Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Giáo sư Petrichor.

- Bài kiểm tra sao rồi chị?

Quay sang liếc nhìn đứa em trai, tôi ngáp ngắn ngáp dài một hơi không biết nên nói làm sao cho đúng nữa. Làm thì vẫn làm hết đó nhưng điểm ra vẫn còn là một ẩn số không hồi kết. Đợi đến lúc phát bài kiểm tra cũng muốn trốn tiết học đó thật sự. 

- Em làm được không?

Tôi hỏi ngược lại Luciole, thấy em ấy vẫn chớp mắt nhìn tôi. Cứ thế hai chị em vẫn không có câu trả lời chính xác rằng bài kiểm tra bữa nay trong ngày học đầu tiên có thật sự điểm lớn hay không. Nếu có là phước phần ăn ở tốt của thần linh rồi. 

- Mai tiết học bay chị được học chung với em đó, chúng ta đứng chung nha.

Bỏ qua vấn đề đó một bên, tôi cũng chẳng còn bận tâm về vấn đề đó. Thật sự đã kiểm tra rồi dù có than thở kết quả vẫn sẽ là một, không có điều gì thay đổi được nó. Nhìn đứa em trai gật đầu, đi đến Đại Sảnh Đường ăn trưa. Vẫn như cũ, tôi với em ấy ngồi ở Ravenclaw, bữa trưa là món chính để tiêu hóa lấp đầy dạ dày sau bữa học mệt mỏi nên ăn chén cơm. Nhưng xui rủi ở đây là Châu Âu chứ không phải Châu Á. Người Châu Âu dù món chính hay món phụ vẫn đều rất ít bày biện món có cơm trong đó, chủ yếu những dĩa thịt bít tết, cốt lết vân vân và mây mây món khác. 

Lấy chén súp về phía mình, tôi cũng lấy thêm dĩa thịt cốt lết cắt nhỏ ra mà ăn chung. 

- Chắc kêu ba mẹ gửi một ký gạo cho chúng ta quá à.

Nghĩ tới việc trong một tháng không ăn món nào có cơm trong đó lại thèm, hồi nhỏ ba mẹ tôi có dẫn hai chị em về quê. Để biết gạo có từ đâu nên sáng bốn giờ kêu chị em cấy mạ, trồng lúa. Mẹ tôi là người Việt Nam, một bà chủ cho thuê lô đất trồng lúa thế là chừa một lô cho chị em chăm sóc nó. Đến mùa thì lấy số gạo kiếm được trả nợ, giống như chủ đòi nợ vậy. Quả thật thì, nó thật sự rất khổ, nghĩ tới việc lần đầu tiên chân yếu sống trong nhà nay dậy sớm xuống bùn, chân cứ như bị mấy con gì đó quấn vào cổ còn mang cảm giác khó chịu bởi đĩa.

Tôi còn nhớ rõ, vẫn như là con người bình thường, lơ ngơ không biết gì cả, chỉ có mỗi đọc sách biết lý thuyết trước. Nhưng nói ra thì dễ lắm, làm theo còn chẳng được tích sự gì. Trong sách bảo phải cắm mạnh mạ xuống để nó đứng thẳng, tôi lại sợ để tay lún sâu xuống mà cứ cong vẹo. Luciole bị tôi chiều hư đến việc đưa chân xuống đất còn chẳng muốn. Lần đó cũng là lần đầu tiên hai chị em cãi nhau, nó khóc chạy về nhà, tôi theo đó mà bỏ việc cắm mạ chạy đi chỗ khác không thèm quan tâm đến nó gì cả.

- Ừm, nhưng mà chị ăn mì ý đi. Em thấy nó cũng ngon lắm đó.

Cầm chiếc nĩa quấn mấy sợi mì lên đưa trước mặt tôi, nhìn ra còn thấy tay run nữa. Tay của Luciole hơi yếu, giống như việc đưa chiếc muỗng có sẵn nước trước mặt là run ngay, giống như việc này vậy thế là tôi cũng nhanh miệng ăn lấy nếu không nó lại rớt ra. 

- Mà không biết có chỗ nào yên tĩnh để cho em ngủ trưa không nữa. Fred với George quậy quá, em sợ rằng bản thân không ngủ trưa được.

Tôi thì ở một mình nên cũng chẳng có sao, nhưng lại hiếm khi ngủ trưa vì lấy sách ra đọc, mỗi giấc trưa đến của ban hè, Luciole sẽ nằm trên chiếc xích đu mà tôi và nó hồi năm bảy tuổi lấm lem bùn đất cùng với sự trợ giúp ba mẹ biến chỗ đó thành chỗ ngủ. Tôi thì dựa vào thành xích đu đó đọc quyển sách bất kỳ trước mái hiên chiếu từng giọt sáng gay gắt của cái hè. Tiếng ve râm ran hoặc cũng như tiếng cười đùa nô nức ở con hẻm của Việt Nam, tiếng bước chân đi trên con đường dài hoa lệ thơ mộng của Pháp.

Tôi cũng muốn cho em ấy vào phòng để hai chị em ngủ lắm nhưng không lâu thôi đã làm mất thẩm mỹ quan trước mặt vị huynh trưởng rồi nên tôi không dám cho người nhà khác vào được. Đùa giỡn lọn tóc mái của Luciole mà trầm tư suy nghĩ, đến mà khi nhìn dĩa súp cũng chẳng muốn ăn nữa.

- Đến thư viện với chị không?

Lại nhớ đến mấy tiết học hồi sáng cũng làm tôi chán nản theo, thật sự con người cả thèm chóng chán như tôi rất muốn bỏ oách đi luôn rồi. Bởi theo tôi nghĩ dưới sự đồng ý của ba mẹ rằng bản thân có thể không học ở đây cũng được, bởi vì tỉ lệ chọn ngành nghề ở đây ba mẹ cũng không biết, đến tôi cũng không biết thì giống như đang đặt cược vậy. Cũng có một nghề nổi tiếng lưu truyền như giáo viên mà tôi lại chẳng giỏi môn gì cùng với tỉ lệ đối chọi gay gắt, thần sáng trong khi biến hình cầm đũa phép cũng không xong. Nên ba mẹ đã cho hai chị em tôi đi học thêm trước cốt yếu lấy kiến thức và bài tập được giao trong đó nương theo đó mà làm đến mỗi tháng giao nộp. 

Ăn xong bữa trưa, hai chị em chúng tôi đến thư viện. Cúi chào bà thủ thư xong đến góc ngồi cũ. Luciole mặc kệ sự đời nằm xuống hàng ghế dài đó, đầu dựa lên đùi tôi mà đánh một giấc. Còn tôi chính thức lấy sách biến hình kèm với lịch sử ra học. 

Học đến hai giờ chiều, ánh nắng phủ lên mọi bề mặt, dưới tán cây đã vỡ ra từng mảng nhỏ không đồng đều. 

- Trò Ciel Querencia?

Tay dừng bút một chút khi nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu lên nhìn người con trai trước mặt mà cứng ngắc cái người. Sao mà số xui dữ vậy, mình còn chưa tìm tử thần mà nó tự tìm đến mình rồi. 

- Dạ vâng, thầy tìm em.

Còn ai ngoài giáo sư Petrichor dạy môn phòng chống nghệ thuật hắc ám cơ chứ. Làm ơn đừng có nói về việc bài kiểm tra hồi sáng mà. Con lạy Chúa, đừng có lôi vụ đó ra nữa. 

- Trò nghĩ sao về việc bản thân nên được sinh ra và biết được thế giới phép thuật màu nhiệm này?

Có chạy cũng không thoát được đằng trời, một câu nói không vòng vo tam quốc. Dùng kiếm một phát đâm chí mạng vào tim, tôi hít một hơi thật sâu, dừng một chút để suy nghĩ. Để tôi nhớ xem bản thân hồi sáng ghi cái gì, nói thật lúc làm bài kiểm tra đặc biệt tập làm văn dù có ôn trước đi chăng nữa thì vào thi cũng có cái suy nghĩ khác à. Cho nên nói đọc đúng y chang thì cũng chưa chắc gì. 

- Cũng tùy thôi giáo sư ạ, em... chỉ mới vừa tiếp nhận cách đây không lâu. Quá khứ còn rất sốc, hiện tại này lại càng vô tư cứ theo thời gia trung hòa, tương lai thì vẫn còn là ẩn số. 

Giáo sư Petrichor tay chống cằm vẫn chú tâm nhìn thẳng vào mắt tôi lắng nghe. Có vẻ đã từng một thời mong chờ, tôi không biết tại sao đầu óc suy nghĩ như thế. Nhưng khi nhớ tới bài kiểm tra, lại từng nghĩ đến vô số giáo viên vô tư mỉm cười trước những tư duy sáng tạo vô điều kiện của học sinh viết về một cái gì đó mà không theo quy luật thật sự mà nó có thật sự từng tồn tại trong sách giáo khoa hay không.

- Nếu nói tại sao có nên được sinh ra ở thế giới này không... thì câu trả lời có rất nhiều, đứa trẻ khi sinh ra... nó sẽ không được chọn nơi mình sinh, nhưng... nó được chọn cách mình để sống. Có những đứa trẻ... một đời làm công chúa, hoàng tử, nhưng cũng có đứa trẻ... sống để ruồng bỏ chính cuộc đời mình vì... một đời bất hạnh. Nhưng quan trọng... cách mình sống như thế nào, và theo em nghĩ việc là một phù thủy hay một dân thường như nhau cả thôi. Suy cho cùng chúng ta sống để cứu rỗi bản thân.

- Hưm...

Nhìn giáo sư trước mặt nghiêng đầu cười, tôi lại đảo mắt nhìn sang chỗ khác không biết nói làm sao. Tôi không biết mình trả lời đúng không nữa, sợ hãi bản thân thật sự. Mặc dù tôi cảm thấy bản thân nói đúng phần nào, suy nghĩ cá nhân riêng tôi chính là giả sử bản thân là linh hồn thì đâu biết được đời thường như thế nào, có vui buồn, đau đớn, mọi cung bậc đều do con người - tiến hóa bậc cao cảm nhận được hết. Bởi vì biết con người là hữu hạn nên mới cố gắng hưởng thụ và trân quý nỗi niềm xung quanh, bởi vì biết quãng thanh xuân tươi đẹp là hữu hạn nên mới thật sự trân trọng nó. Và cũng vì biết hạnh phúc thật sự của chúng ta cũng là hữu hạn nên mới dốc lòng hết sức, biến cái nỗ lực cố gắng từng tháng năm rèn dũa thành nguồn động lực vô hạn, mang đến một đời người sâu sắc. 

- Trò có thể không phải là con ong chăm chỉ nhưng trò sẽ là con vịt đầu đàn.  

- Hả?

Tự nhiên so sánh tôi với con vịt, chê tôi xấu không thể hóa thành thiên nga à. Thấy thiện cảm của tôi với ông thầy này sẽ mang âm vô cực nha. Không nói nhiều đâu, tôi đính chính ghét ông thầy này rồi đấy.

- Làm trợ lý cho thầy nhé. 

- ...

Trợ lý? Ha ha chắc tôi nghe nhầm rồi, một muggle năm nhất mới vào cách đây một ngày thôi, tính hôm nay là hai đấy và đã tặng cho tôi nỗi niềm gì vậy chứ.

- Thầy cứ nói đùa.

- Không, thầy nói thật đấy. Thầy rất thích cách suy nghĩ của em.

Rồi tặng cho tôi cái câu " cô gái này thật thú vị " chắc. Đừng có giỡn nữa, tôi đi theo làm trợ lý cho thầy chẳng khác nào vướng tay vướng chân đâu. 

- Thầy chỉ ngỏ lời thôi, nếu trò muốn vẫn có thể đến bất cứ lúc nào. Nói trước, Hogwarts không có vụ học thêm đâu.

-...

Đến cuối cùng mà vẫn thả mồi câu được, hảo giáo sư. Bóng dáng giáo sư đi khuất khỏi thư viện tôi vẫn cắm đầu vào xem bài vở tiếp và làm luận văn mà giáo sư mấy môn khác đưa. Đến tầm ba giờ, Luciole tỉnh dậy học chung với tôi. Hai chị em học đến bốn giờ quên luôn ý định đi tìm nhà bếp. Còn chút ít ỏi thời gian đến giờ ăn tối, xách tay nhau đi long nhong kiếm tìm. 

.

.

.

04092023 - 05362

----Thân ái----

- Moon - 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com