Chap 4: Thay Đổi
Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, thầy giáo bước vào lớp, tất cả học sinh đứng lên chào thầy, thầy mỉm cười, "Thầy chào các em, mời các em ngồi" nói rồi thầy bước lên bục giảng đặt cặp táp lên bàn, như thường lệ nhìn đến vị trí của Nobita, thấy cậu đầu tiên ông cũng như mọi người là bất ngờ sau đó mỉm cười, "Nobita em xuất viện rồi à! Có khó khăn gì cần thầy và các bạn giúp đỡ không em?"
Lần đầu tiên có người nhìn liền nhận ra cậu, nghe ông nói cậu lễ phép mỉm cười, "Dạ em mới xuất viện gần đây thôi. Ở trong bệnh viện nhờ có các bạn em cũng có thể đuổi kịp tiến trình học trên lớp nên không có khó khăn gì lớn ạ"
Thầy giáo nghe vậy gật đầu, "Ừm! Vậy thì tốt rồi, nếu có khó khăn gì nhớ phải tìm thầy hoặc các bạn đấy"
Cậu, "Dạ em biết rồi thưa thầy"
Thầy giáo gật đầu "Ừm" một tiếng rồi nhìn cả lớp, "Được rồi, bài tập về nhà thầy giao cho các em đã hoàn thành hết rồi chứ? Mời lớp trưởng gom bài tập lại dùm thầy nào", nghe thầy nói lớp trưởng nhanh chóng đứng lên đến từng bàn lấy sổ bài tập. Thấy vậy thầy nói tiếp, "Trong khoảng thời gian thầy chấm bài các em sẽ làm hai bài tập toán này, đây là dạng bài tổng hợp toàn bộ kiến thức chương I, nếu trò nào có thể lên bảng giải được một trong hai bài thì tương đương với việc trò ấy đã hoàn thành bài kiểm tra sắp tới với số điểm tối đa" vừa nói ông vừa quay lên bảng viết đề.
Học sinh nghe vậy đầu tiên thì xôn xao lên nhưng nghĩ đến độ khó của đề thì lại nhanh chóng bỏ cuộc, từng ánh mắt ghen tị hận bắt đầu dồn về phía Dekisugi, chắc chắn cậu ta có thể nuốt được đề này một cách dễ dàng.
Đúng như suy nghĩ của mọi người, sau khi thầy viết xong hai đề đã thấy cậu ta giơ tay lên rồi, thấy cánh tay của cậu ta thầy mỉm cười, "Mời trò Dekisugi làm đề đầu tiên, đề thứ hai ai lên nào?". Thầy nhìn lướt quanh lớp vẫn chưa thấy cánh tay nào đến khi nhìn lên dãy trên thì có một cánh tay giơ lên, thầy sáng mắt nhìn thấy là Nobita thì bất ngờ sau đó thì mong chờ mỉm cười, "Mời trò Nobita, các trò còn lại cũng bắt đầu làm bài đi đừng chỉ chờ bạn làm rồi chép kết quả" nói rồi thầy quay lại bàn giáo viên bắt đầu chấm bài.
Những học sinh còn lại thì cũng bất ngờ không kém, nhưng đang ở trong lơp nên không thể nào nghị luận sôi nổi được vì thế chỉ có thể dồn ánh mắt về bóng lưng thẳng tắp của Nobita chậm rãi bước lên bục giảng.
Nobita cũng không chú ý đến mọi người đang nhìn mình, cậu đang suy nghĩ nên làm thế nào cho tốt đây, cuối cùng cậu quyết định giải càng chi tiết càng tốt dù cậu càng thích giải ba dòng ra đáp án hơn. Nhưng biết sao được, hiện tại cậu đang ở sơ trung nên không chỉ giải cho giáo viên hiểu mà còn phải cho mấy nhóc ở dưới hiểu nữa mà.
Nghĩ vậy cậu mỉm cười nói với Dekisugi, "Cho tớ xin một nữa phần bảng nhé?"
Dekisugi sảng khoái cười, "Không vấn đề gì!"
Nghe vậy cậu cầm phấn gạch một đường giữa bảng rồi bắt đầu làm. Cậu vốn cậu không biết tiếng Nhật nhưng mà làm thế nào được, cậu còn kí ức của nguyên chủ nữa mà nên đọc viết chữ cũng không thể làm khó được cậu. Cậu cũng rất thích viết chữ, không biết lí do tại sao nhưng mỗi lần nhìn con chữ ngay ngắn thẳng tắp mà cậu viết ra thì cậu lại có cảm giác cực thành tựu.
Cậu nghiêm túc làm bài mặc cho mọi thứ xung quanh vẫn cứ diễn ra, khi áp dụng đến đơn vị kiến thức nào cậu lại mở ngoặc chú thích bên cạnh bằng những hàng chữ ngay ngắn. Sau khi giải xong thì vừa vặn hết nửa phần bảng, học sinh dưới lớp phải há hốc mồm để nhìn, trước đó họ còn không hiểu cách giải nhưng hiện tại thì khác, cậu đã giải kĩ càng đến từng chi tiết, họ muốn không hiểu cũng không được. 'Một người từ bệnh viện về có thể thay đổi lớn như vậy sao?' đây là suy nghĩ chung của những người trong phòng.
Dekisugi nhìn bài giải của Nobita chỉ có thể nhíu chặt đôi mày lại rồi quay sang nhìn cậu như đang có điều suy nghĩ, như nghĩ ra được điều gì đó mắt cậu ta trừng to rồi trở lại bình thường như vừa rồi chưa có gì xảy ra vậy.
Nobita tuy biết họ nhìn cậu nhưng cũng không để ý lắm, ai bảo trước kia nguyên chủ quá lười làm chi, biết sao được?
Một lúc sau thầy giáo chấm xong bài tập liền mỉm cười nói với cả lớp, "Bài tập thầy giao cho các em làm tương đối tốt, đa số đều đã được làm hơn một nửa, tuy nhiên vẫn có hai trò đã hoàn thành hết bài tập một cách xuất sắc. Trên tay thầy là tập của hai trò ấy," vừa nói thầy vừa cầm hai quyển vở từ trên bàn đưa lên, "quyển thứ nhất là của Dekisugi, quyển còn lại là của Nobita, hai trò làm rất tốt! Các trò còn lại hãy học tập theo hai bạn nhé"
Do đã bị bài làm trên bảng thuyết phục rồi nên không còn ai quá bất ngờ với kết quả này cả. Thầy giáo thấy học sinh không có phản ứng như mình nghĩ thì khó hiểu nhìn lên bảng, thấy bài giải cực kì chi tiết trên bảng thì hiểu ra vấn đề.
Thầy nói, "Vậy được rồi, chúng ta xem hai bài giải của trò Dekisugi cùng Trò Nobi nào!....... Bài giải của hai trò đều đúng, trình bày đẹp, Thầy có lời khen dành cho Nobita, phần của trò trình bày rất kĩ càng khi nhìn vào mọi người trong lớp đều có thể hiểu được, các trò còn lại hãy học tập theo trò ấy, khi sửa bài trên bảng thì nên trình bày rõ ràng để các trò còn lại đều có thể hiểu được còn trong vở thì trình bày ngắn gọn nhưng phải chính xác, nếu ai làm được vậy thì rất tốt. Như thầy đã nói trước hai trò Nobi cùng trò Dekisugi đều làm đúng nên sẽ được điểm mười trong cột điểm kiểm tra một tiết sắp tới" vừa nói thầy vừa lấy tập ghi điểm từ trong cặp ra ghi điểm cho cậu và Dekisugi.
Xong việc thầy đứng lên vừa viết đề mục của tiết học hôm nay lên bảng vừa nói, "Các trò hãy mở sách giáo khoa trang 56 ra chúng ta bắt đầu học về cộng trừ và quy đồng phân số"
Theo lời thầy các học sinh bắt đầu mở sách giáo khoa ra. Theo trang sách được lật ra, bài học đầu tiên của Nobita sau khi đến với thế giới này cũng chính thức bắt đầu.
Sau 90 phút thì hai tiết toán cũng êm đềm trôi qua, tiếp đó là hai tiết học quốc ngữ, cuối cùng sau 180 phút học tập thì tiếng chuông tan học cũng đúng lúc vang lên, tất cả học sinh đều như được thả lỏng liền cười nói rôm rã trở lại, sau khi chào thầy giáo thì bắt đầu lũ lượt ra về.
Nobita vươn vai một cái giản gân cốt, ngồi lâu quá nên xương sống đã hơi bị đơ rồi. Sau đó cậu mới bắt đầu thu dọn sách vở bắt đầu rời khỏi lớp, thấy cậu rời cửa nhóm Suneo nhanh chóng đuổi theo, Jaian cười nói, "Sao cậu đi nhanh thế, chúng ta về chung đi"
Nghe vậy cậu gật đầu mỉm cười, "Ừm, cũng được"
Thế là cả nhóm cùng rời khỏi trường học, đi trên đường năm người nói cười trò chuyện vui vẻ, tiếng cười vang vọng trên đường làm những người đi trên đường cũng cảm thấy vui vẻ lây, không thể không cảm khái một cậu tuổi trẻ thật tốt.
Đến một ngã tư Dekisugi mỉm cười nói với cả nhóm, "Các cậu về trước đi tớ có chuyện muốn nói riêng với Nobita, Nobita cậu có thể đi với tớ một chút chứ?"
Nghe vậy cậu khó hiểu nhưng vẫn đồng ý. Thấy vậy Shizuka cười nói, "Vậy bọn tớ về trước đây, tạm biệt hai cậu" nói rồi cô cùng hai người kia về trước. Nobita và Dekisugi thì cũng bước đi về nhà nhưng đi theo một hướng khác.
Đi một lúc không nghe Dekisugi nói gì khó hiểu quay sang, "Cậu muốn nói gì với tớ thì nói đi"
Dekisugi nhìn cậu một lúc rồi mới nói, "Cậu không phải là Nobita đúng chứ?"
Nghe tới đây Nobita dừng lại nhìn sang, mỉm cười, "Nếu đúng thì sao mà không đúng thì sao?"
Dekisugi nhìn thẳng cậu, "Vậy là cậu thừa nhận?"
Nobita lúc này bước đi tiếp "Đúng, tôi thừa nhận thì sao? Hay là anh muốn tôi trao trả cơ thể này lại cho cậu ta? Mà tiếc thật, cậu ta không thể trở lại được nữa rồi. Anh nghĩ sao? tôi với anh cùng cảnh ngộ mà nhỉ?"
Dekisugi nghe vậy thì giật mình, "Cậu nhận ra à? tại sao cậu biết được?"
Nobita cũng thiệt bất ngờ, quơ đại thế mà trúng cơ đấy, cậu mỉm cười "Người bình thường không ai nghĩ giống anh hết trơn á, nên nếu có người nghi ngờ tôi thì có lẽ người đó giống tôi mới biết được thôi, nói tôi biết đi anh là ai ?"
Dekisugi nhanh chân theo kịp, "Tôi á, Tôi là Dekisugi 25 tuổi, sau khi bị tai nạn tưởng mình đã chết nhưng không ngờ khi tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong cơ thể bé nhỏ của tôi khi học lớp 5 rồi. Còn cậu thì sao?"
Cậu, "Tôi là Trần Minh Huy, 25 tuổi, cũng giống anh thôi, bị tai nạn rồi không hiểu sao lại xuất hiện ở nơi này rồi, có ai biết anh sống lại chư?"
Dekisugi, "Chưa có ai cả"
Cậu mỉm cười "Vậy thì tốt rồi, đây coi là bí mật giữa hai chúng ta đi, dù sao chuyện này quá khó tin có nói ra thì cũng chẳng ai tin đâu nhưng cẩn thận vẫn hơn"
Dekisugi cũng cười, "Ừm vậy cũng tốt, tôi không có ý kiến"
Như thế giữa hai người đã đạt được hiệp định, sau đó họ bắt đầu nói về kiếp trước của nhau có gì thú vị rồi cười nắc nẻ, bất giác hai người như đã thân thiết hơn và dường như tạo lập nên một mối quan hệ mới.
--- o0o ---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com