Chương 16 - Trình Ngộ đúng là không thích kiểu đó thật
beta:✨
Bạch Diêm Thanh nhắm mắt, trong đầu không ngừng tua lại cảnh tượng vừa rồi.
Cậu nhìn từ trên cao xuống thấy hai đứa bạn cùng phòng đang hào hứng ăn dưa ngon, định nghiêm túc chỉnh đốn bọn họ một chút, bắt xin lỗi vì tự tiện hành động.
Ai ngờ chưa kịp mở miệng đã trông thấy hình ảnh không nên thấy.
Cổ áo Thẩm Tử Việt hơi trễ xuống, từ góc nhìn của cậu trên giường cao, vừa vặn thấy trên cổ cậu ta loang lổ vết tích ái muội.
"...?"
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc cậu trở nên hỗn loạn, ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu, chứ đừng nói đến chuyện mắng người, lời vừa đến miệng đã trôi đi mất.
Hai đứa bạn vốn đang chuẩn bị tinh thần bị mắng, giờ lại bị loạt phản ứng khó hiểu của cậu làm cho đơ ra.
Lý Sâm ngơ ngác quay sang, chớp mắt nhìn Thẩm Tử Việt: "Gì vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"
Thẩm Tử Việt cũng mờ mịt, nhún vai bĩu môi: "Nguy hiểm... chắc qua rồi?"
"Khụ... cái kia, dậy rồi thì xuống đi. Bọn mình đợi Huy Tử về rồi cùng đi ăn lẩu."
Nếu người trong cuộc đã không định nhắc đến, Thẩm Tử Việt cũng quyết định coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tao bị cảm, còn ăn lẩu nỗi gì?! Bọn mày có còn tính người không?!" Bạch Diêm Thanh chôn mặt dưới gối, khàn giọng hét lên.
Không nói thì thôi, còn lôi vụ ăn lẩu ra dụ người bệnh. Đúng là không có nhân tính!
"Biết mày không ăn được cay, nên nay tụi tao ăn lẩu cà chua haha~"
"Mau xuống đi, Huy Tử sắp về rồi."
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới.
Vừa dứt lời, Kỷ Minh Huy đã đẩy cửa ký túc xá bước vào. Vừa vào chưa thấy bóng dáng Bạch Diêm Thanh đâu, liền hỏi:
"Diêm Thanh còn chưa dậy à? Không phải lại phát sốt đấy chứ?"
Hôm qua lúc y tá dặn dò hắn vẫn còn nhớ rõ, lo lắng cậu lại ngất xỉu. Kỷ Minh Huy buông balo xuống, tính trèo lên giường kiểm tra.
"Không sốt, không sốt, tao tỉnh rồi!"
Một chân hắn vừa đặt lên cầu thang thì giọng cậu vang lên, lập tức rút chân lại.
Ký túc xá cấm dùng thiết bị công suất cao, để tránh bị quản lý phát hiện, bọn họ đã kéo rèm ban công, bày biện kín đáo rồi tụ tập ăn lẩu.
Vừa khai giảng xong, Thẩm Tử Việt đã chuyển ra ngoài thuê trọ, thỉnh thoảng mới quay về ngủ một đêm tâm sự với bạn cùng phòng.
Thực ra hôm nay cậu ta về là để hỏi chuyện cảm ơn Trình Ngộ. Hỏi Trình Ngộ thì không nhận được câu trả lời ra hồn, đến lúc gặp Lý Sâm mới moi được chút thông tin thú vị.
Không ngờ mình lại bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy. Khoảng thời gian qua Chu Mộ và Trình Ngộ cùng làm việc ở văn phòng, cậu ta cũng có tham gia, nên hoàn toàn không biết gì.
"Diêm Thanh Nhi, mày với..."
"Không có gì hết! Chỉ là ân nhân cứu mạng thôi!" Bạch Diêm Thanh lập tức chối phắt với tốc độ cực nhanh. Cậu lại nhớ tới cảnh tượng xấu hổ khi nãy.
Thẩm Tử Việt: "..."
Tao còn chưa hỏi kỹ quan hệ giữa hai người, mày vội vàng phủ nhận làm gì?
Kẻ duy nhất chứng kiến, Kỷ Minh Huy, nhanh chóng tiếp lời: "Bọn mày suy diễn rồi. Trình Ngộ chỉ tiện tay giúp một chút thôi, đừng có phóng đại vấn đề."
Hôm qua ở phòng y tế hắn chỉ định trêu Bạch Diêm Thanh một chút, nào ngờ mọi người lại tưởng thật. Diễn đàn phần lớn cũng chỉ hóng hớt vui thôi.
Chỉ là mấy lời đùa, không phải sự thật.
Lý Sâm đột nhiên thấy miếng viên trong miệng không còn ngon nữa. Hắn thật sự muốn cạy miệng tên ngốc này ra xem bên trong chứa cái gì.
Sau vụ nữ sinh bị fans mắng đến mức phải xóa tài khoản, Trình Ngộ có từng tự tay giúp ai?
Huống chi lần này lại là cõng người nguyên quãng đường không do dự. Nghe nói lúc ấy có người muốn giúp, nhưng Trình Ngộ từ chối ngay.
Không phải là "đối xử đặc biệt" thì là gì?
Bạch Diêm Thanh lập tức hùa theo Kỷ Minh Huy, liên tục gật đầu: "Đúng rồi đúng rồi, chỉ có hai người họ mới nghĩ ra mấy thứ đó, đừng để ý, ăn đi."
Kỷ Minh Huy gật gù.
Hai đứa kia cứ nói linh tinh cả buổi, thậm chí bịa chuyện không có thật. Bạch Diêm Thanh không muốn tranh luận với bọn họ nữa, tùy bọn họ nghĩ gì thì nghĩ. So với Trình Ngộ, vẫn là... Thiên Thừa Dĩ Ngung...
???!!
Bạch Diêm Thanh hoảng hốt làm rơi đũa, dáng vẻ có chút ngu ngơ.
"Sao tự nhiên lại ngơ ra thế?" Thẩm Tử Việt đẩy cậu một cái, kéo hồn về.
"Mày vừa nói cái gì?"
"Hả?" Thẩm Tử Việt chỉ cằm về phía nồi lẩu: "Hỏi mày có ăn bò viên không?"
"Ăn!"
Tự dưng lại nghĩ đến Thiên Thừa Dĩ Ngung? Còn mang ra so với Trình Ngộ?
Tiểu Bạch à, đó chỉ là trong game thôi! Mau tỉnh táo lại! Vì chơi game chung với Đại thần nên mới tưởng bở, chỉ vậy thôi, tuyệt đối đừng loạn tưởng!
Phải dẹp ngay cái suy nghĩ kỳ quái này đi!
"Shii..."
Vừa vớt bò viên ra đã bị bỏng, Bạch Diêm Thanh kêu lên, Lý Sâm vội vàng đưa cốc nước cho cậu. Cậu uống liền mấy ngụm, cố gắng dập cơn nóng rát nơi cổ họng.
"Ăn chậm thôi."
"A... bỏng chết mất."
Suốt bữa ăn, Bạch Diêm Thanh không nhắc đến Trình Ngộ nữa, nhưng Thẩm Tử Việt đâu dễ buông tha. Cậu ta quay lại đây chính vì hai người bọn họ, sao có thể tay trắng ra về?
Thẩm Tử Việt giả vờ lơ đãng hỏi: "Không phải mày định cảm ơn người ta à? Không định báo đáp sao?"
Bạch Diêm Thanh ăn no, đặt đũa xuống, lau miệng nói: "Có chứ, không báo đáp thì cắn rứt lắm."
Chỉ là cái "ân" này khó báo quá thôi.
"Ờ thì..." Thẩm Tử Việt gật đầu, ngập ngừng một lúc rồi nói: "Tao gửi WeChat của nó cho mày nhé?"
Kỷ Minh Huy tiếp lời: "Gửi đi. Không có cách liên lạc thì Diêm Thanh Nhi muốn cảm ơn cũng đâu biết tìm người ở đâu."
Bạch Diêm Thanh chẳng thấy có gì kỳ lạ, chỉ là hôm qua người ta từ chối, nên hôm nay gặp Thẩm Tử Việt cậu cũng không nhắc lại.
"Không phải anh ấy từ chối rồi sao?"
"Tao nhắn trước cho nó một tiếng là được. Tao đưa WeChat thôi, người ta có đồng ý kết bạn hay không thì tuỳ."
"..."
"Ờ, vậy gửi đi." Bạch Diêm Thanh gật đầu: "Nếu đồng ý, tao mời anh ấy ăn một bữa, cảm ơn một tiếng. Thế là xong."
"Ý hay đấy." Kỷ Minh Huy gật gù. Dù sao Trình Ngộ cũng từng giúp bạn mình, mời ăn một bữa là phải phép.
Nhưng nhìn ánh mắt hớn hở của hai đứa kia, cứ như sắp kết hôn ngay khi vừa nhắn WeChat vậy, hắn hơi bất lực: "Hay là tao đi cùng mày?"
Bạch Diêm Thanh phấn khởi. Có người đi cùng thì đỡ ngại, chứ cậu mà đi với Trình Ngộ thì xấu hổ chết mất.
"Sao mà làm vậy được?" Lý Sâm bật thốt, bản thân cũng không ngờ.
Bạch Diêm Thanh và Kỷ Minh Huy cùng nhìn hắn, Lý Sâm vội chữa lại: "Ý tao là... nếu mày thật lòng muốn cảm ơn người ta thì cũng nên nghĩ tới cảm nhận của họ. Nhỡ đâu Trình Ngộ không thích có người lạ đi theo thì sao? Dù gì cũng không quen Huy Tử..."
"Đúng đấy đúng đấy." Thẩm Tử Việt phụ họa ngay: "Trình Ngộ đúng là không thích kiểu đó thật."
Bạch Diêm Thanh suy nghĩ một lát, cảm thấy lời bọn họ cũng hợp lý. Được hẹn gặp Trình Ngộ đã khó, lại kéo thêm người đi cùng thì càng không ổn.
"...Thôi, tao đi một mình vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com