Chương 11.
Kasumi sau đó cũng chỉ tự thân tự túc, một mình đi tìm mấy con quỷ. Cô cũng không nên đi cùng với Tanjiro, biết đâu cậu ta sẽ phát hiện ra điều gì, dù sao nhân vật chính cũng rất thông minh, cộng thêm việc mũi cậu thính khỏi nói. Cô vừa có hơi buồn chán nhưng cũng khá mừng rỡ, vì sau đó số lượng quỷ cũng giảm dần, đành đi dạo loanh quanh xem liệu ở đây có gì thú vị không.
Mình nên làm gì bây giờ?
Kasumi nhủ thầm thì vô tình thấy tiếng Katana va mạnh vào nhau, nghe cực kì chói tai.
Bởi phần nào tò mò, hiếu kì nên cô len lén khẽ khàng tiến gần tới chỗ phát ra tiếng động lớn đó. Nấp phía sau bụi rậm lớn che cả thân mình, Kasumi ngõ qua, lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang chiến đấu với con quỷ to hơn mình gấp đôi. Liếc qua khuôn mặt, và đôi mắt tím huyền bí, trong vắt mà lại cảm thấy yên bình đến lạ, có thể thấy được đây là...
Kanao! Là Tsuyuri Kanao!
Đọc qua truyện thấy Kanao khá xinh, ai ngờ nhìn thật mới thấy thật sự rất xinh đẹp. Kiếm thuật của cô ấy cũng rất tốt, chỉ vài phút là đã xử lí xong con quỷ đó.
"Đỉnh quá!" Kasumi khẽ thán phục.
Không biết có phải do giọng của cô lớn hay do Kanao có thính giác quá nhạy bén mà cô gái ấy bất ngờ quay phắt người về phía chỗ bụi rậm nơi Kasumi đang nấp.
Xoẹt!
Một đường dài của thanh kiếm lại cắt đôi được bụi rậm, mũi kiếm chĩa thẳng trước mũi Kasumi khiến cô không khỏi bất ngờ lẫn kinh hãi, ú ớ lên tiếng:
"Nh... nhầm rồi...! T.. tôi không phải là quỷ đâu..."
Kanao vẫn chưa thu kiếm về, mũi thanh katana nhọn hoắt, chỉ một mi li mét nữa thôi là chiếc mũi nhỏ xinh của Kasumi sẽ bị rạch một vệt rồi. Sau khi nhìn lại một lượt từ đầu đến chân một lúc, đối phương mới rút kiếm vào vỏ, rồi khẽ mỉm cười và gập người xuống như muốn nói xin lỗi. Chỉ là lúc Kasumi định đáp lại không sao, Kanao rất nhanh đã đi mất.
"Hết hồn!"
Kasumi thở dài thườn thượt, có vẻ như cái màu đỏ tươi từ đôi mắt này mang tới khá nhiều rắc rối và phiền phức đấy, có khi còn có thể mất mạng cũng nên. Cơ mà có thể gặp được Kanao, chỉ mong rằng có thể được làm bạn với cậu ấy, Kasumi khẽ mỉm cười.
"Chúc mừng nhé!" Kiriya chậm rãi nói: "Có thể toàn mạng quay về là vô cùng tuyệt vời rồi!"
"Quả nhiên... chỉ có sáu người tính cả mình." Kasumi nhủ thầm, đôi lông mày khẽ nhíu lại.
Ai mặt mũi cũng lấm lem đất bụi bẩn, ngoại trừ Kanao ra. Kể cả Kasumi cũng đôi chút khó chịu vì bụi bẩn cứ bám lại trên mặt. Cô ngoảnh sang nhìn Zenitsu, cậu ta có mái tóc vàng rất nổi bật, miệng cứ sợ sệt lẩm bẩm không ngừng. Và còn cả Genya, một kiếm sĩ, à, nói đúng hơn thì cậu ta dùng súng, và cậu ta... ăn thịt quỷ. Đó là những gì y như nguyên tác, và Kasumi cũng không có ý định tiết lộ nó cho ai, hay làm thay đổi điều ấy.
"Hả? Bây giờ tôi phải làm gì?" Là Genya, và cậu ta giở cái giọng hách dịch của mình để nói chuyện, cực kì khó nghe: "Kiếm đâu rồi?"
"Đầu tiên thì mọi người phải đóng phí đồng phục, tiếp sau đó là lấy số đo và phong đẳng của mình." Kanata cùng Kiriya bắt đầu cặn kẽ giải thích.
"Có tổng cộng mười đẳng: nhất nhị tam tứ ngũ thất bát cửu thập. Mọi người hiện đang ở mức thấp nhất: thập đẳng."
"Vậy còn thanh kiếm?" Genya bắt đầu dần mất kiên nhẫn, cứ tiếp tục hỏi về thanh kiếm, tiếc là hai cô cậu kia lại không hề để ý tới.
"Hôm nay, mỗi người sẽ chọn cho mình một quặng Thiết Hồn, và thanh kiếm của mọi người sẽ được hoàn thành trong khoảng mười đến mười lăm ngày sau đó."
"Hơn nữa, từ bây giờ, mỗi người đều sẽ có một con quạ đưa tin."
Trên trời bất chợt xuất hiện những chú quạ đen, và lần lượt lần lượt đáp xuống vai của từng người, bao gồm cả Kasumi. Cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng chú quạ, lông của chúng đen tuyền, cũng rất mượt. Không hiểu vì sao, con đường trở thành thợ săn quỷ khiến Kasumi phải khẽ rùng mình, lẫn lo lắng.
Một con quỷ đi săn đồng loại của mình sao? Liệu sẽ ổn chứ?
Kasumi khẽ thở dài. Làm theo nguyên tác, cô bắt đầu cùng mọi người chọn cho mình nhiên liệu để làm thành thanh kiếm. Kasumi hơi khó tính trong vụ này, vậy nên cũng phải mất đến tầm hơn chục phút để chọn cho mình một nhiên liệu ưng ý. Có thể coi đó là đức tính cẩn thận của cô cũng được, nhưng cô lại nghĩ là do mình quá khó tính,mãi mới chọn được một viên có màu tím, nom rất huyền bí.
Xong xuôi, tất cả đều ra về. Kasumi cũng vậy, định phi thẳng về báo cho bà Mayashaki thì lại quay qua nhìn Tanjro, có vẻ cậu hơi chật vật vì kiệt sức lẫn mệt mỏi. Cô nhìn lướt qua mấy lần, không đành lòng lại chạy tới hỏi:
"Cậu có đi được không? Trông cậu có vẻ chật vật..."
"A, Okada, cảm ơn cậu. Nhưng mà..." Tanjiro gãi gãi đầu tỏ vẻ có hơi ngượng ngùng "nhờ một con gái như cậu... liệu có ổn không?"
"Gì chứ! Tôi còn đang tự hỏi bộ dạng này của cậu liệu có ổn không đây này." Kasumi thở dài "Có thể Kamado chưa biết, nhưng ở trên ngọn núi lúc nãy có kha khá thảo dược có thể tạm thời chữa qua đấy."
"Cậu đỉnh vậy! Còn biết dùng cả thảo dược nữa!"
"Cũng không hẳn, tôi chỉ biết chút ít gọi là để sinh tồn được thôi." Vì dù sao cũng chỉ là học một chút từ bà Mayashaki mà "Vậy..."
"Không sao đâu, tôi có thể tự đi về được." Nhìn ánh mắt quyết tâm của Tanjiro, Kasumi cũng chỉ đành mỉm cười rồi thở dài một hơi:
"Được thôi, vậy thì..." Cô nói, bàn tay đưa lên vẫy chào "nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại ha, tạm biệt."
"Tạm biệt, và cảm ơn vì đã giúp đỡ."
***
"Bà Mayashaki, cháu đỗ rồi!"
Tiếng hò reo vui mừng vang vọng cánh rừng, xa xa là một thảm cỏ xanh ngát và ngôi nhà ấm cúng quen thuộc. Chủ nhân của giọng nói, một thiếu nữ xinh đẹp, ấy là Kasumi. Dù có hơi nhức ở chân vì phải đi liên tục suốt nhiều ngày liền, nhưng cô vẫn gắng sức chạy về gặp Onie thật nhanh, còn thông báo cho bà ấy biết là cô đã vượt qua kì thi và trở thành một thành viên trong Sát Quỷ Hội, là một Sát Quỷ Viên.
"Thật tốt thật tốt! Kasumi, con đã vất vả rồi."
Onie cũng chạy đến, chào đón cái ôm từ cô. Có vẻ bà ấy cũng đã rất lo lắng, nhưng giờ thì mọi chuyện đã ổn rồi, thật nhẹ nhõm biết bao! Bà Onie nhẹ nhàng đẩy Kasumi ra, tay vẫn đặt trên vai cô, và rồi bà nghiêm mặt lại, bảo:
"Kasumi à, từ giờ con sẽ là thành viên của Sát Quỷ Hội, trách nhiệm cứu người đeo trên vai là rất nặng, và ta cũng không thể sát cánh bên con được nữa. Ta cũng không cần con phải nhớ tới ơn nghĩa của bà già này, nhưng đừng bao giờ quên rằng, ma pháp của chúng ta chính là để dùng cho việc đúng đắn."
"Việc đúng đắn... Vâng ạ, con hiểu rồi." Kasumi rạng rỡ đáp.
Cô phải chờ thanh kiếm tới, và thời gian cho tới ngày lúc đó chỉ duy vỏn vẻn mười hai ngày. Đúng là như dự tính của Kanata và Kiriya đã nói, nhưng hoàn toàn sớm hơn dự đoán của Kasumi.
Hôm đó, khi vừa mới mở cửa bước ra khỏi nhà để tập thể dục, Kasumi bất chợt nhìn thấy từ xa có bóng dáng của một người đàn ông quen thuộc. Khuôn mặt bị che đi bởi một chiếc mặt nạ hyottoko, đội chiếc nón Sandogasa làm bằng tre đã có thể che đi nửa khuôn mặt của người đó. Chiếc nón còn được treo chuông gió xung quanh, lúc lúc lại va nhẹ vào nhau tạo ra tiếng "leng keng!". Người đàn ông ấy có thân hình cao lớn, người mặc một bộ quần áo màu nâu tối, và khoác bên ngoài một chiếc Haori vàng nâu với họa tiết hình mặt trời rất thu hút.
Người đó bước tới gần, rồi cất giọng lên tiếng:
"Ta là Haganezuka, và là người đã làm nên thanh kiếm được dùng bởi Okada Kasumi."
"Oa, cháu là Okada Kasumi!" Cô thừa biết rằng người này có một cái tính khá kì lạ qua nguyên tác, không bao giờ để tai tới những gì người khác nói, nhưng vẫn là phép lịch sự tối thiểu nên cô vẫn niềm nở nói "Mời ngài vào nhà uống trà ạ."
"Những thanh kiếm này được gọi là Nhật Luân Kiếm, và đây là Nhật Luân Kiếm của cô bé." Haganezuka, cũng có tên là Hotaru, lại ngồi ngay trước cửa nhà, lấy chiếc hộp đang khoác trên vai rồi nói một tràng dài "Thanh kiếm là do ta làm, nhiên liệu của nó gồm có... bla... bla..."
"Nào nào Haganezuka," Bỗng bà Onie xuất hiện từ trong nhà, nở nụ cười chào đón vị khách mới tới "cậu thật là... mau vào nhà ngồi đi."
Bất ngờ thay, Hotaru dừng lại, liền đem thanh kiếm cùng bước vào trong nhà. Kasumi ngồi đối diện, lúc lúc lại liếc nhìn thanh kiếm sắc bén, lại nghĩ ngợi tới việc liệu lúc cầm lên nó, kiếm sẽ chuyển sang màu gì.
Màu vàng? Mình thích màu đó, nhưng cũng có thể là màu tím vì ma pháp của mình?
"Kasumi, con không định thử kiếm sao?" Bà Onie thấy sự do dự hiện trên khuôn mặt Kasumi, lại nói.
"Sao cơ? Dạ, vâng ạ."
Khi mà Kasumi chuẩn bị rút kiếm khỏi vỏ, thì Hotaru liền lên tiếng giải thích: "Nhật Luân Kiếm còn có tên gọi khác là Sắc Biến Kiếm, chính bởi vì màu sắc của lưỡi kiếm đổi màu tùy vào chủ nhân của chúng. Trường hợp của cô bé, xem nào, tôi cũng không đoán được."
Cô căng thẳng cầm lấy kiếm, và kì lạ thay, lưỡi kiếm bắt đầu chuyển màu. Đến Kasumi cũng rất kinh ngạc, vì hoàn toàn vượt ngoài dự đoán, lưỡi kiếm có một màu đỏ như máu, không phải đỏ như ánh lửa hay ánh mặt trời, giống như thanh kiếm đã bị nhuốm máu vậy.
"Máu... Giống như màu máu vậy." Cô ngước lên nhìn thanh kiếm, thật kì lạ, đó có phải do cô là quỷ nên mới vậy không nhỉ?
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một màu như vậy." Bà Onie thốt lên.
"Tôi cũng vậy, hơi từa tựa màu đỏ sẫm, nhưng không phải, nhìn lại thế nào cũng không thấy giống."
"A, có lẽ không phải điềm gở nhưng cũng không phải điềm may, vậy là ổn rồi chứ!"
Kasumi có lẽ là trường hợp đầu tiên có màu kiếm như vậy, nhìn hơi ghê rợn nhưng cô lại có thể chắc chắn rằng nó không phải điềm gở.
Có lẽ chỉ đơn giản là do mình là quỷ?
Khoan đã, có một việc cực kì quan trọng, nếu như đi diệt quỷ sẽ tương đương với việc chúng đã nhìn thấy mặt của cô, và hơn hết chúng có tế bào của Muzan, vậy nên chỉ cần ông ấy lùng sục đi tìm mình thì chắc chắn sẽ phát hiện được kí ức của quỷ tay. Lần trước là do cô đã sơ suất rồi, hẳn là nên lấy thứ gì đó che đi khuôn mặt, nếu không Muzan mà thấy mình trong bộ dạng diệt quỷ, chắc sẽ chết mất.
Đúng vậy! Và mình cần một chiếc mặt nạ, nếu nói đẹp thì chỉ có mặt nạ Kitsune.
Bà Onie không có những chiếc mặt nạ kiểu vậy, có lẽ trước khi xuất phát đi làm nhiệm vụ cô sẽ xuống phố mua nó.
"Tạm biệt bà Mayashaki, hẹn gặp lại bà vào một ngày nào đó không xa."
"Tạm biệt Kasumi, nhớ bảo toàn chính mình."
"Dạ!"
Được rồi, hành trình của mình sẽ xuất phát bắt đầu từ giờ phút này!
__ Hết chương 11 __
* Chú thích:
- Mặt nạ Kitsune: là một loại mặt nạ truyền thống, có hình cáo (giống như mặt nạ mà Tanjiro đã đeo trong đợt thi tuyển chọn).
- Mặt nạ Hyottoko
- Nón Sandogasa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com