm vụ đã ba ngày, ba ngày này, Từ Yến cứ theo lẽ thường ở căn cứ tuần tra làm việc, một chút biến dị cũng không có. Ánh mắt Đàm lão lóe lên tinh quang.

“Đi, gọi mấy người khác tới, Từ Yến bị cắn, chuyện lớn như vậy còn muốn giấu giếm, hắn nghĩ cái gì!” Đàm lão vỗ bàn, vẻ mặt chính nghĩa.

Phía dưới, người đàn ông gầy báo tin cũng vẻ mặt tinh quang. Từ Yến hiện tại là dị năng giả cấp sáu, mạnh nhất căn cứ.

Nếu là đem hắn kéo xuống nghiên cứu, mình làm người báo tin, hẳn là có thể chia một phần lợi lộc đi? Hắn không cầu một chút giống Từ Yến không chịu tang thi ảnh hưởng, chỉ cần đối thi biến giảm bớt một chút thì tốt rồi.

Người đàn ông hắc hắc hắc đánh bàn tính, Đàm lão đã chống gậy, cùng ba người phụ trách khác cùng nhau thương lượng xử trí Từ Yến.

Từ Yến ở trong nhà hôn vợ ngoan đang ngủ, đôi mắt nhìn phương xa. “Tới rồi.” Hắn vuốt tóc mềm mại của Ninh Chu.

“Bảo bối, chồng sẽ sớm một chút trở về, vợ một mình ngủ thật tủi thân.” Yêu thương sờ sờ khuôn mặt Ninh Chu, Từ Yến cầm súng trên tay, không đợi người đến gõ cửa, chỉnh quần áo đi ra ngoài.

“Đi thôi, sớm một chút xong việc.” Người đến đã được dặn dò, vũ khí đều mang đầy đủ, sợ Từ Yến phản đối. Ai ngờ đối phương vẻ mặt phối hợp.

Họ đi theo phía sau Từ Yến, hai mặt nhìn nhau.

“Đàm lão.” Từ Yến ngồi ở phía dưới, gật đầu với Đàm lão và những người phụ trách bên cạnh hắn. “Tìm ta làm gì?”

“Từ Yến, cậu bị tang thi cắn, là thật vậy chăng?”

Từ Yến cúi đầu, lộ ra một nụ cười trào phúng.

“Các người không phải có ý tưởng sao? Hỏi ta làm cái gì?”

“Từ Yến, cậu vì căn cứ lâu như vậy, chẳng lẽ không biết bị tang thi cắn muốn đăng báo sao? Vẫn là, cậu chắc chắn chính mình sẽ không biến dị?” Đàm lão gõ mặt bàn, nghiêm túc nghiêm nghị.

Từ Yến nhìn hắn, nhìn xung quanh ba người phụ trách, chờ bọn họ tỏ thái độ.
“Ta không bị cắn, làm sao nói chuyện gì biến dị hay không biến dị. Đàm lão, ngài tuổi lớn, sao lại toàn nói những lời mê sảng.”

Đàm lão thấy hắn chết không thừa nhận, hai tay đan vào nhau chống cằm. “Thành viên của Hạ đội đều thấy, Từ Yến cậu còn không thừa nhận sao?” Hạ đội chính là một người phụ trách khác.

Hắn không có Từ Yến lợi hại, nhưng hắn có tiền có thế, căn cứ thành lập chính là hắn cùng Đàm lão và một người khác là Dương lão dẫn đầu. Họ trước mạt thế đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, mạt thế cũng không ngoại lệ.

Xem ra hai người họ đã quyết định hợp tác rồi. Từ Yến nhìn hai người phụ trách còn lại. Tương tự, Đàm lão cũng đang nhìn họ.
Dương lão thở dài, “Tiểu Từ ngồi ở chỗ này lâu như vậy cũng chưa biến dị, lão Đàm, tin tức của cậu sợ là giả.”

“Chẳng lẽ Hạ đội còn sẽ gạt chúng ta không thành?” Lăng tiến sĩ mở miệng. Hắn vốn dĩ không phải người tốt, vì xem chuyện vui, không quan tâm chiến đội.

Từ Yến đã biết.

Mạt thế bất quá hai ba năm, căn cứ thành lập cũng chỉ có một năm. Từ Yến đối với phe phái phân liệt trong căn cứ vẫn luôn mở một mắt nhắm một mắt.

Chính là gặp được Ninh Chu, nhìn cậu mềm mại yếu ớt, hắn tuyệt đối chỉnh đốn cao tầng. Người đàn ông gầy chạy trốn là hắn cố ý làm vậy, nói chuyện cũng là dựa theo dự đoán của hắn tiến hành.

Chỉ là nhìn thấy Đàm lão cùng Hạ đội trong mắt không hề che giấu tham lam, Từ Yến vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Rõ ràng ngay từ đầu mời chào hắn vào căn cứ, Hạ đội trong mắt còn lóe lên tín niệm bùng cháy, Đàm lão cũng là lão nhân từ ái. Mạt thế quá lâu, nhân tính rốt cuộc đã thay đổi.

Từ Yến đi ra phòng đàm phán, lôi điện phóng ra, chuẩn xác đánh vào người bọn họ.

“Căn cứ muốn thay đổi thời tiết.” Dương lão xoa đôi mắt, nhìn đồng bạn ngày xưa bị lôi điện đánh đến chỉ còn một hơi, thở dài một hơi, vỗ vai Lăng tiến sĩ.

“Tiểu Lăng nha, cậu không phải không thể thay thế, không cần lại gây sự, nhân loại tranh chấp nội đấu là không có ý nghĩa, thu tay lại đi.” Nhìn đôi mắt vẩn đục sau cặp kính của Dương lão, Lăng tiến sĩ tránh đi hắn.

“Anh trai, ngươi đã trở lại.” Ninh Chu ngồi ở cậu thích nhất trên sô pha, đắp một tầng thảm mỏng, ngoan ngoãn miệt mài với một cái khối Rubik.

“Bảo bối, khi nào tỉnh?” Từ Yến tiếp nhận, đem khối Rubik đã làm Ninh Chu bối rối hồi lâu hoàn nguyên, thành công thu hoạch được nụ hôn của bảo bối vợ.

“Ngươi sau khi đi. Chồng ơi, là phát sinh chuyện gì sao?” Ninh Chu không tính thông minh, nhưng cậu có trực giác giống loài vật nhỏ. Cậu nắm góc áo Từ Yến, lo sợ bất an.

“Không có việc gì.” Từ Yến trấn an cậu, “Bên ngoài căn cứ xuất hiện một đám tang thi, ta bị kêu đi tiêu diệt chúng nó, đi gấp, không muốn kêu tỉnh ngươi.”

Ninh Chu mềm mại, vụng về, Từ Yến cũng không hy vọng những chuyện nguy hiểm này bị cậu biết.

Hắn bế lên Ninh Chu, “Bảo bối, nếu tỉnh, hôm nay có phải hay không có thể bắt đầu rồi?”

Ninh Chu ngượng ngùng gật gật đầu. Khẽ ừ một tiếng.

“Vợ yêu ~” Từ Yến có được câu trả lời vừa lòng, đem đầu vùi ở vai Ninh Chu, không ngừng dùng sợi tóc cứng rắn của hắn cọ mặt vợ. “Em trước đây đã đồng ý chuyện của ta, hôm nay có thể chứ?”

Ninh Chu bị tóc chọc lùi về phía sau, gương mặt non mềm cứ chọc một cái là lõm. Cậu tránh né giữa chừng, ngốc nghếch mà nghĩ.

Cậu khi nào lại bị anh trai lừa hứa hẹn?

Đầu óc Ninh Chu còn chưa kịp xoay chuyển, Từ Yến lại không an phận đưa tay vào trong quần áo cậu, ở núm vú nhỏ chậm rãi nhéo. Sữa tươi thơm ngon lưu lại trên cơ thể, cảm giác tê dại ngứa ngáy thẳng lên trán.

“Có thể, đều có thể, ư, anh trai, đừng nhéo, ngứa...” Trong mắt trong suốt tất cả đều là bọt nước mê ly, Ninh Chu nằm trong lòng người đàn ông, ướt dầm dề nhìn Từ Yến, giống nhìn chính mình duy nhất cứu rỗi, dựa vào.

“Vậy vợ mau đi mặc đi, ta chờ em.” Từ Yến từ trong không gian lấy ra một bộ váy, đen trắng phối màu, trước ngực khoét rỗng, sau lưng khoét sâu chữ V, dài ngang mông.

Ninh Chu xách theo tổng cộng không mấy miếng vải quần áo, kinh ngạc nhìn Từ Yến.

“Cái này, cái này sao lại mặc?” Bởi vì là dỗ dành được vợ ngốc, Từ Yến vẫn luôn ẩn nhẫn, quá nhiều kiểu dáng không dám đặt lên người vợ, cho nên một bộ hầu gái trang gợi tình, khiến cho Ninh Chu đơn thuần đến mất đi chuẩn mực.

Nhìn Ninh Chu một thân màu đỏ, Từ Yến lập tức cứng đờ.

Hắn như sói đói nhìn Ninh Chu, “Bảo bối, em muốn làm một người nói không giữ lời sao?”

“Em đi mặc, anh trai, ngươi đừng hung dữ với em.”

Ninh Chu bước những bước chân khó khăn đi về phía phòng ngủ, trở ra, cậu không ngừng kéo váy ngắn ở dưới, mặt vùi vào trước ngực, hận không thể co rúm thành một quả bóng.

“Bảo bối, đừng che, rất đẹp.” Từ Yến nắm tay Ninh Chu, làm cậu mở rộng thân thể, dùng đôi mắt nóng cháy từng tấc từng tấc chịch lấy cơ thể này.

Ở căn cứ một tháng, Ninh Chu được nuôi rất tốt. Núm vú nhỏ đã lớn bằng quả táo, núm vú hồng hào dài rộng, nhẹ nhàng bóp một cái liền sẽ ra nước.

Mông cũng rất đầy đặn, trắng nõn, Từ Yến chịch cậu lúc đó, lắc qua lắc lại, sẽ vứt ra thật xinh đẹp mông vựng. Đùi cũng rất có thịt, vừa trắng vừa mềm, Ninh Chu không muốn đem lồn cho Từ Yến chịch, kẹp ở giữa hai chân, Từ Yến cũng rất thoải mái.

Toàn bộ cơ thể thon thả hòa hợp, không có một tấc nào không phải sinh ra để dành cho đàn ông.

“Anh trai, đừng nhìn, thật kỳ quái.” Váy rất ngắn, quần lót màu trắng lộ ra bên ngoài, hột le bị chịch đến sưng phồng bao bọc ở bên trong, bị gió thổi qua, lạnh buốt run rẩy môi hột le.

Núm vú cũng không được che lại, núm vú bị người đàn ông chơi qua còn đang tiết sữa, từng giọt từng giọt chảy trên ngực, nhuộm quần áo màu trắng thành màu trong suốt, đường cong gợi cảm nhìn không sót gì.

“Ninh Ninh, ta nghĩ em không hiểu một chuyện.” Thanh âm Từ Yến vừa lạnh vừa trầm, hắn nhéo cằm Ninh Chu làm cậu đối diện với mình. Con ngươi Từ Yến không hề che giấu sự xâm lược. “Hầu gái, là không có tư cách cò kè mặc cả với chủ nhân.”

Từ Yến vốn dĩ là kẻ bề trên, giờ phút này khí thế toàn bộ bùng nổ, Ninh Chu giống một con thỏ gặp thiên địch, run rẩy thân mình.

“Được rồi, tiểu nữ phó, nên làm gì thì làm, loại người chống đối chủ nhân, không có lần sau.”

Ninh Chu mờ mịt nhìn người đàn ông, làm gì? Cậu mặc bộ quần áo này, không phải là để làm cho người đàn ông sao?

Trong tay bị nhét vào một cây khăn lông, “Tiểu nữ phó, đi lau nhà đi, lớn lên gầy như vậy, trừ bỏ lau nhà cũng không làm được khác.”

Ninh Chu nghe lời cầm khăn lông đi lau sàn.

Cậu thật ra không có kinh nghiệm việc nhà, vụng về quỳ trên mặt đất, trước sau xoa sàn nhà trơn bóng.

Hầu gái trang rất ngắn, eo mềm mại hạ xuống, rãnh mông lộ ra, phía trên hai cái hõm eo nhỏ nhắn cũng ẩn hiện.

Từ Yến kêu cậu, “Người hầu nhỏ, lại đây.”

Người hiền lành xoay người, ngẩng đôi mắt mềm mại nhìn chằm chằm chủ nhân ôn nhu có lễ của mình. Giống như đang hỏi, chủ nhân, làm sao vậy?

Hắn vỗ vỗ mặt Ninh Chu, “Người hầu nhỏ, lại đây bú cu cho chủ nhân.”

Hầu gái kinh ngạc nhìn mặt người dạ thú chủ nhân, “Anh trai, chủ nhân, tôi tôi sẽ không.”

“Hầu gái là tới hầu hạ chủ nhân, sẽ không thì học.” Từ Yến không lưu tình chút nào, nhìn ánh mắt sợ hãi của người hầu nhỏ, cởi bỏ quần màu mè, dương vật thẳng tắp nảy lên mặt hầu gái.

____

cha này vừa nghiện sex vừa simp vợ
(﹡ˆ﹀ˆ﹡)♡

mình edit sẽ hơi thô tục nha, chứ mình đọc mấy chữ âm hộ âm đạo ô ngô nga là máu mình nó chạy lên não mất rồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com