Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: [TG 1] Hào môn thế gia (21)

Editor: Phan Quỳnh Vàng Anh (Anhphan855)

----------

Đàm Y mờ mịt mà ngẩng đầu, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trên mặt Tạ Thần Phong  hiện lên một tia hoảng loạn, tay lại ôm đến càng chặt, không cam lòng yếu thế mà nhìn về phía Tạ Thừa Ngôn, "Anh đã biết rồi, về sau không cần phải lại đến quấy rầy chúng tôi nữa."

Tạ Thừa Ngôn bị tức giận đến muốn ngất đi, chỉ cảm thấy đôi tay ôm Đàm Y chói mắt tới cực điểm, hắn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Đàm Y, "Tôi muốn nghe em nói."

Đầu óc Đàm Y mù mịt, "Nói cái gì?"

Đàm Y vừa mới nói ra ba chữ này, phần eo đột nhiên đau xót, là Tạ Thần Phong bỗng nhiên tăng lực tay. Đàm Y không khỏi quay đầu lại xem hắn, chỉ thấy trước mắt là Tạ Thần Phong đang không che giấu được bất an.

Một màn này phóng tới trong mắt Tạ Thừa Ngôn , lại thành hai người ôm nhau liếc mắt đưa tình trước mặt hắn ta. Hắn hoàn toàn lạnh mặt, đi nhanh đến, duỗi tay đem hai người tách ra.

Tạ Thừa Ngôn cũng không dùng lực quá lớn, nhưng Tạ Thần Phong không biết là bởi vì tâm trạng đang hoảng hốt nên không để ý hay vì nguyên nhân khác, sơ ý đã bị đãy ngã trên mặt đất, đầu bị va chạm mạnh vào bàn trà, phát ra một tiếp 'Cốp' thật lớn.

Đàm Y sợ tới mức hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng đẩy Tạ Thừa Ngôn ra,  tay chân luống cuống ôm đỡ Tạ Thần Phong lên, gương mặt đầy vẻ quan tâm, "Tiểu Phong, em có sao không ?."

Tạ Thần Phong liệc mắt nhìn sắc mặt lạnh băng của Tạ Thừa Ngôn, hận ý với đối phương trong lòng càng tăng thêm, nhưng hắn không thể ở trước mặt tình địch tỏ vẻ yếu thế, cắn răng đứng lên, lắc đầu, "Em không sao."

Tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng tay hắn lại nắm chặt lấy ống tay áo Đàm Y, giọng nó cũng phát run run.

Đàm Y cho rằng hắn là đau đến suýt chút nói không ra lời, đau lòng đến cực điểm, nhịn không được nóng nảy nhìn Tạ Thừa Ngôn nói, "Anh cũng là anh trai của A Phong, tại sao lại đẩy em ấy."

"Tôi đẩy cậu ta ?" Tạ Thừa Ngôn bị tức giận đến cười, lửa giận trong lòng bùng lên, cơ hồ muốn đem chút lý trí còn lại của hắn đốt hết, hắn đã quên trước khi đến đây đã suy nghĩ bao nhiêu biện pháp vãn hồi, lời nói khỏi miệng lại là lạnh lùng chất vấn, "Em thật sự  muốn chia tay với tôi sao ?"

"Chia tay?" Đàm Y bị này hai chữ đâm vào cả người run lên,  hô hấp của Tạ Thần Phong cũng cứng lại.

Tạ Thừa Ngôn nhìn bộ dáng Đàm Y ngơ ngẩn, sắc mặt thoáng chuyển tốt chút, lý trí cũng dần dần hồi phục. Hắn nghĩ khi mình gửi tin nhắn kia đi,  nói không chừng là Đàm Y  thấy được hai chữ "Đính hôn" cho nên ghen.

Hắn vừa muốn giải thích, lại  nghe được Đàm Y chậm rãi thốt ra mấy chữ, "Ừ, chúng ta chia tay đi."

Tạ Thừa Ngôn cứng đờ, một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, "Em nói cái gì?"

Không nhữngTạ Thừa Ngôn,  Tạ Thần Phong cũng bị một câu nói này của Đàm Y  làm cho ngẩn ngơ, lát sau một trận mừng như điên nảy lên trong lòng.

Tạ Thừa Ngôn bắt lấy vai Đàm Y, đã có chút mất khống chế, "Em ngẩng đầu nhìn tôi, lặp lại lần nữa?"

Đàm Y cắn chặt răng, đáy mắt lướt qua một tia đau xót khó giấu, nhưng cậu rất nhanh liền ngẩng đầu lên,  nhìn thảng Tạ Thừa Ngôn đôi mắt hơi đỏ lên, từng chữ  mà nói, "Tôi nói, chúng ta chia tay đi."

Tạ Thừa Ngôn hô hấp hẫng xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, không còn khí thế chất vẫn như lúc nãy. Hắn buông bả vai Đàm Y ra, nắm lấy hai tay cậu, cơ hồ là khẩn cầu mà nói, "Tiểu Y, em chỉ là đang ghen thôi phải không ? Tức giận? Không cần giận, anh sẽ không đính hôn cùng bất cứ ai, em đừng nói như thế nữa."

"Đính hôn?" Đàm Y lẩm bẩm nói nhỏ, "Thì ra là anh muốn đính hôn."

"Không có, anh không hề muốn đính hôn." tay Tạ Thừa Ngôn nhẹ nhàng  run rẩy, miễn cưỡng mà mỉm cười, "Trong lòng anh chỉ có em ——"

"Vậy thì chúc mừng anh nha ," Đàm Y đánh gãy lời hắn nói, lộ ra biểu tình nhẹ nhàng, "Nếu anh muốn đính hôn, tôi đây có thể an tâm."

Đàm Y như trút được gánh nặng mà tiếp tục nói, "Thật ra bỗng nhiên nói chia tay, tôi cũng có chút áy náy. Nhưng cũng không còn cách nào, tôi đối với anh đã không còn cảm giác, tôi cũng không muốn miễn cưỡng chính mình tiếp tục ở bên anh. Hơn nữa cả hai đều là đàn ông, chúng ta cũng không thể kết hôn, không có gì đang phụ trách......"

Tạ Thừa Ngôn lần đầu tiên cảm thấy không biết làm sao, hắn nhìn Đàm Y không ngừng nói ra những lời kia, từng chữ từng chữ chảy vào tai hắn, lại giống như một chút cũng nghe không hiểu , chỉ cảm thấy toàn thân kịch liệt đau đớn 

Đàm Y nói xong những lời tuyệt tình đó còn nhìn hắn cười, sau đó không hề để ý tới Tạ Thừa Ngôn, quay đầu hỏi Tạ Thần Phong có đói bụng không .

Tạ Thần Phong bàng hoàng, cơ hồ không thể khống chế ý cười nơi khóe miệng. Hắn liền tả lời Đàm Y, cảm thấy trên đầu cũng không còn đau, trong giọng nói tất cả đều là nhảy nhót. Hắn xung phong nhận việc muốn đi đến phòng bếp nấu ăn, bởi vì rất cao hứng thiếu chút nữa lại bị vướng té ngã, được Đàm Y kịp thời đỡ lên, nhẹ nhàng gõ lên đầu.

Hai người cùng nhau vào phòng bếp, một mình Tạ Thừa Ngôn  đứng ở trong phòng khách, thân thể rét run giống như mất đi  tri giác. Qua thật lâu, Đàm Y từ phòng bếp đi ra nhìn thấy hắn, mới nhớ tới còn có hắn ở đây, buột miệng thốt ra, "Anh sao còn ở đây a."

Tạ Thừa Ngôn nhìn người trước mặt giống như trở nên hoàn toàn xa lạ , vẻ mặt của cậu vẫn vô tội, hắn tựa như thấy được tâm chính mình đã đau tận thấu, ngực chỉ còn lại có một cái lỗ trống máu chảy đầm đìa.

"Thời gian dài như vậy cho tới bây giờ, em chừa từng yêu tôi sao, vẫn luôn đùa bỡn tình cảm của tôi, phải không?" Tạ Thừa Ngôn nhẫn nại mà nói.

"Cũng không thể nói như vậy sao," Đàm Y nhíu nhíu mày, giống như có chút trách cứ hắn, "Trước kia tôi thật sự rất thích anh."

"A, thích tôi." Tạ Thừa Ngôn thấp cười một chút.

Đàm Y thở dài, "Bất quá con người đều sẽ thay lòng đổi dạ, tôi cũng không có cách nào."

Một câu như vậy, cậu liền đem thời gian êm ấm của hai người trước kia phá nát. Tạ Thừa Ngôn nhịn không được che ngực, hắn cơ hồ yêu mà giao ra cả trái tim mình, mà người này lại hoàn toàn không bỏ vào mắt, cậu thậm chí mỉm cười đem trái tim đó ném xuống mặt đất, ngay trước mặt hắn, đem nó dẫm mà chia năm xẻ bảy.

"Em sẽ hối hận," Tạ Thừa Ngôn thất tha thất thểu mà đi ra cửa, ngón tay cơ hồ muốn đâm sâu vào lòng bàn tay, "Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ em!"

Nói xong câu đó, Tạ Thừa Ngôn liền biến mất ở cửa.

Đàm Y lẳng lặng nhìn hắn rời đi, dạ dày bộ bỗng nhiên lại bắt đầu kịch liệt đau đớn, mùi máu tươi dày đặc nảy lên yết hầu, cậu vội vàng che miệng lại, bước nhanh ngồi xuống bán trà.

Tạ Thần Phong cũng đi ra từ trong phòng bếp , trong mắt đều là cao hứng không giấu được, hắn không ngừng gắp đồ ăn cho Đàm Y, ảo tưởng một tương lai tốt đẹp.

Đàm Y rốt cuộc chia tay cùng Tạ Thừa Ngôn , hắn rốt cuộc có cơ hội. Bọn họ vốn dĩ  từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có người thích hợp với cậu hơn hắn, không có người nào hiểu cậu hơn hắn. Chỉ cần có thời gian, hắn nhất định có thể đem Đàm Y ôm vào lòng, trở thành người mà cậu yêu.

Tạ Thần Phong vẫn luôn ôm ấp một mong đợi tốt đẹp như vậy, thẳng đến một ngày, có một người phục vụ đi đến gọi hắn ra từ trong phòng học, nói cho hắn nghe một tin dữ.

Hắn chết lặng mà đi theo cái người tự xưng là đồng nghiệp của Đàm Y rời khỏi trường học, chết lặng mà đi theo người đó vào bệnh viện, chết lặng mà ngồi trên mặt đất ngoài hành lang, chết lặng mà nhìn ánh đèn lập loè phòng cấp cứu, trong đầu trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com