Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: [TG 1] Hào môn thế gia (18)

Editor: Phan Quỳnh Vàng Anh (Anhphan855)

--------

Đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, thân hình đơn bạc thiếu niên thống khổ mà che miệng, kịch liệt mà ho khan, máu tươi không ngừng từ miệng tràn ra, chảy xuống nhiễm hồng cổ áo sơ mi trắng. Qua một hồi lâu, cậu mới dựa lưng vào tường chẫm rãi trượt xuống, thoát lực mà ngồi trên mặt đất, thật lâu sau, sâu kín thở dài.

Hệ thống nhìn thấy kinh hãi, chạy ra hỏi, "Chủ nhân, có cần ta hỗ trợ không?"

Đàm Y nghiêng đầu nhìn xem bốn phía, phát hiện không có người qua đường, vì thế gật gật đầu, "Cần cần a."

Hệ thống lập ưỡn thẳng ngực, "Thỉnh chủ nhân ra mệnh lệnh!"

Đàm Y ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc mà chỉ chỉ vết máu trên mặt đất kia, "Giúp ta tẩy máy thứ này sạch sẽ."

Đang muốn phát lực làm Đàm Y hết đau – bé mèo hệ thống thiếu chút nữa trượt chân: "Meo?"

Đàm Y xách bé mèo trắng lên, một bàn tay lau màu nới khóe miệng, nhớ tới mình không có mang khăn giấy, vì thế thuận miệng lại liếm liếm. Đầu lưỡi nho nhỏ lướt qua đầu ngón tay có vài giọt đỏ tươi, đồng thời vết màu đỏ tươi chợt lóe rồi biến mất, trong nháy mắt thế nhưng có vẻ mang lại sắc khí lại yêu dị, tựa như một con diễm quỷ đứng dưới đèn đường.

Diễm quỷ lau xong máu khóe môi, nhìn về phía hệ thống mèo con đang dại ra ngơ ngác mà cười cười, lời nói thấm thía mà giáo dục nó, "Chúng ta phải biết yêu quý hoàn cảnh."

Hệ thống mèo con vội gật đầu, xoay người liền nghe lời mà bắt đầu rửa sạch mặt đường, thuận tiện đem cổ áo Đàm Y rửa sạch sẽ.

Đàm Y ngồi dưới đất, tùy ý mà cong một chân lên, bắt đầu suy tư làm thế nào để nửa đêm dưới tình huống không xu dính túi đánh úp vào chung cư Tạ Thừa Ngôn ở.

Hệ thống đang 'trăm bận ngàn lo' cũng không quên đặt câu hỏi, "Đánh, đánh bất ngờ?"

Đàm Y không chút để ý mà cuốn tóc, quay đầu lại nhìn nó ý vị thâm trường mà cười thần bí, "Ta 'thảm' như vậy, không cho người khác nhìn thì rất đáng tiếc."

Hai người kia độ hảo cảm hiện tại đều là 90, cậu chỉ cần lại thêm ít 'lửa'.

Phun ra ngụm máu, vận khí Đàm Y lại trở nên cực tốt, cậu vừa định muốn đi đâu đó tìm một chiếc xe, xa xa liền có một chiếc xe thể thao lái qua đây, thân xe màu lam cho dù ở trong đêm tối đều có vẻ cực kỳ rêu rao.

【 Tích, Giang Nhất Phàm cách đây 20 mét đang hướng về phía này . 】

{Thằng con ông cháu cha đầu thế giới này á}

Đàm Y mịt mờ mà cong cong môi, giây tiếp theo lập tức biến thành bộ dáng tái nhợt suy yếu, nghiêng ngả lảo đảo mà đi ra ngoài.

Giang Nhất Phàm đang nhàn nhã mà hưởng thụ vui sướng một mình lái con xe mới ở trong đêm đen, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh mảnh khảnh lung lay mà đi ở trên đường, vội vàng đạp phanh xe lại, lúc này mới hữu kinh vô hiểm mà dừng lại cách 'Con ma men' đó một khoảng.

Trải qua việc này, Giang Nhất Phàm cũng không còn tâm tình gì nữa, hắn một chân đá văng cửa xe, nổi giận đùng đùng mà túm lấy 'Con ma men' lai lịch không rõ, lại phát hiện 'Con ma men' thế nhưng là Đàm Y đã một đoạn thời gian không gặp.

--------

Ngồi đi nhờ xe Giang Nhất Phàm, Đàm Y thực thuận lợi mà đi tới dưới lầu chung cư Tạ Thừa Ngôn.

Lúc lái xe, Giang Nhất Phàm vô số lần mà về Đàm Y ở ghế sau. Hắn đối với Đàm Y vẫn có vài phần tâm tư nói không nên lời, nhưng người ta đã là người của Tạ Thừa Ngôn, cho hắn chín lá gan hắn cũng không dám cùng Tạ Thừa Ngôn đoạt người. Nhưng nhìn Đàm Y một bộ muốn chết không muốn sống, hắn lại nhịn không được nghĩ, có phải Tạ Thừa Ngôn đối với em ấy không tốt?

Giang Nhất Phàm nhìn bóng dáng Đàm Y, nghĩ đến lần đầu gặp bộ dáng sáng láng của cậu, trong lòng nói khó chịu cùng buồn bã không nên lời .

-------

Từ lúc bắt đầu cùng Đàm Y hẹn hò, Tạ Thừa Ngôn liền không về nhà chính. Hắn là mua một hộ chung cư ở trung tâm thành phố, đi công ty cũng thuận tiện, lại cũng cách nhà Đàm Y không xa.

Tạ Thừa Ngôn ngồi ở phía trước cửa sổ, trên đùi mở ra một quyển 《Một trăm loại phương pháp đánh bại tình địch》, bên cạnh đó là tốp năm tốp ba tựa sách hướng dẫn yêu đương lộn xộn chất bừa khắp nơi《Một trăm điều cần lưu ý cần biết khi yêu đương ,《 Cách làm người yêu bạn yêu bạn muốn ngừng mà không ngùng được 》.

Nhìn một hồi, Tạ Thừa Ngôn bỗng nhiên bực bội lên, thói quen lấy ra di động ra tính gọi điện thoại cho Đàm Y, nhưng lại nghe máy bận.

Tạ Thừa Ngôn nắm di động thẳng đến tự động tắt, như có tố chất thần kinh mà lại liên tiếp gọi lại mấy cuộc đều nghe được 'Thuê bao mày chủ bận,...', bỗng nhiên nhắm mắt chống tay lên đầu,《 Một trăm loại phương pháp đánh bại tình địch》lăn xuống trên mặt đất.

Hôm nay, Tạ Thần Phong đã trở lại, sau đó lại không gọi điện thoại được với Đàm Y. Tạ Thừa Ngôn không có cách nào mà không nghĩ nhiều, hắn hối hận, Đàm Y quá coi trọng Tạ Thần Phong, hắn như thế nào lúc ấy lại yên tâm để Đàm Y cùng Tạ Thần Phong ở bên nhau.

Trong lòng hắn có một loại sợ hãi, hắn còn chưa từng sợ hãi như vậy. Từ nhỏ, cuộc sống của hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chỉ có một lần suy sụp chính là do Đàm Y. Hắn chưa bao giờ tin tưởng trên thế giới có việc hắn làm không được, thẳng đến khi gặp Đàm Y.

Bảy năm trước, Đàm Y vì 'Người nhà' trong lòng cậu mà có thể đem hắn đẩy xuống cầu thang, bảy năm sau, cậu có phải sẽ vì 'em trai' mà tiếp tục rời bỏ hắn?

Những ngày không có mặt Tạ Thần Phong, bọn hắn có bao nhiêu ngọt ngào, hắn liền có bấy nhiêu sợ hãi khi Tạ Thần Phong trở về. Hắn thừa nhận hắn đê tiện, hắn dùng thủ đoạn bỉ ổi, nhưng mà hắn đã không có cách nào buông bỏ Đàm Y.

Mỗi lần cùng cậu tách ra, hắn đều hận không thể đem cái người đang đưa lưng về phía này quay lại, khóa cậu lại ở một nơi không ai thấy, làm cậu chỉ có thể cười với một mình mình, chỉ tức giận với mình hắn, chỉ giẫn dỗi mỗi hắn. Nhưng hắn lại không muốn nhột cậu lại nữa, hắn không muốn đêm nhốt cậu trong một không gian nhỏ hẹp kia, hắn sẽ đau lòng.

Hắn thích mỗi một động tác cùng biểu tình của Đàm Y, cậu làm hắn mê muội. Chỉ cần cùng Đàm Y ở bên nhau, hắn đều cảm thấy mỗi một thời khắc đều mới mẻ vui sướng, đó là cảm giác hắn chưa từng có, chỉ có Đàm Y mới có thể cho hắn cảm thụ đó.

Hắn muốn hết sức đối tốt với Đàm Y, muốn Đàm Y cũng đem hắn trở thành tồn tại quan trọng nhất. Nhưng mà khi tỉnh táo hắn đều có thể ý thực được, có lẽ vô luận hắn làm như thế nào, người Đàm Y coi trọng nhất vĩnh viễn đều sẽ chỉ là Tạ Thần Phong.

Tạ Thừa Ngôn lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn là tắt máy. Hắn đứng lên, quyết định tự mình đi tìm Đàm Y. Vào lúc hắn vừa thanh quần áo đi đến phòng khách, tiếng đập cửa vang lên.

Giống như có một loại tâm linh cảm ứng, Tạ Thừa Ngôn lập tức mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Đàm Y.

Tâm tình mừng như điên làm hắn không để ý tới thần sắc tái nhợt của Đàm Y, mà cậu cũng không cho hắn thời gian để phản ứng lại, nhón chân câu lấy cổ hắn liền hôn lên môi hắn.

Tạ Thừa Ngôn chỉ sửng sốt một giây, lập tức liền đoạt lại quyền chủ động, tình cảm mãnh liệt nháy mắt bậc lửa, 'bang' một cái đóng cửa lại.

------

Bên kia, Tạ Thần Phong đợi một thời gian, theo bóng đêm càng ngày càng khuya, hắn rốt cuộc nhịn không được gọi điện thoại cho Đàm Y, lại phát hiện là tắt máy.

Tạ Thần Phong lập tức luống cuống, trong đầu trống rỗng, ngay cả áo khoác cũng không kịp khoác đã chạy ra ngoài. Nhưng Đàm Y đã đi lâu như thế rồi, hắn sao có thể tìm được. Thế nhưng hắn vẫn đi từng ngõ ngách tìm kiếm, không biết trời mưa tự lúc nào, cũng chẳng hay khi nào trời đã sáng, Tạ Thần Phong không đem theo dù bị xối toàn thân ướt đẫm.

Ngay khi hắn chuẩn bị đi cục cảnh sát báo án, hắn lại nhận được cuộc gọi của Đàm Y. Trong điện thoại, giọng nói Đàm Y trầm và khàn khàn có chút không bình thường cho lắm, cậu nói mình sẽ ở ngoài mấy ngày, nói hắn không cần lo lắng.

Đầu Tạ Thần Phong nóng lên, nghĩ Đàm Y nếu chủ động gọi điện thoại cho hắn, vậy có lẽ cậu không tức giận đâu.

Nếu không tức giận, thế có phải có thể về nhà không? Tạ Thần Phong thử thăm dò muốn để Đàm Y trở về, lại từ loa nghe được một giọng của nam nhân khác —— là Tạ Thừa Ngôn.

Thì ra cả đêm nay, cậu vẫn luôn ở cạnh Tạ Thừa Ngôn. Tạ Thần Phong che lại cái trán nóng bỏng, trào phúng cười, hắn hẳn phải ý thức biết rồi chứ.

Tạ Thần Phong thật lâu không nói chuyện, Đàm Y rất nhanh cũng cúp máy, di động truyền đến tiếng "tút tút" vội vã.
Tạ Thần Phong cầm di động ở trong mưa đứng yên thật lâu, hắn không nhớ rõ mình về nhà như thế nào, một khắc đóng cửa lại, hắn lập tức ngã ầm xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com