Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Chuyển biến.

Sau khi làm xong những công việc mà cô Maria giao cho, Tom kéo Venn đi tới một gốc cây gần nhà.

Miệng phát ra tiếng xì xì như âm thanh rắn, Nagini lại tới gặp chủ nhân như mọi ngày.

'Chủ nhân, đây là người bạn mà ngài hay nhắc tới sao?' Nagini tò mò nhìn cậu bé tóc vàng đang phấn khích nhìn nó.

'Phải, cậu ấy muốn gặp ngươi. Đừng làm Venn chán ghét.' Tom nhàn nhạt ra lệnh, trong thâm tâm vẫn có chút lo sợ rằng Venn sẽ ghê tởm mình.

Venn có rất nhiều người bạn bao gồm Tom. Nhưng Tom lại chỉ có duy nhất người bạn Venn này.

Bọn họ biết nhau từ lúc mới chập chững biết đi, vì vậy Tom rõ ràng hơn bất kỳ ai về sự thu hút của Venn.

Venn khiến người khác cảm thấy an tâm, không bị lạc lõng khi đứng bên cạnh. Ngay cả Tom cũng không thể từ chối được tình bạn chân thành của Venn.

Khi có được lại càng sợ mất, đó là cảm nhận của Tom ngay hiện tại.

Tom nhận ra cảm xúc dần trở nên tiêu cực khi bản thân khác biệt với những đứa trẻ khác. Bọn chúng dè bỉu hắn, sợ hãi hắn, chán ghét hắn, ghê tởm hắn... khiến hắn hận không thể hành hạ tất cả bọn chúng.

Nhưng... Tom không thể để Venn phát hiện ra được. Hắn luyến tiếc sự ấm áp đó...

"Wow, Nagini có vẻ rất thích tớ nhỉ?" Venn vui vẻ nhìn nàng rắn đang ngoe nguẩy trước mặt mình, bộ dạng cực kỳ ra vẻ gần gũi và lấy lòng.

"Ừm, cô ấy rất thân thiện." Tom mỉm cười đáp lại.

"Tommy, thật ra tớ có một chuyện muốn nói với cậu." Venn đột nhiên thay đổi sắc mặt lên tiếng.

"Có chuyện gì?" vẻ mặt Tom bình thản nhưng trong lòng có chút hồi hộp.

"Tớ sắp được một gia đình nhận nuôi, bọn họ sẽ tới vào ngày mai." đôi mắt của Venn có chút đượm buồn "Mặc dù lũ trẻ trong cô nhi viện không biết, nhưng cô Maria đã nói cho tớ trước đó. Hôm nay là ngày cuối cùng tớ ở đây."

Ngày cuối cùng... đây?

Tom sững người nhìn chằm chằm Venn, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bị bỏ rơi.

Không, hắn đã biết ngay từ đầu.

Một người thông minh và hoạt bát như Venn chắc chắn sẽ được nhận nuôi sớm, nhưng hắn vẫn không thể nào chấp nhận được chuyện phải rời xa Venn.

"Đừng đi, Venn..." Tom lắp bắp nói, hắn vội vàng ôm chầm lấy Venn "Không phải cậu đã hứa sẽ làm bạn tôi sao? Vì cái gì lại rời đi?"

"Tommy, dù có rời khỏi đây chúng ta vẫn là bạn mà." Venn mỉm cười bất đắc dĩ, cậu không ngờ một người kiêu ngạo như Tom lại có thể biểu hiện những cảm xúc này "Tớ sẽ thường xuyên gửi thư cho cậu, trong tương lai chúng ta vẫn còn gặp lại mà."

Biết rằng nếu hắn cố chấp để Venn giữ lại cô nhi viện, tương lai của cậu ấy chắc chắn sẽ rất tồi tệ.

Tom thầm tự nói với lòng mình, dù không có Venn, hắn vẫn sống tốt được.

Một người như hắn mà cần sự quan tâm và thương hại của người khác sao?

Tom buông tay ra, vẻ mặt trở nên lãnh đạm "Tùy cậu thôi, có cuộc sống mới rồi thì cậu sẽ quên hết mọi chuyện ở nơi này thôi."

Venn khẽ mỉm cười, cậu dúi vào trong tay Tom một chiếc khuy cài "Tặng cho cậu, tớ đã để dành tiền rất lâu mới mua được nó đó."

Nhìn xuống lòng bàn tay, đó là chiếc khuy cài khắc hình rắn và hoa hồng được mạ đồng.

"Cảm ơn..." Tom lí nhí đáp, gương mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng lên.

"Vậy... hẹn gặp lại."

----

Sáng hôm sau, Venn được một quý ông lịch lãm và một vị phu nhân xinh đẹp mang đi trước sự ngỡ ngàng của đám trẻ.

Một bé gái không nhịn được khóc nức nở "Không, anh Venn đừng đi! Em không cho anh đi!"

Cô Maria nhíu mày quát nạt "Im lặng, Reana!"

Venn ngoảnh đầu nhìn đám trẻ đã gắn bó với mình suốt bao năm qua, trong lòng có chút buồn bã và khổ sở.

"Tạm biệt, anh chắc chắn sẽ không quên mọi người đâu."

Người đàn ông quý tộc đặt tay lên vai Venn và từ tốn nói "Đi thôi, Venn! Tài xế đang chờ chúng ta."

"Vâng, thưa cha." Venn lễ phép trả lời, trong lòng hồi tưởng tới lần gặp gỡ đầu tiên của cậu với đôi vợ chồng này.

Ngày hôm đó thật sự rất tình cờ, Venn chỉ đang đi bán báo ở dọc con phố để kiếm thêm thu nhập.

Lúc đó có một người phụ nữ đang khóc nức nở ở trong công viên, bộ dạng vô cùng khó coi, Venn đã tiến tới và đưa khăn tay cho cô ta.

Người phụ nữ đó vừa mất đứa con trong bụng mình, không hiểu vì ý tưởng nào đã khiến cô cảm động trước việc làm của Venn và muốn nhận cậu làm con nuôi.

Venn cũng không ngờ rằng người phụ nữ này là vợ của một quý tộc rất giàu có ở Anh quốc.

Mọi chuyện diễn ra cứ như chuyện cổ tích, Venn từ một đứa trẻ mồ côi trở thành một thiếu gia được yêu thương và cưng chiều.

Quý bà Quincey Xaviel Ariana và quý ông Thomas Enden Robert rất quan tâm tới Venn.

Cuộc sống của Venn như được trải thảm hoa hồng.

Nhờ sự giúp đỡ của người cha nuôi, Venn đã được học ngôi trường Oxford mà cậu hằng mong ước.

Hiển nhiên nghề nghiệp tương lai mà Venn mong muốn là trở thành một giáo sư Ngữ Văn cùng một tác giả viết tiểu thuyết tự do.

20 tuổi.

Một độ tuổi thật đẹp để hẹn hò và kết hôn.

Ariana bắt đầu thường xuyên đem Venn tới các buổi tiệc dạ hội và khiêu vũ để làm quen với các tiểu thư danh giá.

Trong lòng của Venn có chút bất đắc dĩ, cậu vẫn chưa có ý định gì về chuyện tình cảm a.

Ngắm nhìn khung cảnh náo nhiệt trong đại sảnh, Venn cảm thấy bản thân nên đi ra ngoài một chút để hít không khí trong lành.

Dưới ánh trăng tròn huyền ảo, khu vườn hoa hồng càng thêm thơ mộng, đẹp đẽ. Venn rảo bước đi trong cơn gió thoang thoảng, đôi mắt híp lại tận hưởng khoảng khắc bình yên của bản thân.

"Là ai?" một giọng nói chợt vang lên, Venn liền nhìn thấy một thanh niên đang ngồi bên cạnh bờ hồ, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Venn.

"Xin lỗi, tôi chỉ đang đi dạo thôi, tôi làm phiền anh sao?" Venn mỉm cười ôn hòa.

"Không, không có gì! Tôi chỉ đang suy nghĩ lung tung." nhận ra sự thân thiện của Venn, gương mặt của thanh niên cũng trở nên hòa hoãn.

"Tôi là Venn Aidana Robert, rất hân hạnh được gặp anh."

"..." người thanh niên kia hình như hơi bất ngờ khi Venn giới thiệu tên, hắn cúi đầu ngượng ngùng đáp "Tôi tên Gibbon Ailen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com