Chap 4
Chú ý:
Trong truyện mình dùng cách gọi nhân vật đa phần là "anh", "cô", "cậu",...hoặc một số các từ khác, nhưng riêng Kuro sẽ được gọi là "nó" cho riêng biệt nhé .
___________________________Quay trở lại chính truyện________________________
Tối hôm đó tại phòng luyện tập của Trang viên Hồ Điệp.
-" ~~~A~~~, mệt quá!!"- Tiếng than bất lực của Kuro vang lên.
-" Trời đã tối rồi, cậu giữ trật tự giùm."- Aoi nhìn cái con người đang ướt sũng nằm trên sàn nhà mà nói, cạnh đó Kanao vẫn đang nở nụ cười trên môi.
Kuro cuối cùng vẫn giữ lời, khi trời tối nó đến phòng luyện tập. Cả Aoi, Kanao, ba bé Naho, Kiyo và Sumi đều ở đó. Sau khi được Aoi giải thích cho cách luyện tập, Kuro dễ dàng qua được hai vòng đầu như Shinobu nói. Dù sao cơ thể nó vẫn dẻo dai và tốc độ của nó thì vẫn nhanh hơn được Aoi. Mà, nó đã được Kanao bán hành cho ngay sau đó thôi. Thử mười lần thì thua cả mười, giờ bộ dạng nó chẳng khác gì con chuột lội cả.
-" Tớ hiểu..."- Kuro ủ rũ nói-" Nhưng Kanao-chan, sao cậu ghê quá vậy. Tớ còn không chạm nổi vào một sợi tóc của cậu."
-"..."- Kanao vẫn không nói gì mà chỉ cười như thường lệ.
-" Cậu muốn luyện thêm không, hay bỏ cuộc?"- Aoi hỏi Kuro
-" Tất nhiên là tiếp tục, tớ không thể thua dễ dàng thế được!"- Máu dồn lên não, Kuro thâm tâm nối lửa bật dậy và nói, ngọn lửa tinh thần nổi bùng bùng tới mức Aoi cũng thấy nóng.
-" Nhưng tối quá rồi cậu đợi ngày mai đi, Kanao cũng bận lắm."
-" Ưm..."- Kuro như bị tạt một xô nước lạnh, ủ rũ gật đầu.
Và sau đó là một chuỗi ngày ăn hành miễn phí từ Kanao, Kuro thề, hành không hề ngon đâu, đắng khủng khiếp luôn ấy. Nhưng mà bán hành thì chắc vui lắm, sau này nó sẽ kiếm đứa nào dễ bắt nạt để nó bán hành cho đã thì thôi, mà bán làm gì, cho không luôn ấy.(TG: Và mày không kiếm được đứa nào như thế đâu con gái. )
.
.
.
Đến một hôm, Shinobu gọi Kuro tới văn phòng của cô để kiểm tra cái chân của nó. Dù sao nó cũng chạy đuổi Kanao được vài ngày rồi, chắc chắn là đã hoàn toàn bình phục. Sau khi kiểm tra xong, Shinobu ngồi đối diện Kuro mà hỏi:
-" Kuro-chan, em luyện tập phục hồi tới đâu rồi?"
-" Em..."- Kuro ngập ngừng-" ...không thể thắng nổi Kanao...Em đã suýt bắt được cậu ấy, nhưng cậu ấy tránh được hết."
-"..."- Shinobu không nói gì, cô lấy một tay che miệng suy tư, và rồi cô đứng lên tiến tới kệ tủ lấy chiếc bầu rượu dùng để luyện hơi thở tập trung toàn lực. Kuro nhìn theo Shinobu đi từng bước, nó không biết tại sao nhưng bẩm sinh nó lại hay có thói quen quan sát người khác và tự học hỏi từ họ, nó từng thấy nó và Kanao có gì đó khác nhau, và dần dần nó đang bắt kịp được. Nhưng... quả thực các trụ cột ở một tầm cao hoàn toàn khác hẳn, quả thực họ rất tuyệt vời. Bất chợt Shinobu lên tiếng:
-" Kuro-chan, em làm thế nào để suýt bắt được Kanao?"
-"...Da?"- Kuro vừa bị kéo về từ trong suy nghĩ chưa rõ tình hình lắm nên thắc mắc về câu hỏi kì lạ của Shinobu nhưng ngay sau đó nó cũng trả lời-"...Em đã tập trung thở đều để tăng sức bền và tăng tốc độ ạ."
Kuro trả lời xong thì nó hơi lo, câu trả lời này hơi... đơn giản quá, lỡ chị ấy cà khịa cho thì thôi rồi. Nó chỉ là chú ý thấy Kanao lúc nào cũng rất bình tĩnh, lúc nào cũng thở rất đúng nhịp, nó chỉ bắt chước thôi. Nhưng trái với suy nghĩ của Kuro, Shinobu không những không cà khịa mà còn cười rất tươi, hai tay cầm bầu rượu, bước về lại ghế ngồi của cô. Vừa ngồi lại về vị trí của mình cô nhìn thẳng,vừa cười vừa nói với Kuro:
-" Em thực sự rất có tố chất, tự em biết học Hơi thở tập trung toàn lực mà không cần ai dạy, nó chứng tỏ em rất tài năng."
Kuro bất ngờ về câu nói của Shinobu, tuyệt vời vậy sao, nó chỉ bắt chước thôi mà. Nhưng nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt giống côn trùng của Shinobu, vì lí do nào đó, nhưng nó lại tự nhiên có chút cảm giác rợn cả sống lưng. Và có một điều trong câu nói của Shinobu mà nó không hiểu.
-" "Hơi thở tập trung toàn lực" là gì ạ?"- Đúng, đây là lần đầu tiên nó nghe tới thuật ngữ ấy, nghe thì có thể hiểu theo nghĩa đen nhưng nó đâu có biết tác dụng.
-" Hơi thở tập trung toàn lực là một kĩ năng giúp tăng thể lực."- Shinobu nói rồi hỏi-" Em chưa nói chuyện với ba tân binh mà chị đem về chữa trị sau trân chiến trên núi Natagumo đúng không? Ba cậu ấy cũng đang thua Kanao và cũng đang cố gắng làm chủ kĩ năng này."
Nghe đến đây Kuro liền nhớ ra là có ba tân binh giống như nó cũng đang được chữa trị tại trang viên Hồ điệp. Một người có mái tóc màu đỏ tía vuốt ngược, đôi mắt đỏ đen và một vết sẹo lớn bên phải trán. Đăc biệt là cậu ta đeo bông tai hình chữ nhật dài với biểu tượng mặt trời trông rất lạ. Trông cậu ta khá hiền lành và cậu ta cũng rất chăm chỉ nữa; Một người khác có mái tóc ngắn màu vàng, với đôi mắt vàng kim cùng cặp chân mày rậm. Cậu ta là tên ồn ào nhất bọn, cứ gặp cái gì khó là hét toáng cả lên, bao lần Kuro mất giấc ngủ bù buổi sáng vì cậu ta rồi; Người còn lại thì...không biết mặt cậu ta như nào luôn, lúc nào cũng đeo một cái mặt nạ heo rừng màu xám. Cậu ta cũng ồn ào chẳng kém cái cậu tóc vàng. Tính cách thì... xét theo lời nói chắc cậu ta cục súc từ trong trứng luôn quá.
-" Tên thực sự của kĩ năng này là:" Toàn lực Tập trung Liên tục". Bằng việc sử dụng Hơi thở tập trung toàn lực liên tục suốt cả ngày có thể giúp em tăng thể lực vốn có rất nhanh chóng."- Shinobu vui vẻ giải thích
-" Eh???"- Kuro tròn mắt ngạc nhiên
Shinobu nghiêng đầu mà cười, rồi cô nói tiếp:
-" Khoảng cách giữa người làm được và không làm được như trời với đất ấy. Em cũng nên thử luôn đi nhé."
Kuro để khuôn mặt không tin được, run run người đáp lời Shinobu:
-" Em không tin mình làm được vậy đâu ạ..."
-" Nhưng em đã vô thức thực hiện nó rồi đấy, em đuổi được gần kịp Kanao tức là em đã thực hiện được trong một khoảng thời gian nhất định rồi."
Kuro bất ngờ, nó chưa bao giờ chú ý tới, nhưng nếu thực sự là như thế thì nó sẽ luyện thành kĩ năng này.
-" Trụ cột bọn chị và Kanao đều thực hiện được. Em cứ cố lên nhé."- Shinobu cười tươi động viên.-" Lúc luyện tập nhớ thổi vào bầu rượu này, đến khi nào nó vỡ ra thì thôi nhé."- Cô đưa bầu rượu cho Kuro
-" Vỡ...vỡ cái này ấy ạ?"- Kuro kêu lên khi nhìn cái bầu rượu cứng cáp trong tay Shinobu. Thổi đến khi cái bầu rượu này vỡ ra, đùa nhau à.
-" Bầu càng to thì em càng tiến bộ, chị còn cái to hơn nên khi nào em thổi vỡ cái này hãy đến nói với Aoi hoặc Naho, Kiyo và Sumi để lấy nhé."- Shinobu vẫn cười như ban nãy nhưng sau Kuro nó thấy cái nụ cười này đáng sợ quá.
-" A...Aye.."-Kuro run run đáp lại Shinobu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com