Chương 68: Nước lồn đầm đìa
Chương 68: Nước lồn đầm đìa, bị anh người máy cầm ống thủy tinh chơi lỗ đít
002 cúi đầu, hôn lên hàng mi vẫn đang run rẩy của cậu, đối với hắn mà nói, đây mới coi là chiếm hữu thực sự.
Thật hung ác.
Ngôn Úc ngay cả phản ứng cũng không làm được, chỉ có thể mở to mắt nhìn về phía cảnh tượng bình thường trước mặt mình, nhưng cảm giác của cơ thể lại rõ ràng đến thế.
Kỳ lạ mà cũng không kỳ lạ.
Nhóc con đắm chìm trong dư vị cao trào, đang sợ hãi chờ đợi số phận mình sắp phải đón nhận.
Nước lồn đầm đìa, “bụp ——” một tiếng, 002 rút con cặc của mình ra.
Thịt lồn đóng mở, vô số nước dâm cứ thế trào ra, hột le đỏ tươi co rút lại, “Ưm ——” Ngôn Úc cảm nhận được bên dưới mình ướt đẫm một mảng.
Trên chiếc bàn thuộc về anh người máy giờ đây đã dính đầy nước lồn trong suốt của cậu.
Cơ thể run run, chóp mũi Ngôn Úc ửng hồng, mông lung nhìn về phía trước mặt mình, như thể có người, lại như thể không có người, cậu như muốn xác nhận: “Ngài, ngài không giết tôi sao?”
Con thỏ nhỏ đang run rẩy chờ đợi con dao mổ của tên thợ săn.
002 cười khẽ một tiếng, thuận nước đẩy thuyền: “Giết gì? Giết em sao? Nhưng anh lại hơi thích em đấy, anh định từ bỏ rồi, nhưng…… Nếu em đã yêu cầu như vậy thì ——”
Ngôn Úc trợn tròn hai mắt, vội vàng tiếp lời: “Không, không có.” Giọng nói mềm nhũn, “Không, không muốn……”
“Tôi không có yêu cầu, xin, xin ngài……” Tha cho tôi đi.
002 gật đầu: “Đương nhiên có thể.” Giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra tâm trạng tốt của hắn, chẳng qua, giây tiếp theo, 002 liền không còn vui vẻ như vậy nữa.
Hắn cảm nhận được 001 đã đến, mày nhăn lại.
Trong vô thức, ý thức không kiểm soát được muốn bay về phía 001.
“Đinh ——”
Như một sự kết thúc, lại như một khởi đầu mới, tiếng mở cửa vang lên.
Anh người máy đầy khí chất bước vào. 001 lần này ra ngoài là để giải quyết vài kẻ bại hoại trong số người máy, trên tay dường như vẫn còn cảm giác tự tay hủy diệt chúng.
Thân hình cao lớn.
001 nóng lòng muốn nhìn thấy nhóc nhân loại của mình, chưa bao giờ hắn lại khao khát ngửi được mùi hương trên người nhóc nhân loại đến thế.
Để xua đi áp lực và những dây thần kinh căng thẳng.
Trong phòng khách, tiếng bước chân không nặng không nhẹ vang lên, giày da nặng nề tiếp xúc sàn nhà.
Không lâu sau, khi anh người máy cao lớn nhìn thấy nhóc con của mình đang nằm trên bàn, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy có chút bất thường.
Không đúng.
Anh người máy biết, trực giác của hắn luôn rất chuẩn.
Mùi hương nơi chóp mũi vô cùng rõ ràng, dù không chủ động lại gần cũng có thể ngửi thấy rõ.
Đặc biệt là khi Ngôn Úc mắt rưng rưng, đáng thương nhìn về phía hắn, cái trực giác bí ẩn đó lập tức đạt đến đỉnh điểm.
“Anh, anh 001…”
Nhóc nhân loại có một thoáng hoảng loạn khi nhìn thấy 001.
Lúc này, Ngôn Úc vừa thoát khỏi nỗi sợ cái chết sắp đến bỗng nhiên phản ứng lại —— cậu dường như đã phản bội anh người máy vẫn luôn nuôi dưỡng mình.
Chiếc ống nghiệm thủy tinh mà 002 nhét vào lỗ sau của cậu, nhân cách phụ ác độc vẫn chưa rút ra.
Chỉ cần nhìn cảnh tượng hỗn độn trên mặt bàn, anh người máy cũng đủ hiểu nơi đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mọi sự che đậy của Ngôn Úc đều không có tác dụng.
Huống hồ, trên cơ thể nhóc nhân loại còn vương vấn mùi hương của nhân cách phụ nào đó.
Nồng nặc khó chịu.
Ít nhất trong mắt 001 là như vậy.
Nhưng 002 không phải đã bị hắn cưỡng chế trục xuất rồi sao?
001 không hiểu, từ cái ngày hắn gặp nhóc nhân loại, sự chiếm hữu của hắn đã lên đến cực điểm, hắn chỉ hy vọng nhóc nhân loại là của riêng hắn, của một mình hắn, chứ không phải rất nhiều kẻ cướp đoạt đang thèm muốn trong bóng tối.
Mặc dù 001 biết rõ 002 là nhân cách phụ của hắn, cũng là một phần của hắn, nhưng vẫn không được.
Trong lòng ngấm ngầm dấy lên cảm giác bài xích.
Hắn là người gặp nhóc nhân loại trước, vậy thì cậu nhất định phải là của hắn.
Là kẻ đứng đầu duy nhất ở đây, anh người máy nhìn như trầm mặc ít lời lại có được quyền kiểm soát tuyệt đối.
“Xin, xin lỗi……”
Mặt Ngôn Úc đỏ bừng, xấu hổ và giận dữ muốn chết, huống hồ hậu môn của cậu còn, còn có thứ đồ vật chưa lấy ra.
Cảm giác xấu hổ này trở nên càng mãnh liệt hơn khi 001 thực sự bước đến trước mặt cậu.
Nhóc nhân loại không biết mình nên giải thích thế nào với anh người máy về chuyện ma quỷ trắng trợn này, nói năng lộn xộn, vội vàng đến không chịu nổi, đáy mắt đọng nước, dưới ánh nhìn chăm chú không tiếng động của 001, nhóc nhân loại căn bản không chịu đựng nổi.
Chỉ có thể sợ hãi mà mở miệng trước: “Em, em……” Ngôn Úc không biết mình nên nói gì.
Đầu ngón tay phát run.
Nhưng vào ngay lúc cậu đang hoảng loạn như vậy, cơ thể lại càng trở nên dâm đãng hơn.
“Ha……” Khóe mắt đọng nước.
Môi lồn căng đến nỗi nước dịch phun ra từng đợt, hột le đỏ tươi ướt sũng nước dâm, trong suốt và lấp lánh.
Anh người máy nhìn nhóc nhân loại đang lo lắng và nhút nhát trước mắt, chậm rãi bước đến chiếc bàn, đứng ở chỗ 002 vừa nãy.
Hắn đương nhiên biết kẻ đã xâm phạm nhóc nhân loại là ai, đó là nhân cách phụ của hắn —— 002.
Nhưng 001 lại thực sự ghen tỵ, ghen tỵ đến mức không chịu nổi.
Hắn ghét nhất là tên người máy khác dám xâm phạm cậu vợ nhỏ mà hắn yêu thương.
Ngón tay hắn kẹp lấy chiếc bình thủy tinh vẫn chưa bị lỗ đít nuốt trọn hoàn toàn, như thể tò mò, từ từ rút ra một chút, rồi lại đẩy vào.
Vô số khoái cảm nối tiếp nhau ùa đến.
“Cái này là cái gì?”
Anh người máy hỏi.
“Ưm —— ha……”
Ngôn Úc cong nhẹ eo, toàn thân rùng mình, “Hức hức… Là, là chai dịch dinh dưỡng ạ……”
Đặc biệt là cái bình này cậu còn từng sử dụng qua.
Nghĩ đến đây, một đợt nhạy cảm màu hồng phấn muộn màng ngay lập tức lan khắp cơ thể trắng nõn của nhóc nhân loại.
Mái tóc đen nhánh cùng với đôi môi đỏ mọng, nhóc nhân loại xinh đẹp mắt rưng rưng không biết anh 001 muốn làm gì, nhưng cậu biết cơ thể mình thực sự rất ngứa ngáy.
“Hức hức…” Lỗ đít chưa được lấp đầy trở nên ngứa ngáy không chịu nổi, thịt mềm co chặt, bám lấy chiếc bình thủy tinh duy nhất có thể lấp đầy nó.
Lớp thịt mềm hồng hào ép sát vào thành thủy tinh trong suốt, phô bày toàn bộ vẻ dâm đãng của nó lúc này.
Không thể nói rõ rốt cuộc là bình thủy tinh tạo hình thịt ruột, hay thịt ruột đang đè ép bình thủy tinh.
Dịch lỏng từ từ chảy ra.
“Ưm ~”
“Có phải nhóc nhân loại quá dâm đãng nên mới tự an ủi trên chiếc bàn này không?”
001 vừa chơi đùa cơ thể Ngôn Úc vừa nói.
Trông hắn thật sự như thể không biết gì cả.
Lông mi run rẩy, nhóc nhân loại vẫn đang khóc lóc, tai nóng bừng, cậu biết mình sắp phải nói dối, giọng nói đứt quãng, Ngôn Úc quay đầu đi, nhỏ đến mức không nghe thấy mà “Ừm” một tiếng, mang theo tiếng nức nở.
“Là, là Ngôn Úc quá, quá dâm đãng……”
Sau gáy cậu ngay lập tức cũng đỏ bừng.
“……!”
001 gần như muốn đụ chết nhóc nhân loại đang bao che cho 002, thật sự quá xinh đẹp.
Anb người máy đã không chỉ một lần cảm thấy như vậy.
Đầu ngón tay hắn kẹp chiếc bình thủy tinh, từng chút một, từ từ rút ra rồi lại đưa vào.
Rất ngứa, rất ngứa, Ngôn Úc khó nhịn khẽ rên rỉ từ trong miệng, dịch ruột chảy ra càng lúc càng nhiều, mỗi lần bình thủy tinh tiến vào, nhóc nhân loại vốn ướt đẫm cả người lại càng thêm ướt.
Mồ hôi thơm tuôn ra không ngừng.
001 không nói cho Ngôn Úc biết, dù hắn không có quyền kết nối cảm quan với ngôi nhà này, nhưng nơi đây vẫn đầy rẫy những con mắt máy móc mà hắn đã cài đặt.
Chúng liên tục giám sát mọi hành động của nhóc nhân loại, ghi lại và cuối cùng lưu trữ vào ý thức của 001. Khác biệt duy nhất chỉ là 001 có muốn truy vấn hay không mà thôi.
“Sướng không?” Giọng anh người máy dường như trở lại vẻ ôn hòa như trước đó.
Ngôn Úc ngứa đến phát điên, hốc mắt rưng rưng, khi anh người máy hỏi, cậu gật đầu lia lịa: “Hưm, ưm —— sướng… Ha a……!”
Chạm, chạm tới rồi…
Khi chiếc bình thủy tinh chạm vào điểm đó trong ruột, nhóc nhân loại run rẩy toàn thân, đầu ngón tay ửng hồng, đầu óc trống rỗng.
Dương vật đang áp lên bụng dưới của cậu gần như không trụ được dù chỉ một giây liền bắn ra, “Ưm a ——!”
Ngay cả tinh dịch cũng thơm.
001 rút chiếc bình thủy tinh mà hắn dùng để đựng dịch dinh dưỡng cho nhóc nhân loại ra. Thân bình ướt đẫm, thậm chí còn rỉ dịch ruột ra ngoài.
Lỗ đít nhất thời không thể khép chặt, cứ đóng mở như thể những thớ thịt non đỏ hồng đang hít thở từng ngụm nhỏ.
“Không… Đừng nhìn…”
Ngôn Úc xấu hổ đến nỗi hận không thể chui tọt xuống đất, ngay cả dũng khí để nhìn 001 cũng không có. Cậu không chỉ đạt cao trào dưới sự chơi đùa của tên ác quỷ kia, mà còn bắn ra ngay trước mặt anh người máy.
Lỗ tai trở nên hồng.
Nhóc con xấu hổ, đôi mắt đầy hơi nước, hoàn toàn không dám nhìn về phía 001 đang đứng trước bàn.
“Thật là dâm đãng,” 001 nói, “Còn muốn nữa không?”
Như thể hắn sẽ hoàn toàn tuân theo ý kiến của nhóc nhân loại.
Mép lồn của Ngôn Úc vẫn không ngừng chảy nước dâm, toàn thân xấu hổ đến đỏ bừng. Dưới sự hỏi han của anh người máy, nhóc nhân loại lắc đầu, lặng lẽ biểu đạt “không cần”.
Cậu không cần.
Thật ra, thật ra nếu không phải anh 001 đột nhiên hành động, cậu đã sớm có thể mặc quần áo vào rồi.
Nhưng Ngôn Úc lại biết 001 là chủ nhân của mình, cậu cần phải thỏa mãn mọi dục vọng của anh người máy. Thế nên giọng nói yếu ớt, nhỏ bé: “Anh, anh 001 ơi…” Nhóc con thật nhát gan.
“Nếu anh còn có bất kỳ, bất kỳ yêu cầu nào, tôi đều có thể……”
Cho dù là một lần nữa thăm dò lồn nhỏ, cũng đều có thể.
Ngoan quá. Gần như khiến 001 muốn thở dài một tiếng an ủi.
“……”
Anh người máy im lặng, sau một hồi lâu, hắn kẹp chiếc bình thủy tinh vẫn còn nhỏ dịch ruột của nhóc nhân loại đặt sang một bên, tháo hai sợi dây trói màu đỏ, nhẹ nhàng bế Ngôn Úc lên.
001 dù có nghĩ đến trừng phạt Ngôn Úc thế nào đi nữa, cũng sẽ không để nhóc nhân loại bối rối nằm trên một cái bàn lạnh lẽo.
Ngôn Úc ngoan ngoãn tựa vào vai anh người máy, ánh mắt khẽ dịch chuyển, một lát sau, như bị bỏng mà quay lại.
Bởi vì cái bàn đó.
Bởi vì nước lồn trên mặt bàn đó.
Ngôn Úc nhận ra rõ ràng, là do mình chảy ra.
Thậm chí đến tận bây giờ, lỗ lồn của cậu vẫn còn chảy nước, chỉ vì ánh mắt vừa rồi của anh người máy.
Như thể rất hung dữ, lại như thể rất dịu dàng.
Lại khiến cậu mẫn cảm muốn trở nên càng thêm dâm đãng, môi thịt hồng nhuận đầy đặn bị chủ nhân cắn nhẹ một cái, lông mi không ngừng rung động.
Trong phòng ngủ, trên giường.
Ngôn Úc với làn da trắng tuyết, mắt lấp lánh lệ quang, nhìn yết hầu của anh người máy phía trên mình, không kìm được mà hôn lên. Cẩn thận ngậm lấy, không vì lý do gì khác, chỉ là nhóc nhân loại với tính cách cẩn thận đã được hình thành từ nhỏ, chỉ hy vọng sự ngoan ngoãn của mình lúc này có thể khiến anh người máy dường như đang rất tức giận đối với cậu nhẹ nhàng hơn một chút.
“Đừng hung dữ quá, được không…” Cậu đang cầu xin.
001 cúi đầu, sự u ám trong mắt không thể che giấu được, chóp mũi thẳng tắp chạm nhẹ vào má nhóc nhân loại.
Rất mềm.
Hơi thở phả ra, nóng bỏng.
Anh người máy trầm mặc không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Cứ như thể… mọi thứ sắp xảy ra sẽ khiến nhóc nhân loại khóc thật thảm.
Ngôn Úc im lặng chấp nhận tất cả, đầu ngón tay trắng nõn ấn lên ngực 001, so với anh người máy cao lớn, cậu thật sự rất nhỏ bé.
Mọi thứ đều nhỏ.
Ngay cả sự yêu thương cũng như bị bắt nạt vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com