Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Episode 9

┆ĐN | Haikyuu ┆Who are you waiting for?.
---

Mùa đông trôi qua nhanh chóng, và mùa xuân bắt đầu thấm dần vào từng nhành cây, ngọn cỏ. Cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng của những tia nắng đầu tiên của năm mới khiến Ajisa không khỏi cảm thấy một chút gì đó lạ lẫm. Dù thế giới xung quanh cô vẫn tiếp tục xoay vần, vẫn tiếp diễn những câu chuyện quen thuộc, nhưng chính trong tâm hồn cô lại có một điều gì đó mới mẻ, một sự thay đổi mà cô không thể lý giải bằng những từ ngữ đơn giản.

---

Cô vẫn tiếp tục tham gia những buổi luyện tập cùng đội Karasuno, dù không phải là một thành viên chính thức, nhưng sự có mặt của cô ngày càng quan trọng hơn. Các thành viên trong đội không còn xem cô như một người ngoài cuộc nữa. Họ đối xử với cô như một phần không thể thiếu trong hành trình của mình. Đặc biệt là Hinata và Kageyama. Mối quan hệ của họ với Ajisa ngày càng trở nên gắn bó, như một mối liên kết vô hình mà không ai có thể giải thích được.

Một buổi chiều, khi buổi luyện tập vừa kết thúc, Ajisa đứng một mình bên cạnh sân bóng, lặng lẽ ngắm nhìn các thành viên đang dọn dẹp. Cô không vội, không bận rộn. Dường như cuộc sống này không vội vã với cô nữa. Đó là một sự tự tại mà cô chưa bao giờ có được trước đây. Cảm giác rằng, cô không cần phải theo đuổi những mục tiêu to lớn, mà chỉ cần sống thật với bản thân và những người xung quanh.

Chợt, một bóng dáng quen thuộc bước lại gần cô. Là Kageyama.

"Ajisa," anh gọi tên cô, giọng anh vẫn lạnh lùng nhưng có chút gì đó ấm áp ẩn sâu bên trong. "Cậu có thể giúp tôi một việc nữa không?"

Ajisa nhìn anh, nheo mắt một chút. "Giúp gì nữa vậy?"

Kageyama im lặng một lát, như thể đang suy nghĩ về điều mình sẽ nói. "Cậu không chỉ giúp tôi trong bóng chuyền, mà tôi cũng muốn... muốn cậu giúp tôi hiểu thêm về bản thân mình. Cậu đã nói đúng hôm đó, phải biết hiểu đối tác, biết cảm nhận họ. Nhưng tôi... tôi không biết phải làm sao để hiểu chính mình."

Ajisa nhìn Kageyama một cách chăm chú, không vội trả lời ngay. Thực ra, cô biết điều anh muốn nói, và cô hiểu cảm giác của anh. "Cậu biết không, Kageyama, đôi khi chúng ta phải học cách đối diện với chính mình, không phải vì chúng ta thiếu sót, mà vì chúng ta luôn muốn đạt được sự hoàn hảo. Nhưng thực tế, sự hoàn hảo không phải lúc nào cũng là điều quan trọng nhất."

Kageyama im lặng, đôi mắt anh nhìn xa xăm, như thể đang suy nghĩ sâu sắc về những lời của cô. Một lúc sau, anh gật đầu nhẹ, như thể đã hiểu ra điều gì đó. "Cảm ơn cậu, Ajisa. Cậu thật sự rất khác biệt."

Ajisa mỉm cười, nhưng không nói gì thêm. Cô biết rằng, đôi khi, chỉ cần giúp người khác nhìn thấy điều họ cần, cũng đủ để làm thay đổi một phần trong cuộc sống của họ.

---

Ngày hôm sau, khi trận đấu quan trọng của Karasuno gần kề, không khí trong đội càng trở nên căng thẳng hơn. Ajisa không tham gia trực tiếp, nhưng cô vẫn đứng ngoài sân, quan sát, theo dõi từng bước đi của các thành viên trong đội. Cô nhận thấy rằng, dù có vẻ ngoài đầy quyết tâm, nhưng trong sâu thẳm của họ vẫn có những lo lắng, những mối bận tâm riêng. Và cô, một người ngoài cuộc, lại cảm thấy mình có thể chia sẻ gánh nặng đó với họ, dù chỉ là một phần nhỏ.

Mika, đứng bên cạnh cô, cũng nhìn theo các thành viên trong đội, nụ cười trên môi nhưng ánh mắt có chút trầm tư. "Ajisa, cậu cảm thấy sao về trận đấu này? Cậu nghĩ Karasuno có thể thắng không?"

Ajisa nhẹ nhàng đáp, đôi mắt vẫn nhìn về phía sân bóng, nơi đội Karasuno đang luyện tập. "Chắc chắn họ sẽ thắng. Nhưng không phải vì họ mạnh mẽ hơn, mà vì họ đã học được cách tin tưởng lẫn nhau. Và đó mới là sức mạnh thật sự."

Mika không nói gì, nhưng ánh mắt cô hướng về phía đội bóng, như thể đang cảm nhận được những điều mà Ajisa vừa nói. Một cảm giác bình yên lan tỏa trong không khí, như thể tất cả mọi thứ đều được sắp xếp một cách hoàn hảo, dù cho không có sự hoàn hảo tuyệt đối nào trong thế giới này.

---

Ngày thi đấu đến, và Karasuno đã chứng minh được sức mạnh tinh thần của mình. Trận đấu diễn ra căng thẳng, đầy những pha bóng nghẹt thở, nhưng cuối cùng, họ đã giành chiến thắng. Niềm vui vỡ òa trên sân, nhưng Ajisa đứng bên ngoài, một lần nữa, không tham gia vào niềm vui đó, mà chỉ đứng lặng lẽ, cảm nhận được sự hoàn thiện trong những khoảnh khắc đơn giản ấy.

Khi trận đấu kết thúc, các thành viên trong đội vội vã chạy đến chỗ cô, khuôn mặt họ tràn đầy niềm vui và sự tự hào. Hinata là người đầu tiên chạy đến, vỗ mạnh vào vai cô. "Ajisa, chúng ta làm được rồi! Cảm ơn cậu đã luôn ủng hộ chúng tớ!"

---

Bầu trời đêm vẫn trong vắt, ánh sáng từ những ngôi sao mờ nhạt chiếu xuống mặt đất như những viên kim cương bé nhỏ. Ajisa ngồi bên cửa sổ trong phòng ký túc xá, nhìn ra ngoài, nơi thành phố vẫn sáng ánh đèn dù đã khuya. Cảm giác yên bình đến lạ lùng. Những trận đấu căng thẳng, những lo toan, những kế hoạch chuẩn bị cho giải đấu quốc gia... tất cả dường như đã được giải quyết, và giờ đây, chỉ còn lại một không gian lặng lẽ, vắng vẻ, mà cô có thể tự do lắng nghe bản thân.

Chợt, tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng. Ajisa quay lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là Mika. Cô ấy mỉm cười, đôi mắt đầy ấm áp.

"Ajisa, tớ có thể vào không?"

"Vào đi," Ajisa đáp, không có gì lạ lẫm khi Mika ghé thăm cô vào lúc này.

Mika bước vào, ngồi xuống bên cạnh Ajisa, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi thành phố đêm vẫn sáng rực. Cô im lặng trong vài giây trước khi mở lời.

"Cậu biết không, Ajisa... Tớ cảm thấy, hôm nay như là một cái kết đẹp, không chỉ vì chiến thắng, mà còn vì tất cả những gì chúng ta đã học được. Chúng ta đã học được rằng, không phải lúc nào mọi thứ cũng phải thật hoàn hảo. Đôi khi, sự đơn giản lại mang đến những kết quả lớn lao."

Ajisa nhìn Mika, cô biết cô bạn này của mình không chỉ đang nói về trận đấu hôm nay, mà còn về những điều đã trải qua trong suốt thời gian qua. Cô cũng đã nhận ra điều đó. Không phải mọi chuyện đều cần phải có một kết thúc hoành tráng, mà đôi khi, chính những bước đi nhỏ nhẹ, những khoảnh khắc đơn giản lại giúp chúng ta trưởng thành hơn.

"Ừ, đúng vậy," Ajisa đáp, giọng cô nhẹ nhàng, "Có lẽ, tất cả chúng ta đều đang học cách chấp nhận những điều không hoàn hảo, và hiểu rằng, trong sự không hoàn hảo ấy, chúng ta vẫn có thể tìm thấy ý nghĩa."

Mika im lặng một lúc lâu, rồi quay sang nhìn Ajisa với ánh mắt trầm tư. "Tớ luôn nghĩ rằng, cậu không giống như những người khác. Cậu không giống như những người chạy đuổi theo tình yêu, những người tìm kiếm điều gì đó lớn lao. Cậu... dường như chỉ muốn tìm kiếm sự yên bình trong chính cuộc sống của mình."

Ajisa cười nhẹ, không tỏ ra ngạc nhiên trước nhận xét của Mika. Đúng vậy, cô chưa bao giờ quá ham muốn tình yêu, chưa bao giờ tìm kiếm một mối quan hệ đặc biệt. Cô chỉ muốn sống một cuộc sống an yên, không ồn ào, không quá lo âu.

"Có lẽ tớ chỉ cần một điều đơn giản thôi, Mika. Một cuộc sống có thể tự do, không bị ràng buộc quá nhiều, nhưng lại luôn có những người bạn, những người đồng đội bên cạnh. Tớ không cần gì khác."

Mika nhìn cô, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Tớ hiểu rồi. Tớ nghĩ rằng, trong cái thế giới đầy rẫy những mối quan hệ phức tạp và những kỳ vọng vô hình ấy, đôi khi, một người như cậu lại là điều mà những người xung quanh cần. Để họ nhìn thấy rằng, không phải tất cả mọi thứ đều phải là một cuộc đua."

Ajisa không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòng cô cảm thấy một sự thanh thản kỳ lạ. Tình yêu, sự nổi bật, những thứ mà nhiều người theo đuổi... Cô không cần chúng. Cô chỉ cần sự bình yên trong tâm hồn mình.

---

Ngày hôm sau, Ajisa lại đứng một mình bên sân bóng, chứng kiến đội Karasuno luyện tập trước trận đấu tiếp theo. Lần này, đối thủ của họ là một đội bóng mạnh mẽ, được đánh giá cao, nhưng Ajisa không hề lo lắng. Cô biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, đội Karasuno sẽ không bao giờ từ bỏ, và họ sẽ chiến đấu hết mình.

Kageyama, với sự quyết tâm không hề giảm sút, nhìn vào mắt cô khi đi ngang qua. Anh gật đầu, rồi tiếp tục quay lại với các đồng đội. Cô hiểu rằng, những mối quan hệ này, dù ngắn ngủi, nhưng lại bền chặt, không cần phải nói nhiều, chỉ cần những ánh mắt, những cử chỉ đơn giản, đã đủ để họ hiểu nhau.

"Ajisa," Hinata gọi to từ xa, một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu. "Cậu sẽ xem trận đấu chứ? Tớ sẽ cố gắng hết mình!"

Ajisa mỉm cười, vẫy tay về phía cậu. "Tớ chắc chắn sẽ cổ vũ hết mình. Hãy cứ chơi như những gì cậu đã làm, không cần phải cố gắng trở thành ai khác."

Hinata chạy lại gần, và sau đó lại quay về cùng các thành viên khác. Ajisa đứng đó, nhìn theo cậu, cảm thấy sự tự tại trong lòng. Đôi khi, chỉ cần đứng lại, quan sát mọi thứ xung quanh, là đủ để nhận ra những điều quan trọng.

---

___end___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com