Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 26: Mặc Trúc

Nhạc Thanh Nguyên thong dong bưng tách trà xanh lên uống.

Không phải trà thượng phẩm như ở Thương Khung Sơn, nhưng cũng không tệ.

Hắn lắc nhẹ cái cốc sứ tráng men xanh trong lòng bàn tay. Thật tinh xảo, nhưng khẳng định đây là đồ của mấy trăm năm trước rồi. Thẩm Thanh Thu hôm nay ở đây, chắc chắn là đã liên lạc được với Lạc Băng Hà, thậm chí là đã học được vấn linh.

Nhạc Thanh Nguyên cũng không vội, chỉ thưởng thức khung cảnh xung quanh một chút. Hắn uống hết ly trà rồi mới lên tiếng:

- Hẳn là đệ tìm được Lạc Băng Hà rồi?

Thẩm Thanh Thu cũng không quanh co. Y biết có nói dối cũng chẳng tác dụng gì.

- Phải.

- Vậy đệ có từng gặp được "hắn" không?

"Hắn" ở đây không phải nói cũng biết là ai rồi. Thẩm Thanh Thu khồn không trả lời, Nhạc Thanh Nguyên lại nói tiếp:

- Đã đi đoạt xá một người, tất nhiên sẽ muốn kiểm tra xem linh hồn của người đó còn không? Ở đâu? Có khả năng đoạt lại thân xác không? Điều này tất nhiên ngươi hiểu, và ngươi cũng không ngoại lệ, đúng chứ?

Nhạc Thanh Nguyên đã chuyển cách xưng hô từ "sư đệ" sang "ngươi".

- Phải. - Thẩm Thanh Thu đáp.

- Vậy... Ngươi biết được những gì rồi?

- Tất cả đều biết - Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt.

Nhạc Thanh Nguyên có phần hơi ngạc nhiên:

- Hắn khôi phục thần trí khi nào vậy? Làm sao có thể nói cho ngươi biết chứ? Gần đây ta cũng không thể tìm thấy hắn nữa...

Thẩm Thanh Thu đối diện với đống câu hỏi này, nhất thời không biết phải đáp thế nào. Không lẽ nói sự thật, bảo là Lạc Băng Hà vô tình vào mộng cảnh của ngươi nên mới biết? Rốt cuộc, hồi lâu y mới bật ra được bốn chữ:

"Hồi quang phản chiếu!"

Nhạc Thanh Nguyên nghe xong câu này liền như bị sét đánh, tách trà cổ tinh xảo trong tay rơi thẳng xuống đất, phát ra một âm thanh đổ vỡ vang vọng khắp gian phòng.

- Hồi quang phản chiếu? Hắn đã vĩnh viễn biến mất rồi sao? Không thể nào! Không thể! Rõ ràng hắn cũng biết hạ pháp chú, hắn đương nhiên cũng có pháp chú khác để hộ thân, chí ít là không đến mức hồn phi phách tán. Hắn sao có thể...

Thẩm Thanh Thu nghe Nhạc Thanh Nguyên nói như vậy cũng hơi giật mình. Bị hạ cấm chú rồi bị đoạt xá nhưng vẫn có thể hộ thân, giữ lại được linh hồn? Vậy tại sao Thẩm Cửu lại tàn tạ như vậy? Chết nhanh như vậy?

Không lẽ nào... Chỉ có một khả năng... Mà Nhạc Thanh Nguyên và Thẩm Thanh Thu đều đang nghĩ đến khả năng ấy...

Thẩm Cửu dùng pháp chú hộ thân của hắn để bảo vệ Lạc Băng Hà?

Nhạc Thanh Nguyên chợt bật cười:

- Ra là vậy. Thảo nào ba năm trước linh hồn hắn lại dần mất đi ý thức. Hắn đúng là điên rồi! Lại đi rút một tia thần thức bản mệnh ra để bảo vệ tên nghiệt chủng Lạc Băng Hà! Hắn không biết rút thần thức ra khỏi linh hồn đau đớn thế nào, hậu quả ra sao hay sao?

Thẩm Thanh Thu nghe đến đây, tất nhiên là hiểu ra mọi chuyện rồi. Nguyên lai Thẩm Cửu và Nhạc Thanh Nguyên là hai người duy nhất còn sống có thể dùng "Tự Thế", và bọn họ cũng có một phần thần thức bản mệnh để bảo vệ bản thân trong trường hợp bị hạ chú. Vì vậy, linh hồn Thẩm Cửu cho dù có lìa khỏi xác rồi cũng không thể nào mất đi ý thức, thương tích chằng chịt như y và Lạc Băng Hà thấy được. Nhưng Thẩm Cửu đã lựa chọn rút tia thần thức đó ra để bảo vệ linh hồn Lạc Băng Hà khỏi sự can thiệp của Thượng Hạ.

Đã là người tu tiên, dù chưa từng trải nghiệm, ai cũng biết việc bị rút một phần linh hồn là đau đớn thế nào. Hơn nữa tất cả những kẻ bị rút bớt  linh hồn trước nay chỉ có một kết cục không thể thay đổi: trở thành một kẻ điên không có thần trí, mất đi khả năng nhận thức, suy yếu dần rồi chết.

Mà Thẩm Cửu lại làm như vậy.

Aizzz. Thẩm Cửu hi sinh cũng quá lớn rồi. - Thẩm Thanh Thu thầm mặc niệm trong lòng.

Còn Nhạc Thanh Nguyên, hắn sốc tới không nói nên lời, chỉ lững thững phất tay áo bỏ đi.

Thì ra Nhạc Thanh Nguyên trước nay vẫn luôn dõi theo Thẩm Cửu, nay không còn thấy Thẩm Cửu nữa nên đi tìm.

Cơ mà, người ta lại  có một câu nói: Có không giữ, mất đừng tìm.

Thẩm Thanh Thu không biết Nhạc Thanh Nguyên có nhìn ra hay không, nhưng Thẩm Thanh Thu là người ngoài cuộc,  đương nhiên nhìn ra được Nhạc Thanh Nguyên đối với Thẩm Cửu đã vượt xa hai chữ "trân trọng", "yêu thương" rất nhiều. À, nhưng nếu đã đi đến kết cục ngày hôm nay, có lẽ là Nhạc Thanh Nguyên không đoán được rồi.

Hơn nữa, sau khi hồn Thẩm Cửu lìa khỏi xác, Nhạc Thanh Nguyên vẫn có rất nhiều cơ hội để giết Lạc Băng Hà, nhưng hắn không làm. Suy cho cùng, thứ hắn cần thực sự không phải là trả thù, mà đơn giản là sự tha thứ, chấp nhận và để ý của Thẩm Cửu mà thôi.

Hắn phát điên cũng chính vì càng làm nhiều việc, hắn càng không có được những điều ấy.

Chỉ tội cho Thẩm Cửu. Kiếp này, Thẩm Cửu lại không có được hạnh phúc rồi. Kiếp sau...

Nhưng lại không còn kiếp sau nữa.

Thẩm Thanh  Thu nghĩ, may mà y xuyên vào tiểu thuyết này, nếu không kết cục của Thẩm Cửu sẽ là bị gọt thành nhân côn. Như vậy cũng quá oan khuất rồi.

------------------

Thẩm Thanh Thu không ngờ hôm sau Nhạc Thanh Nguyên lại đến.

"Ngươi lại đến làm gì vậy?" - Thẩm Thanh Thu ngạc nhiên hỏi.

"Ta đến để thực hiện di nguyện cuối cùng của A Cửu..."

Thẩm Thanh Thu nhướng mày:

"Ý ngươi là?"

"Ta đến giúp Lạc Băng Hà đoạt lại thân xác. Thẩm Cửu có một loại thuật pháp, sau khi hồn hắn không còn ở xác ngươi vẫn trò chuyện với hắn đúng không?"

"Đúng vậy. Nhưng dưới danh nghĩa là một thứ tên gọi Hệ Thống." - Thẩm Thanh Thu gật đầu. - "Nhưng ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao Thẩm Cửu trước sau đều không tiết lộ danh tính, cũng không đường đường chính chính mà bảo vệ Lạc Băng Hà?"

Nhạc Thanh Nguyên cười nhạt:

"À, việc này sao..."

"...Lúc hắn vẫn còn thân xác, tất nhiên là không thể công khai được. Hắn sợ ta tiết lộ cho cả tu chân giới biết Lạc Băng Hà là hậu duệ ma tộc. Đến lúc đó, công khai bảo vệ ma tộc sẽ dẫn đến hậu quả gì chứ? Không phải sẽ là tuyên chiến với tất cả các môn phái chính đạo sao? Vậy nên, hắn không thể."

"Ồ, vậy còn sau khi ta ở trong thân thể hắn?" - Thẩm Thanh Thu đáp.

Nhạc Thanh Nguyên vẫn giữ nguyên nụ cười:

"Sau đó sao... Sau đó, hắn chỉ có thể giao tiếp với ngươi thôi. Mà ngươi - một kẻ xa lạ, làm sao có thể giúp hắn bảo vệ một người mà ngươi không quen biết chứ? Vậy nên hắn đành phải đóng giả là một kẻ nào đó có sức uy hiếp với ngươi, như vậy ngươi mới có thể giúp hắn."

Thẩm Thanh Thu thầm thở dài trong lòng. Nhạc Thanh Nguyên hiểu rõ về Thẩm Cửu như vậy, sao lại không hiểu chính bản thân mình chứ? Sao phải đẩy cả hai đi đến bước này?

Hơn nữa, sao hắn lại đến đây? Tất nhiên là không phải để giúp Thẩm Cửu bảo vệ Lạc Băng Hà như hắn nói chứ? Có chó mới tin ngươi. - Thẩm Thanh Thu nghĩ thầm. Y đã sớm không còn một chút hảo cảm nào với vị "sư huynh" trước mặt.

Nhạc Thanh Nguyên thấy Thẩm Thanh Thu hoàn toàn lạnh nhạt, thái độ còn hơi khó chịu, nhưng hắn cũng không tức giận. Hắn vẫn tiếp tục nói về mục đích của mình:

"Ngươi vẫn có thể thi triển đa số pháp thuật của hắn, tu vi cũng còn nguyên, nhưng lúc đầu lại không đoán ra Thẩm Cửu vì sao trở thành bộ dạng đó. Vì vậy, ta đoán ngươi không có toàn bộ kí ức của hắn?"

"Đúng vậy."

"Nhưng thân thể ngươi từng tu luyện qua, đã có căn cơ rồi. Ta muốn giúp ngươi nhớ lại ắt hẳn là rất dễ dàng."

Thẩm Thanh Thu không tin Nhạc Thanh Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với hắn.

Biết đâu có thể thử được gì đó từ hắn...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com