Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34 : Tím và lục. Trắng và đen (1).

Đời người nói dài cũng dài, mà nói ngắn cũng ngắn, Levi từng nghe ai đó nói như vậy. Và cũng chẳng dưới một lần anh vận động bộ óc của mình để suy nghĩ xem rốt cuộc là đời mình ngắn ngủi hay dài lê thê.

Với Levi, đời dài hay ngắn cũng chẳng quan trọng. Chẳng hiếm lần anh nhìn thấy một ai đó hèn mọn cầu xin, thậm chí đánh mất đi thứ gọi là tôn nghiêm của mình để kéo dài mạng sống được thêm đôi ngày. Anh không phán xét họ, bởi suy cho cùng, ai cũng có quyền hướng tới sự sống trên cõi đời này. Khao khát sống là bản năng, là khao khát chính đáng và đáng trân trọng của con người. Có thể có đôi khi chúng bị nhiễm thứ bụi bặm của cuộc sống trần tục, nhưng suy cho cùng, chúng chẳng đáng bị lên án. Khi con người còn khao khát được sống, tức là họ còn yêu chính bản thân mình, và cũng yêu cả cái thế giới trắng đen lẫn lộn này. Nhưng đồng thời, anh cũng chẳng đồng tình với sự hèn mọn ấy. Chẳng vì gì cả, chỉ là Levi thấy, không đáng.

Levi chợt hiểu : đời dài hay ngắn là do khao khát sống của con người quyết định, và có lẽ bản thân anh đã mất đi cái khao khát ấy từ lâu. Lâu đến mức nào? Có lẽ là từ một khoảng quá khứ nào đó đã quá xa vời, để rồi giờ đây khi nghĩ lại, Levi chỉ thấy, mơ hồ. Có lẽ là vậy nên với anh, đời dài hay ngắn cũng chẳng quan trọng. Bởi suy cho cùng, tất cả những niềm yêu mà anh từng trân trọng đều đã ra đi, thời gian cuộc đời đối với anh giờ đây chỉ là những tiếng tích tắc tuần hoàn của chiếc kim đồng hồ, vô vị. Người mẹ xinh đẹp nhưng ốm yếu, lão già tốt bụng mà cũng rất khốn nạn, hai đứa đàn em ngu xuẩn mà tốt đẹp, những người đồng đội tràn đầy mộng ước, thậm chí đến cả mối tình đầu xinh đẹp trong kí ức - tất cả họ đều đã bước đi về một miền thật xa, để lại mình Levi lạc lõng giữa cõi thời gian vô tận này.

Nhưng kể cả khi cuộc đời đã chẳng còn điều gì là đẹp đẽ, tại sao anh vẫn chưa từng một lần nghĩ đến cái chết? Levi từng tự hỏi mình như vậy. Anh có thể sẵn sàng đi ra khỏi những bức tường kia để chiến đấu với đám Titan - nhưng thốt nhiên, chưa có một lần nào anh muốn mình bỏ mạng trong những cái miệng xấu xí của chúng. Cũng đã từng có đôi lần Levi muốn buông bỏ, nhưng khi thời khắc ấy đến, cả tâm trí và cơ thể đều như có một dòng điện xẹt qua, rồi đôi tay anh như thể tự vung lên, chém hết tất cả những thứ muốn lấy đi mạng sống của mình.

Levi chợt nhận ra, anh không yêu thế giới này đến mức muốn sống vì nó, nhưng cũng chẳng đến mức muốn từ bỏ đi mạng sống mà mình được ban tặng. Cuộc đời này dẫu có đau khổ đến mấy, thì rồi con người ta - bằng cách nào đó - cũng sẽ tìm được cách thích nghi với chúng thôi. Với Levi, đó là những ước mơ của mọi người xung quanh mình, là khi tất cả cùng ngồi trên một nền đất bẩn thỉu mơ về một thế giới tươi đẹp đến lố bịch, là đôi mắt của những đứa trẻ mơ về tự do phía bên ngoài những bức tường, là đôi mắt tím của cô gái trẻ khi nhìn về phía xa xăm nơi cuối chân trời kia. Những thứ đó đều chẳng thuộc về Levi, nhưng chúng là thứ đã chữa lành tâm hồn chất chồng những nứt vá của anh, và dìu dắt anh đi qua phần còn lại của quãng đời.

Levi giờ đây sống vì những người xung quanh. Và nếu một ngày nào đó chết đi, anh cũng có thể hoàn toàn thanh thản và bước đi - bởi anh đã làm tất cả những việc mình có thể làm, bởi anh không còn cảm giác vướng nợ một điều gì cả.

Nhưng nếu... vẫn là chữ "nếu" ấy. Levi nghĩ về một tương lai có thể xảy ra kể từ khi anh nhận ra - rằng là, cô gái mà anh hằng yêu có thể vẫn còn đang sống trên cõi đời này. Nếu điều đó là thật, nếu có một ngày, anh có thể gặp lại cô gái với khuôn mặt cùng ánh nhìn tím biếc điềm tĩnh còn đọng lại trong kí ức ấy...

... Thì Levi muốn một lần được khao khát sống, được ích kỉ, và yêu cô ấy cả trọn đời.

...

Eren và Historia đã bị bắt. Có nhiều chuyện đã xảy ra sau đó, rất nhiều, nhiều đến mức nghĩ lại mà Levi chỉ thấy đầu muốn nổ tung. Nhưng tóm lại thì, bây giờ bọn họ đã phản công và tóm được một tên tạm gọi là có chức vị trong quân Cảnh Trung ương. Tên điên này cứ lảm nhảm đủ thứ về ngày tàn của quân Trinh Sát, những tội lỗi mà họ đã gây ra hay đại loại thế - với vẻ mặt nom đến là cao thượng lắm. Levi chỉ việc vặn tay gã cho nó gãy xừ đi là gã đã đổi giọng, khai ra tất cả những việc mà anh muốn biết.

Nhưng như đã nói ở trên, gã này chỉ đơn thuần "tạm gọi là có chức vị" mà thôi. Hỏi gã về kế hoạch của lão Kenny thì gã chẳng biết cái mẹ gì hết. Ồ, không hẳn, ít nhất là anh cũng biết tên đầy đủ của lão già kia là Kenny Ackerman. Có gì đó thật lạ - Levi nghĩ thế. Khi nghe đến cái dòng họ mà mình đã từng có một thời chối bỏ ấy, Levi thấy... ngổn ngang, với trăm mối nghi hoặc và chút gì đó rất đỗi hoài niệm. Những hồi ức về ngày còn thơ bé lướt qua như vó ngựa trong đầu anh, đôi mắt Levi - trong một thoáng chốc - cũng trở nên mơ hồ và xa xăm.

- Vậy còn cô gái mà các người đang truy đuổi? Cô ta là ai? - Levi hỏi, giọng anh bình tĩnh, nhưng tim thì hình như đang đập nhanh hơn một nhịp.

- Cô gái nào? - Gã quân Cảnh kia ngẩn ra.

- Eshild. Con nhãi mắt tím tóc trắng phơ mà các người muốn giết khi truy đuổi bọn này.

Gã quân Cảnh ngẩn ra đôi lúc rồi cũng phản ứng kịp, có lẽ là do không muốn bị vặn gãy nốt cái tay còn lại nên gã cũng mau chóng khai ra :

- Tôi chỉ biết cô ta là kẻ đã khởi xướng cuộc bạo loạn chống nhà vua và chính quyền thôi. Kenny đang huy động người tìm kiếm và giết cô ta nhưng vẫn chưa được.

- Vậy chắc hẳn các người cũng đã tìm kiếm thông tin về cô ta rồi nhỉ? Nôn ra đây mau.

- K-Không. Chúng tôi đã tìm kiếm thông tin suốt 2 tháng qua rồi nhưng vẫn vô vọng... - Gã quân Cảnh đáp, nhưng đột nhiên gã ngập ngừng, mắt mơ hồ như đang nghĩ về điều gì đó. Gã ngập ngừng đôi chút, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì.

Levi cau mày :

- Khai hết ra đi, hay muốn gãy luôn cái tay còn lại?

Gã Cảnh sợ tái mặt :

- Có... có một lần tôi được gặp đức vua khi Kenny báo cáo với ngài về Eshild. Ng-ngài ấy có nói là... "cuối cùng cũng đến rồi".

- Hả?

...

- "Cuối cùng cũng đến rồi", tức nhà vua biết rõ rằng việc Eshild phản loạn sẽ đến nhỉ? - Armin hỏi những người khác. Gọi là hỏi, nhưng giọng điệu của cậu ta thì lại mang tính khẳng định.

- Phải. - Jean đồng ý.

- Có nghĩa là, dù ít dù nhiều, thì chắc hẳn là nhà vua phải biết rõ về Eshild. - Armin ngẫm nghĩ :

- Hoặc có thể là... tất cả.

- Tớ nghiêng về vế "tất cả" hơn. - Mikasa nói.

Armin gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Chặng đường dài tìm kiếm thông tin về Eshild dường như đã có một bước ngoặt, nhưng đích đến thì vẫn mãi xa vời. Kẻ duy nhất mà họ có thể móc nối thông tin - trớ trêu thay - lại là kẻ mà hiện tại họ không thể chạm tới, Vua của những bức tường.

Nhưng hẳn là vẫn phải có một cách nào đó, Armin nghĩ vậy. Hẳn là vẫn còn có cách để tìm kiếm thông tin về Eshild. Ví dụ như móc nối với cô gái tên Ailynn đã chết chẳng hạn.

Armin không biết quá nhiều về cô gái tên Ailynn này. Qua lời kể của những tiền bối đã từng là đồng đội của chị ta và những hình ảnh mà Eren thỉnh thoảng thấy được trong giấc mơ kì lạ - thì tất cả mọi người đều chợt nhận ra, rằng thông tin về Ailynn ít ỏi đến nhường nào. Gia đình di cư, cha mất, mẹ làm nông, con gái gia nhập quân Trinh Sát lúc 18 tuổi - đó là tất cả những gì họ thu thập được. Mớ thông tin giống như đã bị một màn che đã bao phủ lên tất cả, chỉ để lại chút tàn dư ở bên ngoài cho bọn họ nhặt nhạnh từng chút một.

Có gì đó thật giống với Eshild.

Armin - hay bất cứ một thành viên nào khác trong quân Trinh Sát - bằng một cách lạ lùng nào đó, đều chưa từng nghĩ rằng Eshild và Ailynn chẳng có liên quan gì đến nhau. Có lẽ điểm chung giữa họ chỉ là đôi mắt màu tím rất đặc biệt, nhưng còn hơn thế nữa. Cùng một giọng điệu nói, cùng một dáng đứng, cùng một đôi mắt hững hờ khi nhìn ngắm thế giới này, cùng có chung một sự bí ẩn về thân phận - bằng chừng ấy lí do, Armin thậm chí còn nghĩ hai người họ là một. Thân xác này chết, thì linh hồn lại sống tiếp trong thân xác kia.

Một điều kì quặc đến khôi hài, nhưng Armin cho là thật. Đó là trực giác.

- Có thông tin mới từ Hanji đây. - Lời nói của binh trưởng Levi cắt ngang dòng suy nghĩ của Armin.

- Dạ? Gì thế ạ? - Jean hỏi.

- Có vẻ như quân phản loạn đang tập trung lực lượng tại quận Stohess. Quân Cảnh trung ương cũng sẽ đến đó để tóm đầu não của họ. - Levi đưa tờ giấy cho những người khác đọc :

- Vậy nên, quân Trinh Sát chúng ta cũng sẽ đến đó. Vừa để tìm manh mối về nơi chúng giấu Eren và Historia, vừa để tìm cách liên minh với quân phản loạn.

- Liên minh với quân phản loạn? - Connie ngạc nhiên.

- Phải. Suy cho cùng, mục đích của quân phản loạn là lật đổ chính quyền giành miếng ăn, tức là họ cũng có chung một mục tiêu với chúng ta. Liên minh với họ sẽ giúp ta có lợi thế hơn, nhất là sau này khi chiến thắng, khả năng họ ủng hộ chính quyền mới cũng sẽ cao hơn.

- Vậy sao... - Sasha nói nhỏ :

- Không biết có bánh mì ở đó không...

- Lên ngựa đi. - Levi ra lệnh :

- Chúng ta khởi hành đến quận Stohess.

- Rõ.

Một đoàn quân nhỏ di chuyển trên lưng ngựa tiến về thủ đô. Ánh mặt trời cũng đã bắt đầu nhô lên sau đêm dài đằng đẵng. Những tia nắng đầu ngày yếu ớt và mờ nhạt đến ảm đạm, nhưng đó là những tia sáng đầu tiên mà con người ta nhìn thấy sau một đêm lạnh giá và tối tăm. Tương lai hình như cuối cùng cũng đã đến.

Levi nhìn vào quãng đường dài như không có đích đến phía trước, đôi mắt anh ngày càng kiên định. Lần này, dẫu kẻ địch có là ai, anh cũng sẽ quyết không thua cuộc.

Vậy nên, Eshild...

Hãy chờ ở đó.

Tôi đang đến tìm cô.

———————

Một chương truyện bất ngờ dành cho các bé 2k7. Chúc các bé thi tốt.

-Haley-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com