Tháng 2 trên đỉnh núi tuyết
- Ngày mai chúng ta sẽ có một bài kiểm tra toán, các em về nhớ đọc lại các công thức và bài tập mà thầy đã giảng hôm nay nghe chưa? Rồi thầy chào cả lớp.
- Chúng em chào thầy ạ.
Hôm nay tâm trạng các bạn trong lớp không vui vẻ như mọi khi nữa, vì ngày mai có bài kiểm tra toán, ai cũng lo lắng và ủ rũ, sợ rằng mình sẽ lại bị điểm thấp, chỉ có các học sinh giỏi của lớp là vẫn điềm tĩnh. Miyoko cũng thờ dài thườn thượt, cô nằm bò ra mặt bàn chán nản.
- Nè Miyoko, coi bộ cậu không thích môn toán lắm hả?_ Tachibana quan tâm
- Mình có thù với mấy con số đó_ cô mếu máo
- Cậu giỡn vui thiệt đó Miyoko, không tệ đến mức đó chứ_ Shizuka bật cười
- Mình đâu có giỡn, từ trước nên nay mình đâu có bao giờ thích toán, nó làm mình chóng mặt và nhức đầu, cứ mỗi lần thấy nó là mình lại buồn ngủ._ Miyoko ôm đầu, cố gắng dùng hai tay diễn tả về sự đáng sợ của toán
- Hay là mình giúp cậu ôn tập nha?
- Cảm ơn cậu Shizuka, nhưng mà cái sự mất gốc toán của mình là vô phương cứu chữa rồi, cậu đừng lo, mình sẽ ổn thôi
Miyoko dùng tay giả vờ lau nước mắt sau đó xách cặp ra về, thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó vậy, bỗng nhiên có tiếng gọi của Tachibana phía sau.
- Mình hy vọng là nó sẽ giúp ích cho cậu, mình cảm thấy buồn vì bản thân là lớp trưởng mà lại không giúp được gì cả, nên mình đã tóm tắt một số công thức toán quan trọng, kèm theo các ví dụ và bài giải, cậu cố gắng đọc rồi ghi nhớ, chắc chắn sẽ có ích đó, cậu sẽ làm tốt bài kiểm tra ngày mai thôi.
- Cảm ơn cậu nhiều lắm Tachibana, nhưng lần sau đừng tốn công như vậy nữa nha, cậu là một lớp trưởng rất rất tốt đó.
Cả hai chào nhau sau đó ra về. Tới nhà, Miyoko ngồi vào bàn học, cầm các tờ giấy Tachibana đã đưa và cố gắng đọc, nhưng vừa mới nhìn thấy một đống con số thì mắt cô đã hoa lên, đầu óc quay vòng vòng, chân tự động đứng dậy và cả cơ thể ngã xuống giường.
- Trời ơi sao mà dài dữ vậy nè, tới 6 trang lận làm sao mình đọc hết được, thôi ngủ trưa trước đã rồi tính.
Thế là ai đó thiếp đi tới tận 6 giờ chiều, cô tỉnh dậy cũng là giờ cơm tối, sau khi tắm rửa và ăn cơm no nê, cô bỗng nhiên cảm thấy thèm ăn vặt, thế là định ra ngoài và mua chút bánh ngọt. Vừa ra cửa thì đã gặp Suneo, cả người cậu ấy trầy xước tùm lum, chắc là mới ngã hay lại bị Takeshi bắt nạt đây mà.
Miyoko gọi Suneo lại, đưa cậu ấy vào nhà và giúp cậu băng bó các vết thương, cũng may là chỉ trầy xước nhỏ thôi, không chảy nhiều máu, nhưng cậu ta trông có vẻ rất đau, cứ khóc thút thít mãi.
- Híc...cảm ơn cậu Miyoko
- Không có gì đâu mà, mà cậu không sao chứ, cậu lại bị Takeshi ăn hiếp nữa sao?
- Híc... vì cậu ta đã lấy mất cái máy bay điều khiển từ xa của mình..đó là mẫu mới nhất
- Thiệt tình, lần sau cậu đừng khoe đồ chơi mới với cậu ấy nữa, chọc đến Takeshi là không hay đâu, mà xong rồi nè.
Cuối cùng cũng băng bó xong tất cả vết thương nên người Suneo, cậu bạn lúc này cũng bắt đầu cười, cảm ơn cô rối rít. Bỗng cả hai rơi vào ngại ngùng, Suneo muốn nói điều gì đó nhưng lại ngại, cậu đột nhiên nhớ ra
- Miyoko, mình có thứ này muốn tặng cậu, là kẹp tóc của hãng Gucci đó, mình đã nhớ ba mình đặt thiết kế riêng để tặng cho cậu, mong là cậu không chê.
- Suneo à không cần đâu, cậu đã tặng mình rất nhiều đồ chơi rồi._ Miyoko khéo léo từ chối
- Nhưng đây là mình đặt làm riêng cho cậu mà_ Suneo năn nỉ
- Mình xin lỗi Suneo, mình không thể nhận món quà đắt tiền này, mình cảm ơn tấm lòng của cậu, nhưng... cậu không cần tặng mình nhiều quà như vậy đâu. Mình vẫn luôn quý cậu và coi cậu là một người bạn tốt
Miyoko mỉm cười thân thiện, cô vỗ vỗ vai Suneo, cậu bạn buồn bã cố gượng cười sau đó tạm biệt ra về. Đóng cửa lại, Suneo khẽ rơi nước mắt, có lẽ sau tất cả, những món đồ đắt tiền cũng không đổi được tình cảm của cô. Miyoko cũng quên đi chuyện mua đồ ăn vặt, cô trở lại phòng ngủ và cố gắng đọc tờ công thức toán một lần nữa, hy vọng là điểm kiểm tra ngày mai sẽ cao hơn một chút.
Nhờ sự cố gắng, Miyoko cuối cùng cũng thành công, cô đã đạt 30 điểm trong bài kiểm tra toán, cao hơn lần trước tận 10 điểm, mặc dù so với mọi người thì số điểm chẳng là bao nhiêu, nhưng cô đã có tiến bộ hơn một chút, điều này khiến thầy giáo và một số bạn trong lớp rất vui, nhóm Nobita liên tục chúc mừng cô, họ còn rủ sau đó qua nhà Suneo ăn bánh và cùng xem phim.
----------------------------------
Thế là đã được một thời gian cô trở nên thân thiết với nhóm của Nobita, cô thường xuyên đánh bóng chày với Takeshi và Suneo, chơi cầu lông với Shizuka, chơi bài cùng Nobita và Doraemon, thỉnh thoảng cùng Tachibana và các cô bạn khác đi mua sắm và đến thẩm mĩ viện. Cô đang hòa nhập rất tốt với tất cả mọi người, ông Kaminari cũng bớt nổi giận với nhóm Nobita nếu họ có làm vỡ cửa kính vì ông biết đó chỉ là tai nạn và họ còn là bạn của Miyoko, cuộc sống ở Nhật hiện tại rất tốt đẹp và hạnh phúc.
Tháng 2 đã tới, Tokyo bắt đầu có tuyết, nhà trường quyết định tổ chức một chuyến đi leo núi cho các em học sinh khối lớn trong trường, khối 4,5 và 6. Còn các em nhỏ thì không được tham gia vì nhà trường không thể đảm bảo an toàn cho hết mọi người. Địa điểm sẽ là núi tuyết Hunter, khu vực lý tưởng lớn nhất trong vùng lân cận thành phố Tokyo để tham gia các hoạt động khám phá ngoài trời vào mùa đông. Nơi đây được trang bị đầy đủ 12 đường trượt tuyết với mức độ và độ dốc khác nhau, trong đó khoảng 3km đường trượt có thể "thỏa mãn" những người trượt tuyết chuyên nghiệp và những người muốn thử thách bản thân. Chuyến đi lần này dài ba ngày hai đêm, diễn ra trong kì nghỉ mùa đông nên các học sinh vô cùng hưng phấn, theo lịch thì nơi dừng chân sẽ là khách sạn của chú họ Suneo ở chân núi, cậu bạn lại được một phen tha hồ lên mặt và khoe khoang với mọi người về sự giàu có của gia đình mình.
Mọi người hiện giờ đều đã có mặt đầy đủ ở chân núi, cùng với bộ đồ mùa đông rất ấm áp và dụng cụ đầy đủ để trượt tuyết. Khu vực trượt tuyết này được chia thành ba tầng, thấp nhất là dành cho các học sinh đang tập trượt tuyết, cao hơn một chút là dành cho các bạn đã biết trượt trước đó, cuối cùng, nơi cao nhất là dành cho những bạn có khiếu và thực sự giỏi, có thể điều chỉnh tốc độ và tình huổng nguy hiểm cho bản thân. Các giáo viên sẽ hướng dẫn và quan sát các học sinh ở đủ ba tầng, mọi người di chuyển từ chân núi đến nơi khu vực muốn trượt bằng cáp treo mini Godora. Các học sinh tự chia nhóm và cùng di chuyển, khoảng 5 đến 6 bạn một nhóm.Takeshi, Suneo và Dekisugi đã trượt giỏi nên họ cùng nhau đến tầng thứ 2, còn Shizuka, Miyoko muốn giúp Nobita tập trượt tuyết nên cùng ở lại tầng thấp nhất. Nobita rất vụng về, liên tục té ngã, mặc dù cô và Shizuka cố gắng giúp đỡ nhưng cậu bạn vẫn không làm tốt được, chỉ liên tục năn nỉ Doraemon cho mượn bảo bối, à lần này còn có cả cậu bạn mèo ú này đi chung nữa. Cuối cùng Doraemon đành lấy ra một món đồ, là ván trượt tự động, Nobita sau khi đứng lên cũng bắt đầu có thể trượt tuyết, nhưng hình như hơi khó để kiểm soát tốc độ. Sau vài lần đâm sầm vào những cái cây trước mặt, cuối cùng Nobita cũng có vẻ đã biết trượt, mọi người cùng cười vui vẻ và quyết định hôm sau sẽ lên khu vực cao hơn.
Tối hôm đó, các học sinh quây quần tại sảnh chính của khách sạn, nơi có rất nhiều lò sưởi và bàn ghế, mọi người cùng ngồi uống trà và ăn bánh. Nhóm Takeshi cũng ngồi tại với nhau tại một bàn, họ bắt đầu trò chuyện.
- Nè các cậu đã nghe chuyện ma về núi tuyết bao giờ chưa?_ Suneo bắt đầu
- Ma...ma sao?_ Nobita tái mặt
- Đúng vậy, chính là truyền thuyết về bà chúa tuyết Yuki Onna_ Suneo gằn giọng cho thêm phần đáng sợ
- Hay là cậu kể chuyện về bà ta đi Suneo, mình muốn nghe lắm_ Takeshi hứng khởi nói
- Ý kiến hay đó_ Doraemon đồng ý
- Gì....gì chứ_ Nobita la toáng lên phản đối
- Không sao đâu mà Nobita, đó chỉ là truyền thuyết thôi mà_ Shizuka an ủi
- Tớ cũng muốn nghe thử, tớ chưa từng nghe về bà chúa tuyết_ Miyoko cũng tán thành
- Được vậy tớ sẽ bắt đầu kể nha_ Suneo hắn giọng và bắt đầu_ Truyền thuyết kể lại rằng, xa xưa, có 2 người tiều phu tên là Minokichi và Mosaku. Trong một lần đi dưới một cơn bão tuyết, 2 người nhìn thấy túp lều bên đường bèn chạy vào tránh bão và vô tình ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy, Minokichi thấy một cô gái đang hà hơi vào mặt Mosaku và khiến người này chết cóng. Cô gái tiến lại Minokichi định tiếp tục hà hơi giết người nhưng lại ngừng lại, ngắm chàng rồi nói: "Đáng lẽ ra ta sẽ không giết ngươi như lão già kia đâu, vì ngươi vẫn còn trẻ và đẹp trai. Tuy nhiên, tuyệt đối không được kể cho bất kì một ai khác về việc này, nếu không, ta sẽ giết nhà ngươi".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com