Chương 6
Kagome lôi kéo ống tay áo của Sesshomaru bước đi, mãi đến tận lúc cô cho rằng đã đủ xa mới buông ống tay áo của anh ra.
"Có vẻ như muốn ta nhanh chóng rời khỏi thôn?" Sesshomaru đứng ở trên sườn núi bất mãn nói, ngắm nhìn xa xa.
"Cái đó... Cái đó..." Kagome đẩy đầu ngón tay trỏ ở trước ngực, chật vật không biết nói sao cho phải.
"Sợ ta làm tổn thương bọn họ?" Ngữ khí lạnh lùng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, là chính anh nói ra được, cô liền tính làm sao để biểu đạt, nhưng tại sao trong giọng nói lại lộ ra một chút bi thương? Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Dù sao cũng nên cẩn thận từng li từng tí một thêm vào một câu: "Cũng không hẳn là tất cả. Bởi vì anh cũng không thích sống chung một chỗ với con người mà."
"Không hoàn toàn là vậy." Anh quay đầu, khuôn mặt tựa như thường ngày, băng lãnh, đẹp trai.
"Thật sự là nhìn không thấu tâm tình của hắn qua khuôn mặt này..." Cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cười khan một tiếng.
Anh lẳng lặng ngồi xuống, đón ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt. Nhịp tim của Kagome bất tri bất giác đập nhanh. Cô lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, từ mặt bên nhìn khuôn mặt anh tuấn kia, "Giận rồi sao? Cái đó cũng là sự thật mà. Ai bảo hắn mạnh mẽ như vậy, trái tim cũng lãnh khốc như vậy. Hôm nay thật sự đặc biệt tới cứu mình sao?" Một dòng nước ấm chảy qua trong lòng cô, kỳ thực hắn cũng là loại yêu quái quan tâm tới con người.
"Cái đó... Hôm nay, anh là tới cứu tôi sao?"
Sesshomaru lần thứ hai nghe thấy dạng vấn đề ngu ngốc này.
Vẫn không trả lời.
"Vậy coi như là đúng rồi..." Kagome nói xong, lập tức cảm thấy là mình tưởng bở, mặt lập tức đỏ lên.
Anh quay đầu lại, thấy mặt cô đỏ như trái cà chua, trong lòng một thoáng vui vẻ, khoé miệng giương lên độ cong cười mà không phải cười.
Kagome thấy thế, bắt đầu tức giận: "Mỗi lần anh đều không nói, tôi làm sao biết anh có phải là tới cứu tôi hay không?"
Nói xong, cô lập tức hối hận, thật giống như mình rất chú ý đến động cơ của hắn, nếu như hắn tới cứu mình, chuyện đó thì phải làm thế nào? Cô suy nghĩ miên man...
"Chuyện rõ ràng như thế, còn phải hỏi sao?" Sesshomaru lại quay đầu đi, không nhìn cô, bởi vì mặt anh bây giờ cũng thoáng đỏ.
"Hửm?" Kagome mơ hồ nghe, "Đúng là tới cứu tôi?"
Trong lòng cô vẫn rối như tơ vò, cô vẫn hết sức phủ nhận Sesshomaru sẽ quan tâm tới mình, cố ý tới cứu mình, cho mình cái ôm ấm áp, đến bây giờ... Hắn nói... Cô nghĩ đi nghĩ lại, mặt lại đỏ chót một mảnh, muốn có cái ôm của Sesshomaru, ấm áp mà an tâm.
Cô không khỏi nhích lại gần Sesshomaru, không nghĩ tới Sesshomaru lại ôm cô đến một bên, đem nhung đuôi đắp lên người cô.
"Hắn cho là mình lạnh mới tới gần?" Cô thẹn thùng mặt thì lúc đỏ lúc xanh, "Vừa nãy tại làm sao mình lại tự giác dựa vào cạnh hắn?" Cô lắc đầu, "Inuyasha còn đang chờ mình trở về, mình sao có thể dựa vào lồng ngực của người đàn ông khác? Có thể là rất ấm áp, sẽ không lạnh..."
"Đang nghĩ gì?" Sesshomaru nhìn người trong lồng ngực biến đổi các loại vẻ mặt, còn bỏ rơi đầu. Nhưng ngôn ngữ lộ ra không phải là băng lãnh, mà là quan tâm và ôn nhu.
Kagome đang hoài nghi mình có nghe nhầm hay không, hay là trực tiếp đối mặt với lời nói lạnh lẽo của anh mà phản ứng, mới nghe được thêm vẻ ôn nhu. Cô tò mò di động đầu trong lồng ngực của anh, quan sát anh: "Mặt vẫn không có vẻ gì... Nghe nhầm nghe nhầm..."
Tay của Kagome nhẹ nhàng xoa mặt của Sesshomaru, trên mặt Sesshomaru loé qua một tia kinh dị, "Chẳng lẽ lại bị..." Anh vội vàng nhấc nhung đuôi lên, quả nhiên trong thân thể của Kagome loé qua ánh sáng màu đen.
Kagome chậm rãi ôn nhu vuốt ve hai gò má của anh và tóc dài. Đem mặt từ từ tới gần anh, nhẹ nhàng gọi: "Sesshomaru..."
Sesshomaru ngạc nhiên: "Còn nhận ra ta?"
"Làm sao tôi có thể không nhận ra chứ?" Cô đem mặt lại một lần nữa kéo gần khoảng cách, mắt thấy cô muốn hôn anh...
Bỗng nhiên, Sesshomaru lay mạnh Kagome: "Cô gái, tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"
Cô nhào tới trước ngực anh ôn nhu nói: "Tỉnh cái gì? Không phải tôi đang tỉnh sao?" Một lần nữa dùng hai tay ôm lấy cổ anh, lời nói dịu dàng ghé vào lỗ tai anh vang lên: "Sesshomaru... Tôi thật sự rất thích anh..."
Sesshomaru ngạc nhiên đến ngây người, anh nghe được câu đó đều không suy nghĩ rằng đây là bản ý của cô, nhưng ở đáy lòng nơi sâu xa lại rung động, mãi đến tận môi cua cô vuốt ve môi của anh, mới đem anh gọi về.
"Cho dù là bị khống chế... Cho dù không phải bản ý của cô ấy..." Anh vẫn không chút do dự, không cần nghĩ gì, mặc kệ Naraku rốt cuộc muốn bố trí cạm bẫy gì, anh đột nhiên cảm thấy mình đã tìm được hạnh phúc... Sesshomaru anh đều cảm nhận được hạnh phúc. Anh dùng lực ôm chặt cô hơn nữa.
"Mình tới không đúng lúc." Kagura dựa vào cây cổ thụ bên trái hai người đang ôm hôn, "Sesshomaru lại cam tâm tình nguyện cùng cô gái này... Hơn nữa cô ta vẫn đang lợi dụng hắn..." Cô thật sự không chịu nổi cảnh này, từ phía sau cây đi ra: "Này Sesshomaru! Vì một người phụ nữ có người đến gần cũng không biết, thật sự không giống ngươi!"
Kagome tức giận buông cánh tay ôm chặt mình của Sesshomaru ra, từ bên trong ngực anh rời đi.
"Ngươi là ai?" Kagome tò mò quan sát cô.
"Này, đừng giả bộ không biết ta! Higurashi Kagome! Làm sao có khả năng ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra?" Kagura cắn răng nghiến lợi nói, bây giờ cô hận một nỗi không thể lập tức đưa cô gái này xuống địa ngục, nhưng cái tên Naraku muốn giữ lại cô ta, mà bây giờ Sesshomaru có vẻ đã bị cô ta mê hoặc, e rằng sẽ không bỏ qua việc cô giết cô gái trước mắt, chuyện này càng làm cho cô nghiến răng hơn.
Sesshomaru tiến lên đem Kagome ôm ở bên cạnh, dùng vẻ mặt "Ngươi dám doạ cô ấy" nhìn chằm chằm Kagura.
Trong lòng Kagura càng ức hơn: "Ngươi không biết cô gái này đang lợi dụng ngươi sao? Cô ta bị khống chế!"
Sesshomaru lạnh như băng "hừ" một tiếng, nhưng thật ra lại chán ghét cô gái này vì cái gì nhất định phải vạch trần sự thật như vậy? Cho anh một cơ hội lừa mình dối người cũng không có. Cũng may bản thân không có ý định làm như vậy.
"Phải cứu cô ta sao?" Kagura thiếu kiên nhẫn lên tiếng. Trong lòng oán hận: "Tên khốn khiếp Naraku không có chuyện gì lại bắt mình chạy tới nói cho bọn họ biết phương pháp giải độc làm gì? Chẳng lẽ lại có trò gian mới?"
"Nói!" Ngữ khí gọn gàng nhanh chóng.
"Ngươi không sợ sao? Giải độc xong cô ta sẽ không yêu ngươi. Hoặc ta tăng thêm độc nữa?" Kagura lấy quạt che miệng khẽ cười.
"Naraku sai ngươi tới đây?"
"Ta và ngươi giống như cùng một chiến tuyến, ta tới là muốn nói cho ngươi biết, cô gái này hiện tại đang bị Hắc Ma Khôi khống chế, phương pháp giải độc chỉ có thể là tập hợp đủ ngọc tứ hồn. Mà phần lớn số mảnh ngọc đều nằm ở chỗ Naraku."
"Muốn ta đánh bại Naraku?"
"Chính ngươi tự biết mình phải làm gì chứ." Kagura nói xong cũng lên lông chim bay xa, chỉ là trong lòng cô cũng nghi hoặc, "Naraku muốn Sesshomaru đi giết hắn sao? Tên khốn khiếp này lại có thêm trò gian gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com