Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9 - Cậu ấy thế mà dám nói người yêu cũ cùng người yêu mới nên ở bên nhau

beta:✨

Thứ hai, ngay sau khi tan học, Bạch Diêm Thanh nhận được một tin nhắn khẩn từ Lý Sâm. Hắn nhờ cậu đến khu ký túc xá phía Bắc để gặp một cô gái trong Hội học sinh, lấy giúp bộ tài liệu quan trọng mang về.

Chưa đi được bao xa, bầu trời đột nhiên sầm lại, mây đen kéo đến, mưa bắt đầu rả rích rơi. Bạch Diêm Thanh ngẩng đầu nhìn trời, cau mày, hôm nay cậu quên mang ô. Đành phải tìm đường trú mưa tạm thời vậy.

Lối tắt gần nhất là con đường nhỏ xuyên qua rừng tử đằng tím biếc, vốn nổi tiếng là địa điểm vàng của các cặp đôi yêu nhau. Đường này dẫn thẳng đến khu ký túc xá, tiết kiệm được kha khá thời gian.

Cảnh vật nơi đây yên tĩnh, lãng mạn, thường ngày là chốn hẹn hò lý tưởng cho những đôi tình nhân. Nhưng hôm nay, dưới cơn mưa bất chợt, không khí tĩnh mịch hơn hẳn, chỉ lác đác vài bóng người.

Vừa bước chân vào, mới rẽ qua một góc thì Bạch Diêm Thanh chợt nghe thấy một tiếng quát phát ra từ bên trong.

"Khốn nạn, sao mày dám lừa tao? Để xem tao có đánh chết mày không!" Giọng nói the thé của một người đàn ông vang lên, nghe có vẻ đang rất tức giận.

Có biến??

Chỉ vô tình đi ngang qua mà cũng vấp phải tình huống này sao!!

Cậu tròn mắt, đứng yên như trời trồng. Không rõ nên quay lưng rút lui hay đứng đó chờ cho qua chuyện. Suy nghĩ một hồi, Diêm Thanh quyết định đứng lại quan sát, vì quay về thì dính mưa, chi bằng cứ đợi một lúc.

Chậc chậc, dăm ba cái chuyện yêu đương.

Thật khiến cho người ta đau đầu!

Qua những gì nghe được, Bạch Diêm Thanh đã nắm bắt được đại khái tình hình. Có vẻ chàng trai kia định tạo bất ngờ cho người yêu, ai ngờ lại bắt gặp cậu ta đang tay trong tay với... một cô gái khác.

Hết nói nổi...

Tra nam!!

Dù có là gay cũng không nên chơi trò bắt cá hai tay chứ? Đã có người yêu, lại còn đi trêu chọc người khác? Vụ này mà còn biện hộ là “không cố ý” thì đúng là hết thuốc chữa!

Càng nghĩ càng bực, bản tính nóng nảy nổi lên, Diêm Thanh quyết định can thiệp. Cậu tiến đến, nhập hội một cách đầy... lạ lùng.

Tình huống từ ba người bỗng biến thành bốn người: ba nam, một nữ.

Nếu như không biết rõ chân tướng sự việc, người ta cứ ngỡ có ba chàng trai đang tranh giành cô gái này, cô gái này không khỏi quá ưu tú nên mới nhiều người thích như vậy.

Bạch Diêm Thanh đứng thẳng, đối diện ánh mắt sững sờ của cả ba người còn lại. Phải đến lúc ấy, cậu mới nhận ra mình có hơi... bốc đồng.

Nhưng vẫn không nhịn được liếc gã tra nam một cái, trông ngứa mắt không chịu nổi.

Cậu lại nhìn sang chàng trai đeo kính đang bị cắm sừng: ngoan hiền, gọn gàng, bảnh bao.

Đẹp trai như vậy mà cũng bị phản bội? Đúng là không có thiên lý!

Bạch Diêm Thanh vỗ vai anh ta, nhẹ giọng an ủi: “Loại người như này để ý làm gì. Trên đời còn bao nhiêu người tốt đang chờ anh. Với ngoại hình thế này, tìm người xứng đáng không khó đâu.”

“Thật không hiểu sao cô lại không nhìn ra bản chất của anh ta nữa. Đây này, anh chàng đeo kính đẹp trai kia…”

Cậu quay sang hai người, gợi ý thẳng thắn: “Hai người đến với nhau luôn đi! Bỏ cái tên tra nam kia đi!”

Cô gái: “???”

Trời đất ơi, cái đề xuất gì đây?

Nhìn thấy sắc mặt ba người kia có vẻ khó coi, Bạch Diêm Thanh mới đột nhiên ý thức được mình nói quá nhiều, để tránh bị ném đá, cậu vội vàng xin lỗi một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến kí túc xá.

Trời mưa lớn, cậu chạy rất nhanh.

“Tao nhổ, nó là đứa nào mà dám nói lông nói dài.”

Bạch Diêm Thanh bất ngờ xuất hiện, nói một tràng rồi chạy vọt đi, cho đến khi gã tra nam kia phản ứng lại thì người đã mất dạng rồi, lúc này lập tức nổi điên lên.

Cậu nam sinh đeo kính rũ mắt trầm tư vài giây, cảm thấy Bạch Diêm Thanh nói quả không sai, loại người này bỏ sớm thì tốt.

Nhớ lại gây phút nhìn thấy hai người họ nắm tay bên nhau, anh cười nhạo một tiếng.

"Thằng chó, chia tay đi!"

Dứt lời liền rời đi.

Cô gái kia còn đang cảm thấy mờ mịt, lại quay sang nhìn chàng trai bên cạnh, ấy thế mà cô lại là người thứ ba??

Bạn trai của cô vậy mà còn có bạn trai khác? Tức giận dâng trào, cô hất mạnh bàn tay của anh ta, giận dữ quát: "Mày đúng là đổ đểu, tao không muốn nhìn thấy mặt mày nữa."

Tên tra nam không nghĩ tới mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, liền đuổi theo cô gái: "Đình Đình, không phải như thế đâu, em nghe anh nói..."

Trò khôi hài này cuối cùng cũng kết thúc, mọi người đều đã rời đi, lúc này trong một góc, có hai bóng dáng bị mứa xối ướt như chuột lột.

"Biết thế vừa nãy tao cũng lao ra, chờ ở đây chứng kiến câu chuyện cẩu huyết này, lại còn bị mưa xối". Diệp Sanh tức giận dậm chân một cái: "Mẹ nó, tức thật."

Trình Ngộ mặt lạnh như tiền, nếu không phải vừa rồi Diệp Sanh cứ nài nỉ muốn xem mấy chuyện linh tinh, anh đã sớm đi rồi.

"À, người vừa nãy là ai vậy?  Cậu ấy thế mà dám nói người yêu cũ cùng người yêu mới nên ở bên nhau . Quá đáng thật!! Ha ha ha." Diệp Sanh nhớ tới người rời đi trước đó: "Cậu ấy cũng học kiến trúc à?"

Trình Ngộ hướng mắt nhìn theo hướng người ấy rời đi, rồi khẽ nhướn mày.

Trước kia cũng từng gặp qua vài lần, nhưng lại không biết tên, vì thế mới lắc đầu.

Diệp Sanh gật gù, đến cả hắn cũng không biết thì Trình Ngộ sao mà biết được chứ.

Mà chắc không phải học ngành kiến trúc đâu, nếu là học kiến trúc mà với dáng vẻ này, hắn không có khả năng là không biết, nhưng nói không chừng, thoạt nhìn như vậy có thể là sinh viên năm nhất.

Bạch Diêm Thanh lấy tài liệu xong thì trở về kí túc xá, bạn cùng phòng trông thấy cậu liền hoảng hốt.

Lý Sâm hẳn là vừa xem xong bộ phim thần tượng, nữ chính chia tay xong có bộ dáng giống cậu bây giờ.

"Cho học tỷ nào mượn ô hay sao mà ướt hết thế."

Bạch Diêm Thanh bị Lý Sâm hình dung ra chọc cười: "Mày cút đi."

"Từ lúc cho học tỷ đó mượn ô, tao chạy bộ về luôn." Bạch Diêm Thanh vuốt tóc, lộ ra cái trán bóng loáng: "Thế nào? Kiểu tóc mới của tao, có ngầu không?"

"Anh đẹp trai, cho em xin cái WeChat được không?" Kỷ Minh Huy trêu ghẹo, nhưng cũng phải thừa nhận là cậu quả thực rất đẹp trai.

"Ha ha, thật ngại quá, tôi không có điện thoại."

"Mày được..."

"Thôi đừng làm trò nữa, mau đi tắm rửa đi! Mày không lạnh à? Tháng này mày bị cảm tới ba lần rồi đấy!" Lý Sâm sắp chết cười vì cuộc đối thoại của hai người, nhưng người kia quả thật cứng miệng, nếu Kỷ Minh Huy mà là con gái chắc khóc ra mất.

Không nói thì thôi, Lý Sâm vừa dứt lời, Bạch Diêm Thanh lập tức run đến bần bật như thể có một cơn gió lạnh thấu xương từ bốn phương tám hướng ùa tới, khiến cả người cậu lạnh cóng.

"Lạnh quá, lạnh quá!" Bạch Diêm Thanh run rẩy cầm lấy quần áo rồi chạy thằng vào nhà tắm, trước khi vào còn để lại một câu: "Nãy tao vừa chứng kiến một bộ phim tình cảm cẩu huyết, chờ tắm xong tao kể cho nghe."

Kỷ Minh Huy và Lý Sâm trợn mắt nhìn nhau, tức khắc liền muốn mắng người, hận không thể vọt vào nhà tắm lôi người kia ra.

"Thật là thiếu đánh"

Kỷ Minh Huy mở máy tính, thuận tiện hỏi: "Sâm nhi, chơi game không?"

Lý Sâm lắc đầu, cậu ta dạo diễn đàn một lượt, vừa rồi nghe Bạch Diêm Thanh nói tới có chuyện cẩu huyết kia thì hứng thú muốn hóng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com