Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

P.1-Chương 17: Món quà gặp lại

 
     "Cái người này!... Khí thế mạnh thật?!"

     Đó là ấn tượng đầu tiên khi Tomoko chính diện đối mặt gã mà cô tự cho là "Sát nhân đường phố", một gã đáng sợ, giết người không gớm tay, gây hoang mang khắp nơi trong thành phố NewYork. Có lẽ là để thỏa mãn thú tính của mình? Hoặc là, có bí ẩn gì chăng?

      Trong một thoáng thất thần, cô căng ra đôi mắt để nhìn, không dám lơi lỏng khỏi bóng đen thần bí đằng trước. Lặng lẽ hít sâu, Tomoko cảm giác toàn bộ trái tim trong lồng ngực mình đập nhanh hơn rất nhiều.

"Vù...vù...ù ù ù."

      Trong đêm, những đám mây đen kịt thêm phần nặng trĩu vì chở đầy hơi nước, chúng từ từ dịch chuyển cho tới khi che kín cả chút ánh sáng lẻ loi cuối cùng từ mặt trăng. Có lẽ sắp sửa lại là một cơn mưa to.

      Mái tóc dài của Tomoko bị gió lạnh thổi xòa ra sau vậy mà cô lại cảm giác cả người như đang toát mồ hôi hột. Tâm lí có phần căng thẳng, Tomoko nhíu mày, môi mím chặt tự hỏi, chính cô đều không cách nào trăm phần trăm tự tin có thể hạ gục hắn, sau khi chịu ảnh hưởng từ khí thế mãnh liệt trên người tên sát nhân.

     Con hẻm nhỏ nằm im lìm trong sự tĩnh mịch, duy nhất tiếng bước chân của người đàn ông đó vang lên rõ mồn một đồng thời kéo theo cả nhịp tim của Tomoko.

      Hắn chậm rãi tiến bước về phía cô. Mái tóc đen dài tận eo buông thõng tăng thêm phần bí hiểm, đầu mang mũ len, hai tay cắm trong túi áo khoác măng tô. Màu đen có vẻ là trang phục ưa thích của hắn, nhưng thật phù hợp. Khí chất bất đồng với Shikamaru âm hiểm, giảo hoạt, vừa không giống Gin, tàn nhẫn, thất thường. Hiện tại, khuôn mặt hắn một nửa còn khuất trong bóng tối, bí ẩn, lạnh nhạt mà vẫn khí thế bức người.

     Khi hắn chỉ còn cách năm bước chân, Tomoko kiên định quyết tâm, động thủ trước thì càng chiếm ưu thế. Ngay lập tức quẳng ba lô dưới đất. Tomoko nắm chặt hai tay phòng thủ. Nháy mắt di động, chân phải nhanh như xé gió, quét ngang, nhắm chuẩn phần eo của người đàn ông.

    Đáng ngờ là người này có một thoáng sửng sốt, nhưng dựa vào kinh nghiệm lão luyện, tích tắc nửa người trên đã co lại về sau.

    Qủa nhiên đúng như cô nghĩ, hắn phản ứng cực tốt. Tomoko động thủ chẳng báo trước, dù không như mong muốn lắm, cô tiếp tục dựa thế cùng người đàn ông thần bí đó cận chiến. Hai người qua lại vài lần, hắn đỡ chẳng chút khó khăn. Tomoko biết gặp được đối thủ, sự hưng phấn dần dần đè ép nỗi sợ hãi ban đầu trong lòng.

    - Xin lỗi nhé! Ông chú sát nhân đường phố biến thái. Coi như chào hỏi đi, Tomoko sẽ giới thiệu ngươi đến một chỗ rất thú vị...

    Cô ác liệt cong lên miệng cười khiêu khích, đôi mắt lóe sáng tia linh lợi, lúc hạ thủ thì tuyệt nhiên chưa chậm lại. Cô cố ý phát huy khả năng lảm nhảm của mình, với mục đích phân tán lực chú ý của hắn, ngầm tìm kiếm cơ hội.

     Đáng lẽ, nhìn tuổi tác và cách ra đòn ung dung của hắn thì hẳn phải rất lão luyện. Tuy nhiên, lạ không tưởng được, câu nói vớ vẩn của Tomoko có tác dụng ngay tức khắc.

     Người đàn ông thoáng sững sờ, chậm mất một nhịp, còn để cô nhìn chuẩn thời cơ, suýt chút nữa ăn trọn một cú đá trên mặt. Dù né kịp, nó vẫn sượt qua cằm khiến hắn có chút nhức nhối. Tạm lùi mấy bước, người đàn ông nhếch môi suýt xoa, cười khổ, cảm thán sự xui xẻo của bản thân.

     Mà tên xui xẻo đó không ai khác ngoài Akai Shuichi. Anh chỉ đơn giản đang đi xem xét xung quanh nơi xảy ra án mạng hôm trước liền bị ngộ nhận làm hung thủ. Nhìn đến một cô gái trẻ, giờ này còn ở trên đường quá nguy hiểm, mới dự định bước tới nghiêm túc nhắc nhở cô nhanh đi trở về. Nhưng hắn không ngờ được sẽ đột nhiên gặp lại "mèo con nhỏ" hấp tấp này.

- Ông chú? Tôi có già vậy sao?

    Akai càng nghĩ càng phiền lòng, nói ra câu mà anh muốn hỏi từ ba năm trước. Lần này, cô còn nói anh "biến thái". Điều đó khiến Shuichi thực sự hoài nghi vẻ ngoài của mình. Chẳng phải mọi người vẫn mê vẻ vừa khốc vừa đẹp trai của anh đấy ư? Anh chẳng nhẽ không để cho cô có ấn tượng gì sao?

    - Muốn biết? Vậy đi cùng tôi đến đó là được. Câu hỏi của chú, tôi sẽ cân nhắc suy nghĩ trả lời._ Tuy cố tỏ ra bí hiểm như vậy nhưng thực tế trong lòng Tomoko rất khó hiểu. Vấn đề này liên quan nơi nào? Không phải hai người đang đánh nhau?

     - Đi đâu?_ Akai đoán là cô nói giỡn, nhưng anh vẫn không nhịn được hỏi.

    - Nhà giam của trụ sở FBI. Rất thích hợp với ngươi!

    - FBI??? Haha! Quả thật, đúng như thế!

     Sự kinh ngạc qua đi, Shuichi mỉm cười thần bí. Nói không quá, đúng là sân nhà của anh, sao có thể không hài lòng chứ?

    - Vậy, tôi sẽ cảm ơn em trước cô bé.

     Tomoko cực kì khó hiểu nghĩ bụng, ý cô nói là để hắn đi bóc lịch.
"Gã này phải thần kinh không vậy? Thôi đúng rồi, hắn là hung thủ giết người hàng loạt, tất nhiên đầu óc phải có vấn đề!"

      Tomoko chấm dứt nói nhảm, liền trực tiếp động thủ. Bởi cái bụng của cô đang kêu gào vì đói, mệt và rất rất buồn ngủ.

      Akai cũng tập trung đánh trả. Vừa nãy cô ra đòn rất sắc bén, nên anh muốn thử xem mèo con nhỏ giờ tiến bộ đến đâu, dù anh chưa xuất toàn lực, phần lớn chỉ phòng thủ, ngẫu nhiên sẽ phản kích. Nhưng anh đâu có biết nỗi khổ của Tomoko lúc này, và nếu hiểu được suy nghĩ của cô không biết anh sẽ có biểu cảm gì nữa???

      Một lúc sau Tomoko dừng lại thở dốc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cái tên khó chơi trước mặt. Không thể phủ nhận, hắn quá tốt, tốt đến mức cô muốn cắn chết hắn. Đã xuất ra toàn bộ kĩ năng mà vẫn chỉ khiến hắn hơi chút chật vật, còn cô mệt gần chết. Tomoko không nghĩ bỏ cuộc, nhưng cô cần tìm cách khác gục được Shuichi. Đáng tiếc, nếu cô nhận ra một điều là quanh người Shuichi đâu có chút xíu sát khí của tên sát nhân thực thụ, thì đã chẳng cần mệt chết mệt sống rồi.

     Shuichi thầm khen cô tiến bộ rất lớn, khiến anh chật vật đâu phải là điều dễ dàng. Cảm thấy đã đủ, anh định nói cho cô sự thực, nhưng cô đột nhiên tiếp tục, anh bất đắc dĩ tăng lớn sức lực, phản thủ chế trụ tay cô ra sau. Tomoko có chút thống khổ kêu lên đau đớn, người mất đà ngã quỵ.

     Anh lập tức biến sắc mặt, vội vội vàng vàng đỡ lấy cô ngồi xuống, tự trách bản thân khống chế lực đạo chưa tốt làm cô bị thương.

     - Em sao rồi, Tomoko? Đau ở đâu? Nói cho tôi biết!

    Nhưng ngay lúc này, tay cô lật lại giữ chặt tay trái, tay thuận của anh, khuỷu tay còn lại dứt khoát đánh trúng cằm Shuichi, rồi ghì thật chặt lên cổ của anh, xoay người đè anh dưới đất.

Cô tức giận, đe dọa.

     - Hừ! Anh là ai?Tomoko là để anh gọi ư?_ Cuối cùng, hành động gấp gáp lo lắng của hắn mới làm cô nghĩ đến khả năng người trước mắt không phải sát nhân đường phố.

       Shuichi thật sự không ngờ tới hành động này của Tomoko. Nói cách khác, anh hoàn không chút phòng bị để cô thực hiện được ý đồ. Nhưng khi chứng kiến khuôn mặt của cô gái nhỏ đã mệt đến xuất một tầng mồ hôi mỏng, miệng vẫn cười đắc ý chỉ vì cố gắng để áp chế cho được anh, kì lạ là điều đó để anh vừa buồn cười vừa không biết phải nói gì. Khó hiểu hơn, anh cảm thấy cô đặc biệt đáng yêu. Đôi mắt vui sướng, rạng ngời của cô lúc này, bất tri bất giác in sâu vào đáy lòng của anh.

     Shuichi chợt thắc mắc, trời rõ ràng là ban đêm, nhưng đôi mắt đó lại vẫn sáng tỏ đến thế???

"Tomoko! Vì sao em luôn bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi nhỉ? Em luôn khiến cho tôi không kịp chuẩn bị... không kịp chuẩn bị để trái tim bắt đầu dư ra khoảng trống."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com