Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40

Mộ Dung Vũ nói: "Tôi không biết."

Cậu bắt đầu vội vàng làm ổ cho mèo, tạm thời dùng quần áo cũ không mặc nữa làm một cái ổ tạm, sau đó đổ chút nước cho nó uống, lại cho ăn một ít thức ăn cho mèo.

Cố Hạo Ngôn thì ngạc nhiên: "Cậu lại còn biết mua thức ăn cho mèo?"

Mộ Dung Vũ nói: "Lúc trước tôi thật sự không biết, là cô chủ nhà ở số hai mươi đã dạy tôi, cô ấy mang anh trai hay em trai của con mèo nhỏ về nuôi, trong nhà chỉ nuôi một con, con này liền bị bỏ lại."

Cậu dừng một chút, lại nói: "Tôi cũng biết thời tiết càng ngày càng lạnh, nó ở bên ngoài không an toàn, nhưng không muốn làm khó anh, vốn dĩ còn muốn hỏi xem có gia đình nào khác sẵn lòng nhận nuôi không, nhưng tạm thời chưa tìm được."

Cố Hạo Ngôn có chút khó chịu: "Khi nào cậu lại khách sáo với tôi như vậy?"

Anh lại gần tai Mộ Dung Vũ, thì thầm: "Quan hệ của chúng ta bây giờ, cậu có cần phải xa cách với tôi như vậy không? Tôi một chút cũng không quen."

Anh thật sự cảm thấy không quen, còn có chút tức giận, cảm giác Mộ Dung Vũ cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai người ra.

Còn về tại sao lại tức giận, anh tạm thời không nghĩ ra.

Sắc mặt Mộ Dung Vũ không đổi, nói: "Quan hệ của chúng ta vẫn còn hơn ba tháng nữa, chờ A Cẩu tròn một tuổi, tôi nên trở về."

Cố Hạo Ngôn nghe những lời này của Mộ Dung Vũ thì tức giận, hơn nữa rất tức giận!

Anh gần như theo bản năng hỏi: "Cậu phải về đâu?"

Mộ Dung Vũ nói: "Từ đâu tới đây, tự nhiên thì về lại nơi đó, chúng ta không phải đã hẹn trước rồi sao?"

Quả thật là đã hẹn trước, khi đó nếu Cố Hạo Ngôn không phải vì con trai, tuyệt đối đã sớm tiễn Mộ Dung Vũ đi, cả đời này đều không muốn có bất kỳ liên quan nào với cậu.

Nhưng bây giờ anh đã quen với cuộc sống như vậy, nếu Mộ Dung Vũ đi rồi, anh phải làm sao?

Nghĩ đến về nhà sau nhìn thấy không phải người này, mà là một bảo mẫu xa lạ, cũng không cần anh làm món ăn gì, càng không cần anh phụ giúp chăm con trai, anh có thể quay về cuộc sống trác táng xa hoa trước kia, cảm nhận đầu tiên của anh lại không phải là vui vẻ mong chờ, mà là đầy lòng khó chịu.

Dường như mọi thứ đều sẽ không đúng chỗ vậy.

Trong lòng Cố Hạo Ngôn buồn bực, trên mặt cũng biểu hiện ra, anh nói: "Sao cậu lại nhẫn tâm như vậy?"

Mộ Dung Vũ có chút khó hiểu.

Cố Hạo Ngôn lớn tiếng nói: "A Cẩu dù sao cũng là cháu ngoại của cậu, cậu lại có thể nói đi là đi? Bỏ nó lại đây một mình, cậu nói xem cậu nhẫn tâm như vậy làm sao được?"

Lời lẽ chỉ trích của anh hùng hồn, không hề cảm thấy mình có chỗ nào không đúng.

Mộ Dung Vũ có chút bất đắc dĩ, nói: "Tôi đương nhiên luyến tiếc nó, nếu anh đồng ý cho tôi mang nó đi..."

Cố Hạo Ngôn lập tức cắt ngang lời cậu: "Cậu đừng có nghĩ! A Cẩu là con trai tôi, làm sao tôi có thể để nó theo cậu ở cái nơi nông thôn hẻo lánh?"

Anh vô cùng muốn kêu Mộ Dung Vũ đừng đi nữa, nhưng không hiểu vì sao, lời nói đến miệng, liền như bị nghẹn lại không thể nói ra.

Anh theo bản năng cảm thấy, nếu thật nói ra, thật giống như anh thua vậy.

Thua thể diện, thua tự tin, tóm lại là thua mọi thứ.

Cố Hạo Ngôn kiêu ngạo như vậy, đương nhiên không muốn nhận thua như thế.

Mộ Dung Vũ không cãi cọ với anh nữa, tiếp tục chuẩn bị chỗ ở cho mèo con, chờ chuẩn bị xong, lại chuyển đề tài: "Sinh nhật 50 tuổi của anh cả Cố sắp tới phải không? Tôi nên tặng quà gì thì thích hợp?"

Cố Hạo Ngôn còn đang hờn dỗi, nghe vậy giận dỗi nói: "Trà hoặc rượu!"

Mộ Dung Vũ nói: "Lần trước anh ấy tặng tôi cũng là trà, tặng lại trà thì có vẻ không tốt lắm, vậy thì tặng rượu đi. A Ngôn, anh cả Cố thích uống rượu gì?"

Giọng điệu cậu lại bình tĩnh còn ôn nhu, Cố Hạo Ngôn cũng không tiện tiếp tục giận, giọng nói cũng dịu xuống: "Không cần cậu bận tâm, tôi đã chuẩn bị xong rồi."

Nhìn thấy Mộ Dung Vũ lại muốn nói gì đó, anh không nhịn được lớn tiếng nói: "Sao thế? Cả chuyện này cậu cũng phải khách sáo với tôi sao?"

Mộ Dung Vũ có chút bất đắc dĩ, nói: "Tôi chỉ muốn hỏi anh, bữa tối muốn ăn gì?"

Cố Hạo Ngôn nói: "Không phải tôi nấu cơm sao? Tôi muốn làm gì thì làm, có gì mà phải hỏi."

Mộ Dung Vũ liền dứt khoát im lặng, quay người dẫn A Cẩu đi chơi.

Cố Hạo Ngôn ở lại tại chỗ lại hờn dỗi một hồi, tìm không thấy chỗ trút giận, liền ác ý lại nhẹ nhàng chọc chọc mèo con rất nhiều lần, nhìn thấy nó run rẩy "meo meo" kêu, tâm trạng mới coi như thoải mái một chút, sau đó đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.

Sinh nhật 50 tuổi của ba Cố làm hai tiệc rượu, một tiệc là bạn bè bên ngoài, làm trước một ngày ở khách sạn, tiệc thứ hai là người nhà và họ hàng thân thích, làm ở nhà, chỉ có hai bàn tiệc, qua lại đều là người thân cận.

Cố Hạo Ngôn giúp tham gia tiệc đầu, uống không ít rượu, tiệc thứ hai lại càng vất vả, vì anh phải vào bếp.

Mặc dù có người giúp đỡ, Cố Hạo Ngôn vẫn quá bận rộn, bộ vest chuẩn bị sẵn đều có chút nhăn, bộ dạng đeo tạp dề hoa văn lại càng bị các em họ vây xem kỹ, tiếng cười nói huyên náo xung quanh anh không ngừng.

Chờ mọi người lên bàn, tiếng cười vẫn chưa dứt, vẫn là bà nội Cố cười nói: "Mọi người đừng cười nữa, xem Hạo Ngôn hiếu thảo biết bao, chịu vì ba nó làm hai bàn tiệc sinh nhật, con trai lớn của tôi thật có phúc khí, tôi còn chưa được hưởng thụ nữa đâu."

Cố Hạo Ngôn vội vàng nói: "Bà nội, ngày mai con liền đến nhà hai ông bà nấu cơm đi."

Bà nội Cố cười nói: "Đến, đến, thường xuyên đến mới tốt. Ai, tôi cũng không biết con lại biết nấu cơm, để tôi nếm thử."

Mọi người cũng rất tò mò hương vị món ăn, mặc dù nghe rất thơm, chờ ông nội Cố và bà nội Cố nếm thử trước, mọi người mới xúm lại cầm đũa thưởng thức, sau đó đồng loạt giơ ngón cái khen ngợi.

Cô em họ lớn nhất càng nói: "Ngon quá, món ăn của anh con làm còn ngon hơn cả con ăn ở nhà hàng Michelin."

Cố Hạo Ngôn xoa nhẹ đầu cô bé: "Miệng ngọt thế."

Cả gia đình Cố ở chung đều rất hòa thuận, bất luận là anh em chị em hay giữa các nàng dâu, ngay cả thế hệ trẻ cũng thật là hòa thuận.

A Cẩu vừa xuất hiện, nhóm chú bác cô cậu của bé liền thay phiên ôm bé trêu đùa, bé lớn hơn một chút, không còn quấn Mộ Dung Vũ như trước, Mộ Dung Vũ cũng có thể hơi nhẹ nhàng hơn một chút.

Cậu vừa đến, mẹ Cố liền đi theo cậu, còn đưa cậu đến một góc nhỏ nói gì đó, ngay cả sau khi ăn cơm xong cũng đang thì thầm.

Cố Hạo Ngôn sớm đã chú ý tới, lúc này liền không nhịn được hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói bí mật gì với cậu ấy vậy? Đừng thân mật với cậu ấy như vậy, ba con mới 50 tuổi, đang tuổi tráng niên, mẹ đừng học mấy bà phú bà khác bắt đầu tìm phi công trẻ."

Mẹ Cố cười đánh anh: "Trước mặt bao nhiêu người mà nói gì bậy bạ vậy? Mẹ đang nói chuyện đứng đắn với thông gia đó."

Cố Hạo Ngôn giả vờ kinh ngạc: "Hai người còn có chuyện đứng đắn để nói à?"

Những người khác cũng đang xem náo nhiệt, mẹ Cố cười nói: "Đương nhiên là có, thông gia không phải một mình một bóng sao, mẹ có một cô em họ xa, cảm thấy rất hợp với cậu ấy, muốn giới thiệu hai người họ gặp mặt."

Mẹ Cố vì quan hệ công việc, đam mê làm mai mối, trước đây đã tác hợp thành không ít cặp vợ chồng.

Bà cảm thấy Mộ Dung Vũ một mình lẻ loi đáng thương, cô con gái duy nhất cũng qua đời, mặc dù nhà họ Cố sẽ không bỏ mặc cậu, nhưng dù sao vẫn là lập gia đình thì tốt hơn.

Cố Hạo Ngôn nghe câu nói này, theo bản năng nhìn sang mặt Mộ Dung Vũ.

Bà nội Cố tò mò hỏi: "Em họ nào của con vậy?"

Mẹ Cố nói: "Chính là cô ấy có chồng mất vì bệnh năm ngoái, ở khu Tây Thành đó, cô ấy năm nay mới 33 tuổi, có một đứa con trai cũng mới năm tuổi, ngoại hình tốt, tính cách cũng tốt. Cô ấy không muốn gả đi, muốn chiêu rể, mẹ cảm thấy thông gia rất thích hợp. Nếu thành, thì cũng không cần về quê nữa, trực tiếp ở lại trong thành, sau này cũng gần A Cẩu, A Cẩu nếu nhớ ông ngoại, còn có thể tùy thời đến thăm."

Bà nội Cố cười gật đầu: "Nghe con nói, quả thật còn rất thích hợp."

Mẹ Cố nói: "Đúng vậy, thông gia ngoại hình tốt phẩm chất cũng tốt, em họ mẹ cũng không tệ, thật sự rất hợp, mẹ đang thuyết phục cậu ấy gặp mặt người ta đó, Hạo Ngôn, con lại đến quấy rối."

Cố Hạo Ngôn căn bản không nghe lọt lời mẹ nói, tự nhiên cũng không nghe thấy lời bà trách móc, trong mắt trong lòng chỉ có người đang ngồi ở góc sofa kia.

Nghĩ đến cậu muốn gặp mặt người phụ nữ khác, Cố Hạo Ngôn ngực liền cảm thấy nghẹn lại, một ngọn lửa vô danh "vù vù" bốc lên đầu, nếu không phải anh cố gắng kiềm chế, anh nghi ngờ mình sẽ thay Mộ Dung Vũ công khai giới tính trước mặt mọi người!

Vì đã uống rượu, Cố Hạo Ngôn và mọi người gần như chạng vạng mới lái chiếc xe dự phòng trở về.

A Cẩu mệt mỏi cả ngày vì bị trêu đùa, buổi chiều cũng chưa ngủ trưa, vừa lên xe mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, chỉ một lát sau liền ngủ rồi.

Không khí trong xe nặng nề vô cùng, chờ xuống xe, Mộ Dung Vũ bế bé lên lầu, cẩn thận cởi áo khoác, giày và mũ cho bé, sau đó đặt bé lên giường đắp chăn cẩn thận.

Cố Hạo Ngôn thì khí áp thấp đi tới, bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu.

Mộ Dung Vũ so với anh một cử chỉ "suỵt", nhẹ nhàng ra khỏi phòng đóng cửa lại, xuống được nửa cầu thang, mới hỏi: "A Ngôn, chuyện gì thế?"

"Chuyện gì?"

Cố Hạo Ngôn tức giận gần như muốn nhảy dựng lên, hai ba bước đi đến bên cạnh Mộ Dung Vũ nắm lấy cổ tay cậu, nhanh chóng kéo cậu đến phòng khách, ấn cậu xuống sofa, tay kia giữ lấy cằm cậu, nhìn chằm chằm cậu ở cự ly gần, vẻ mặt khó chịu nói: "Cậu nói là chuyện gì?"

Mộ Dung Vũ gặp biến không kinh: "Anh thường xuyên vô duyên vô cớ cáu kỉnh, tôi nào biết là vì chuyện gì?"

Cậu hít hít mũi, lại nói: "Trên người anh mùi dầu mỡ rất nặng, có muốn đi tắm trước không?"

Cố Hạo Ngôn tức đến mức gân xanh trên trán giật liên hồi, giận dữ hét: "Cậu đừng đánh trống lảng! Cậu nói cho tôi biết, cậu có phải muốn đi xem mắt không? Muốn đi gặp người phụ nữ mà mẹ tôi giới thiệu cho cậu?"

Mộ Dung Vũ nói: "Sẽ không đi."

Cố Hạo Ngôn ngực bớt nghẹn một chút, âm điệu cũng bình tĩnh hơn: "Tại sao?"

Mộ Dung Vũ nói: "Tôi không thích phụ nữ, đối với phụ nữ cũng không cứng lên được, nếu đi gặp mặt, bất kể có thành hay không, hành vi này đều gọi là... lừa hôn phải không?"

Cố Hạo Ngôn nghe câu này, trong lòng càng thoải mái một chút, nói: "Cậu biết là tốt, vậy sao cậu không nói với mẹ tôi? Còn để bà ấy nhiệt tình làm mai."

Mộ Dung Vũ có chút bất đắc dĩ: "Tôi đã từ chối, nhưng bà ấy chỉ nghĩ tôi đang ngại ngùng, người đông như vậy, tôi cũng không tiện nói hết sự thật với bà ấy, chờ thêm mấy ngày, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bà ấy."

Cố Hạo Ngôn nhìn thấy thái độ của cậu, trong lòng càng thoải mái hơn, phất tay nói: "Cậu nhanh chóng đi nói đi."

Nhưng không đợi Mộ Dung Vũ đi nói, mẹ Cố vào chiều ngày hôm sau liền dẫn người đến cửa, nói là đến chơi, nhưng ý đồ thì có thể đoán được.

Cố Hạo Ngôn biết chuyện này là sau khi anh đã tan tầm trở về, anh đang lòng đầy vui vẻ muốn về trổ tài nấu nướng, làm một món cá lóc chiên xù theo công thức hôm nay anh xem kỹ, thậm chí còn cố ý vòng qua siêu thị mua một con cá còn tươi sống nhảy nhót trở về, kết quả không ngờ, vừa vào cửa mẹ anh liền cho anh một cái "kinh hỉ".

Cô em họ mẹ Cố mang đến quả thật có vẻ ngoài rất thanh tú, vóc dáng cũng vừa phải, cao khoảng gần 1 mét sáu, da dẻ cũng trắng, trừ việc có một chút tàn nhang ra, cũng không có khuyết điểm nào khác.

Cô ấy rõ ràng đã trang điểm, chiếc áo khoác nỉ được cởi ra khi vào cửa, bên dưới mặc áo len cao cổ màu đen, tóc hẳn là vừa được uốn xoăn, uốn khá đẹp, còn nhuộm màu nâu.

Cô ấy còn thoa son môi, nhưng màu sắc không rực rỡ, mọi thứ đều vừa phải, khi cười lên cũng rất dịu dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com