Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1

'Tí tách'

Nhạt nhòa.

Dường như tất cả các giác quan của cô đều đang dần chậm lại. Mọi thứ dần nhạt nhòa đi.

'Tí tách'

Hạnh phúc.

Sau bao nhiêu năm, bao nhiêu mất mát hy sinh, chúng tôi cũng đã dành được cuộc sống yên bình, hạnh phúc.

'Tí tách'

Cười.

Cô ngồi đó nhìn mọi việc xung quanh, mỉm cười thật tươi.

'Mình thất hứa với anh ấy mất rồi'

Có cái gì đó nghẹn lại ở nơi cổ họng. Hình bóng của vị Thủy trụ - Tomioka Giyuu hốt hoảng gọi to tên cô, nước mắt của anh cứ rơi không ngừng. Không thể tiếp tục làm kế tử của anh rồi, thật tiếc quá.

"Giyuu... cảm ơn... anh... vì tất cả"

"Em sẽ ổn mà. Xin em, đừng nói vậy. Em sẽ ổn mà"

Giyuu giọng run rẩy, giống như mong muốn mà cũng giống như đang thành khẩn cầu xin.

Trước khi mất, quả nhiên con người ta đều có thể nhìn lại hồi ức. Một mảnh hồi ức ấy đều là chàng trai ấy, mái tóc trắng tinh khôi ấy. Đẹp đến lạ.

"ĐỪNG BỎ TAO"

Tiếng hét đau như bị xé lòng, ai oán. Cô đã mong, anh không thấy cô như vậy. Xin lỗi anh. Cô nhắm mắt, trút hơi thở cuối cùng.

_________________________________

Có mùi hương kì lạ, cô cảm nhận được xung quanh, cô gắng mở mắt, mong rằng là cô còn sống, còn đang ở Điệp Phủ trị thương. Nhưng không, mở mắt ra thứ đầu tiên lọt vào mắt cô là trần nhà. Nhìn xung quanh căn phòng cũng thấy mọi thứ hết sức kì lạ, có những thứ ở Điệp Phủ cô còn chưa thấy bao giờ. Đang hí hoáy xem đống đồ kì lạ, cô mới dậy ra mình đã được băng bó vết thương và chúng dường như chỉ là vết thương nhẹ? Mọi thứ làm cô hoang mang.

'Cạch'

Cửa khẽ mở, một người đàn ông bước vào.

"A, cô tỉnh rồi, để tôi báo bác sĩ khám lại cho cô"

Gỗ? Người đàn ông đó có mùi của gỗ?

Sau khi kiểm tra lại tình hình sức khỏe, cô mới biết đây là bệnh viện. Người đàn ông khi nãy là Kamui Woods - vị anh hùng đã cứu cô, còn một người nữa cũng tham gia cứu cô? Cô chợt nhận ra, đây không phải thế giới của mình. Cô thất thần, dụi mắt rồi lại nhắm mắt, mở mắt một lần nữa. Đang hoang mang thì người kia lên tiếng.

"Em có thể cho tôi thông tin liên lạc của gia đình em được không?"

Cô ngớ người...

"Em không có gia đình ạ"

Nhận ra thân thể hiện tại của mình chỉ mới 15 tuổi. Cô 18 tuổi mà? Trả lại tuổi đây, cô khóc trong lòng.

"Vậy nơi em cư trú hiện tại?"

"Em cũng không có luôn ạ!"

Vô cùng hồn nhiên trả lời, cô vẫn mỉm cười còn vị anh hùng đã lo lắng rồi. Vậy thì giải quyết sao đây? Còn đang băn khoăn lo nghĩ, thì một chuột bước vào, theo sau là một vị anh hùng khác.

"Ồ Eraser Head, anh đến thăm cô bé à? Còn vị hiệu trưởng đây là?"

Con chuột ấy cười hiền.

"Xin lỗi nhưng tôi và Eraser Head đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện rồi, xin lỗi vì sự khiếm nhã này. Nhưng dù sao, cô bé cần chỗ ở mà?"

Cô gật đầu lia lịa.

"Bên tôi sẽ cung cấp chỗ ở và cấp phí cho em đi học đổi lại em cần thi đỗ vào cao trung U.A. Em có thể làm được không? Bởi tôi thấy ở em có điều gì đó đặc biệt"

Cô suy nghĩ nếu như có thể cung cấp cho cô chỗ để nuôi bản thân thì cũng được, thi vào trường học thôi mà, cô sẽ làm được. Kệ thôi cứ nuôi thân trước đã.

"Em làm được ạ"

Và cứ thế, giao ước thành lập, cô chăm chỉ học tập, cắp sách tới trường, thường xuyên luyện tập. Cô đã luôn mong chờ sẽ gặp được ai đó thân quen nhưng đã mười tháng trôi qua kể từ khi cô đến đây, cô vẫn không tìm thấy ai cả. Thật cô độc.

Chưa bao giờ màn đêm lại yên bình đến thế. Cô lặng lẽ ngắm ánh trăng tuyệt đẹp ấy.

"Giá mà có thể cùng ngắm với mọi người"

Cô nhớ họ, nhớ cái nơi Thủy Phủ tràn đầy ấm áp ấy, nhớ cái vị Phong Trụ có chút đáng sợ mà lại luôn thấu hiểu lòng cô, nhớ đến mấy cậu tân binh ngô nghê ngày ấy. Tất cả chỉ còn là hồi ức.

Cô trở về nhà, nghỉ ngơi lấy sức, chờ đón ngày mai. Ngày mai là ngày thi vào cao trung U.A, đến lúc hoàn thành giao ước rồi.

_____________________________

Cô đã sợ rằng kỳ thi sẽ khó lắm nhưng thật may mắn, cô sẽ thi đỗ thôi. Mặc cho lo sợ khi nhìn thấy lũ robot, lần đầu nhìn thấy mấy thứ này có chút kinh hãi nhưng chúng dễ xử lí hơn quỷ. Cô nhẩm tính đủ 70 điểm tiêu diệt robot rồi đi kiếm con robot 0 điểm, đã đi thi thì phải thử hết các loại mới vui.

Trong suốt dọc đường đi, cô nhìn thấy rất nhiều cách tiêu diệt robot thú vị. Nhìn rất vui, cô cũng muốn có kosei mạnh như vậy. Tất nhiên đời không như là mơ, kosei của cô là không gian. Cô có thể mở một không gian nhỏ để chứa đựng đồ vật. Khá tiện cho việc cất kiếm, các đồ y tế cũng như đồ ăn nhưng vô dụng trong chiến đấu. Cô rất là đau lòng đó nha.

Nhìn thấy mục tiêu là con robot khổng lồ, có chút gì đó khiến cô hưng phấn. Không chần chừ, cô quyết định giải quyết nó.

Thủy chi hô hấp - bát thức : Lang Hồ

"Cô ta là cái gì vậy?"

"Một kiếm liền xử lí rồi???"

"Ngầu quá"

Buổi thi đã kết thúc như vậy đấy.

------------------------------------------

Kaizan Ann

Cre : irt_5433 (tw)

Tuổi : 15

Chiều cao : 1m65

Kosei : Không gian

Là kế tử của Tomioka Giyuu. Nay trở thành học sinh của cao trung U.A.

Sử dụng : Thủy chi hô hấp
                   Hà chi hô hấp (chưa thành thục, một số chiêu thức còn chưa tập được)
Trong quá trình chuyển đổi hơi thở sẽ khiến cô mệt mỏi, càng chuyển đổi nhiều lần thì càng nhanh chóng kiệt sức, chuyển đổi quá 2 lần thì sẽ khó thở, bất tỉnh trong một khoảng thời gian.

Chẳng phải may mắn mà được người ta cứu về, em là tự mình liều mạng mới thoát nạn.

Có người đã từng nói với em :
"Hãy cảm nhận cơn thịnh nộ. Cơn thịnh nộ mạnh mẽ và thuần khiết của việc không thể tha thứ sẽ trở thành động lực để em không ngừng chiến đấu."
Có lẽ vì điều đó mà khi tức giận thì tinh thần chiến đấu của em càng cao, càng đáng sợ.

"Em cảm thấy rất vui vì chị đã xuất hiện trong cuộc đời em. Có lẽ vì chị quan trọng nên cho dù không phải kế tử của em, em cũng muốn dạy chị 'Hà chi hô hấp' "
"Nếu tương lai có ra sao, em cũng mong sẽ gặp lại chị một lần nữa"
Bóng hình thiếu niên nhỏ tuổi mà mạnh mẽ ấy đã khiến cô luôn hướng về tương lai, chưa từng gục ngã vì thực tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com