Chương 16: Ngoại truyện
"Em bị bắt rồi, cô ma nữ tiểu thư."
Shimayama Kiri vừa bước vào nhà liền bị còng tay, cô nhìn chiếc còng kim loại lạnh lẽo trên cổ tay, lại liếc nhìn người đàn ông cười tủm tỉm rũ mắt.
"Bắt?"
"Ôi trời — vô tình quá, Kiri-chan."
Anh oán trách. "Rõ ràng là người yêu vừa mới kết giao, buổi tối cũng đã hẹn cùng đi nhà hàng, cư nhiên lại đột nhiên biến mất trên đường đi... Thật quá đáng, anh còn tưởng Kiri-chan hối hận, biến thành đạo tặc trộm tim không chịu trách nhiệm chứ —"
"Xin lỗi... Bởi vì ma lực đột nhiên có chút vấn đề..."
Hagiwara Kenji ngắt lời giải thích của cô gái, bế cô lên đặt vào lòng mình ôm, than thở một cách oán trách lại làm nũng.
"Kiri-chan bỏ chạy là đứa trẻ hư đó nha."
"Hagiwara..."
"Anh một mình ở trong nhà đợi lâu như vậy, siêu cấp cô đơn —"
Thanh niên không cần che dấu cọ đầu vào cổ cô, cảm giác ngứa do đuôi tóc mang lại khiến Shimayama Kiri ngượng ngùng quay đầu đi, thấy một bó hoa hồng lớn đặt bên cạnh Hagiwara Kenji, đã héo úa.
Vốn dĩ vì ma lực đột ngột không ổn định mà vội vã chạy trốn, bỏ lại người yêu đang hứng thú đặt bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, cô ma nữ tiểu thư đã rất rối rắm liệu đối phương có giận dỗi hay không.
Không ngờ đối diện lại là sự làm nũng và uất ức của người yêu, hơn nữa còn bỏ lỡ kế hoạch hẹn hò và tâm ý mà đối phương đã chuẩn bị tỉ mỉ, điều này càng làm cô thêm áy náy.
Shimayama Kiri an ủi vỗ vỗ anh, "Hagiwara muốn bồi thường gì không?"
"Ừm... Bồi thường —"
Thanh niên dường như đang suy tư, vuốt ve chiếc còng tay kim loại màu bạc, kéo tay cô lại hôn lên cổ tay cô ma nữ tiểu thư. "Nếu còng lại bên cạnh anh, Kiri-chan sẽ ngoan hơn không?"
"... Anh biết ma pháp là một thứ vô cùng hữu dụng đi, Hagiwara."
Anh ghé sát tai cô gái, thì thầm bật hơi. "A, nhưng mà anh chính là đang vọng tưởng ý đồ bắt giữ một cô ma nữ tiểu thư đó nha."
Shimayama Kiri bình tĩnh động đậy tay, chiếc còng kim loại màu bạc trên cổ tay biến mất.
Bàn tay của thanh niên tóc ngang vai bị trói bởi một loại ma thuật vô hình, bị kéo lên, để lộ đường cong tuyệt đẹp, mịn màng của cơ bắp cánh tay.
"Đây là hành hung cảnh sát đó nha, Kiri-chan." Hagiwara Kenji ngẩng đầu nhìn đôi tay bị trói chặt, phản đối mà không hề phản kháng.
Shimayama Kiri không lên tiếng, không nhanh không chậm đưa tay ra xoắn những lọn tóc rủ xuống tai.
"Cảnh sát Hagiwara còn muốn bắt tôi sao?"
"A... Tư thế này bị gọi là Cảnh sát Hagiwara cũng rất giống tư thế play nào đó."
Thanh niên bất đắc dĩ cử động, cố gắng đổi một tư thế thoải mái hơn một chút, nghiêng đầu về phía cô nháy mắt một cái. "Hơn nữa — anh lại bị Kiri-chan chế phục ngược rồi này."
"Vậy không có cách nào."
Cô nói nhỏ, kéo kéo sự trói buộc chặt chẽ bằng vỏ chăn trên cổ tay thanh niên.
Tay Hagiwara Kenji rất đẹp, khớp xương thư thái, ngón tay thon dài, lòng bàn tay to rộng và ấm áp, khi chạm vào có thể cảm nhận được những vết chai sạn hơi thô ráp ở lòng bàn tay và kẽ ngón tay anh. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chạm vào xương cổ tay thanh niên, lại bị ngón trỏ anh mềm mại móc lấy, bàn tay mảnh dài kiên nhẫn chế trụ cô dọc theo kẽ ngón tay từng chút một, sau đó đan vào nhau bị ấn lên tường.
Cô gái nâng chân lên, đầu gối chống vào eo bụng anh, cách lớp áo sơ mi mỏng mềm mại, cũng có thể cảm nhận được cơ bắp phập phồng và xúc cảm đàn hồi dưới đầu gối.
"Ư..."
Hagiwara Kenji kinh ngạc nhưng nhẫn nhịn kêu lên một tiếng, cúi đầu nhìn cảnh tượng hơi nằm ngoài dự đoán của anh.
"... Em đang làm gì vậy Kiri-chan."
"Bồi thường?... Không, không phải, tôi tính toán chứng thực tội danh."
Shimayama Kiri nắm lấy chiếc cà vạt sẫm màu quanh cổ chàng trai và trao cho anh những nụ hôn nhẹ nhàng, rời rạc.
Môi cô gái mềm mại lại mang theo hơi lạnh, giống như những hạt tuyết điểm xuyết giữa mùa đông, đậu trên hàng mi dày cong vút, chiếc mũi thẳng tắp, cùng vành tai mỏng manh mềm mại của anh.
Để lại một chút dấu vết nhạt nhòa cùng xúc cảm, nhưng lại nhanh chóng tan biến không thấy.
"A... Thật táo bạo."
Hagiwara Kenji thở dài, nhưng lại không thể kiềm chế mà nở nụ cười. "Hoàn toàn là cấp độ phải bị bắt lại rồi."
"Nhưng mà Hagiwara đã không có cách nào quấy rầy và ngăn cản tôi làm chuyện xấu rồi."
Mái tóc màu trắng của cô gái cọ xát qua đường hàm dưới xinh đẹp của thanh niên, lại tiếp tục đi xuống, đuôi tóc hơi dài quét tới quét lui trên ngực anh đang hơi run rẩy vì ngứa.
Hagiwara Kenji thở dốc, cơ bắp căng thẳng khi Shimayama Kiri cắn yết hầu đang lăn lộn của anh, nhưng lại lập tức hợp tác mà thả lỏng.
"Bất quá cái này thật sự là thử thách người đó nha."
Anh khẽ lẩm bẩm một câu.
Lưng thanh niên dán thẳng tắp vào bức tường cứng rắn, mà chỉ có thể bị động nhìn cô gái như thể đang thăm dò cái gì, bình tĩnh lại thong thả dọc theo cơ bắp cánh tay bị kéo căng và chiếc cổ thon dài yếu ớt của anh, tiếp tục nghiên cứu đến lồng ngực phập phồng và đường cong eo bụng căng chặt rắn chắc, nghiêm túc chạm vào và tìm tòi nghiên cứu.
Đi kèm là tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, cùng tiếng thở khẽ mang theo chút áp lực của Hagiwara Kenji.
"Người anh nóng quá, Hagiwara."
Nhiệt độ cơ thể quá cao dưới lòng bàn tay khiến Shimayama Kiri nhịn không được cảm thán.
Bàn tay mềm mại lại mang theo hơi lạnh làm thanh niên nhịn không được hừ nhẹ ngửa đầu, đặt gáy dựa vào tường, cực lực kiềm chế và nhẫn nại.
"Ha... Đây là anh đang thể hiện tình cảm đó nha."
Shimayama Kiri dừng lại một chút, đầu gối chống vào cơ bắp bụng anh hoạt động vị trí, hơi dùng sức, liền nghe thấy đối phương khó nhịn khẽ rên một tiếng, mang theo hơi thở dốc khắc chế lại quyến rũ.
"Đừng nói những lời như vậy."
Cô cúi người lại lần nữa hôn lên đôi môi mềm mại xinh đẹp của thanh niên.
Khi khắc chế thu hồi sự chạm chạm thân mật như vậy, đôi mắt ướt át rũ xuống vẫn nhìn thẳng lại.
"Biểu cảm thật xinh đẹp."
"Ưm ~"
Những sợi tóc mềm mại của thanh niên bị mồ hôi trên trán làm ướt, sau đó bị ngón tay thon mềm của cô gái thuận thế vén lên, lộ ra đôi mắt sáng ngời ôn nhu cùng màu ửng hồng hiện lên trên làn da trắng nõn.
Rõ ràng đôi mắt màu tím kia hơi hơi cong lên, trông như phủ đầy sương mù, nhưng ánh mắt Hagiwara Kenji lại tỉnh táo và nồng nhiệt, kiều diễm lại luyến lưu.
"Không công bằng đâu, Kiri-chan."
Anh cử động cổ tay bị trói chặt, nhẹ nhàng giãy giụa, giọng nói trong trẻo trở nên hơi khàn khàn.
Shimayama Kiri rũ mắt xuống, ngồi dậy nhìn xuống anh từ trên cao, ôm mặt thanh niên nghiêm túc trả lời. "Tôi không có sức lực như anh, vì không làm được thế lực ngang nhau, đành phải tìm cách tối đa hóa lợi dụng ưu thế của tôi."
"Thật gian xảo —"
Hagiwara Kenji kéo dài âm cuối cười nói.
"Huống hồ tôi cho rằng Cảnh sát Hagiwara đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."
"Anh thì không bận tâm chuyện đó đâu."
Hagiwara Kenji hơi quay đầu đi, cắn cắn tay Shimayama Kiri đặt bên má anh, cười nói nhỏ.
"Lúc nào cũng có thể."
"Là nói có thể tiếp tục ý tứ?"
"Ừ —"
Thanh niên cao ráo tuấn tú áp mặt vào cổ cô, hôn hôn cọ cọ, làm nũng nhão dính dính gọi tên cô gái. "Kiri-chan em phải chịu trách nhiệm đó ~"
"Rõ."
Shimayama Kiri nheo mắt, một lần nữa cúi xuống.
"... Ể? Khoan đã, nhưng mà... không buông tay anh ra trước sao?"
"Không bỏ."
"Ôi... Mạnh quá, đau —! Cắn mạnh quá rồi đó Kiri-chan ~"
"... Đừng nói gì thừa thãi."
"Ư —"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com