[7] Não cá vàng và cơ chế ngu trường tồn của Trần An Di
Ừm...
Sao tôi lại chết lần thứ hai nhỉ? Ể? Sao đầu óc tôi rỗng tuếch thế này?
Tôi cố vặn óc ra để nhớ, nhưng cứ kiểu "nhớ mày mạy mà cạy không ra". Tôi từ bỏ, vì tôi không thể để não làm việc quá sức được. Ngã người nằm xuống, tôi nhìn thấy... cả một vòm trời đầy sao.
- Lâu lắm rồi mới...
... Được ngắm sao. Tôi bị vẻ đẹp tráng lệ của những vì tinh tú xa xôi ấy làm cho há hốc cả mồm. Rất huyền ảo, rất ma mị nhưng cũng thật dịu dàng êm ả làm sao!
Ngắm sao thế này làm tôi nhớ ra một sự tích về những vì sao, cái câu chuyện mà khi còn nhỏ bà cố từng kể cho tôi nghe...
"Mỗi chúng ta, ai ai cũng có một ngôi sao nhỏ, ngôi sao đó là ước mơ của chúng ta. Những ngôi sao đó sẽ được đính trên bầu trời đêm, để mỗi khi ta lạc lối và ngửa mặt lên nhìn trời, ta sẽ thấy được ước mơ của mình...
Nhưng cũng có khi bầu trời đêm sẽ chẳng có một ngôi sao nào. Có nghĩa là rất nhiều người trong số chúng ta đã từ bỏ giấc mơ của mình. Khi đó, một ngôi sao sẽ rơi xuống và trở thành sao băng. Thông tục thường lệ khi thấy sao băng là sẽ cầu nguyện cho điều ước của mình trở thành sự thật. Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là, xã hội này chà đạp lên ước mơ của nhau để đi lên."
Hừm, có phải thế không nhỉ? Nếu là thế thì ngôi sao của tôi đâu? Không lẽ có ai đó đã chà đạp lên nó để ước mơ của họ trở thành hiện thực rồi sao?
Mà khoan đã... tôi... từ bỏ ước mơ của mình ư? Không đúng lắm. Tôi là người hiêur rõ bản thân mình nhất, và tôi không phải là người dễ bỏ cuộc!
Ừm. Sao mà khó hiểu vậy ta...
- Khó hiểu thì đừng nghĩ nữa, não bã đậu mà bày đặt hiểu sâu xa.
- Hả? S-S-S-Simon!!!
Đại ác quỷ X, phụng sự cho tà thần Lily, kẻ đẩy tôi vào cảnh khốn cùng đang ở đây. Ngay trước mặt tôi. Hắn ta ung dung nhâm nhi một ly rượu đen thùi lùi trong khi miệng khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.
- Ồ, ra ngươi còn nhớ. Ta cứ tưởng cái não chứa đầy bã đậu của ngươi chẳng còn chút chất xám nào để ghi nhớ đại danh của ta chứ!
- .... Nhớ gì chứ? Vả... vả lại! Sao ông ở đây!?
- Ra là không nhớ à? Mà thôi cũng chẳng sao, ta chẳng trông đợi gì ở một cục rác vô dụng như ngươi cả.
- Ê! Ông xúc phạm tôi đó hả? Tôi kêu cha tôi đấm ông gãy răng bây giờ!!
Hắn cười ha hả rồi vứt ly rượu sang một bên. Chiếc ly biến mất không một vết tích. Một bậc thang bằng lụa đỏ hiện ra đệm đỡ cho từng bước chân của hắn. Tiếng giày cứng đanh vang lên làm tôi khó chịu.
Chân dài có khác! Chỉ trong mấy bước chân mà đã tới được chỗ tôi ngồi rồi. Mà khoan, tôi đang ngồi bệt dưới đất mà nhỉ?
Ngộ cái là khi hắn bước lại gần tôi mới chợt nhận ra được toàn thể dung nhan của hắn. Nói chung là trong hắn cũng... điển trai đấy.
- Sao vậy? Bị ta đây mê hoặc rồi sao~
- Gớm ỉa.
Hắn ta mặc một bộ vest đen, thắt ca-vát đỏ, đi giày da cao, khá chắc là giày độn. Điểm giống ác quỷ nhất trên cơ thể hắn là cặp sừng lớn đen mịt - cùng màu với mái tóc kiểu mullet bồng bồng - chia chỉa nhiều nhánh con và một cái đuôi dài cong vút. Để mà nói thì hắn rất nổi bật, nhưng điểm nổi bật nhất của hắn nằm trên cổ và tai. Trên cổ hắn là một cái vòng cổ kì lạ có chi tiết bằng vàng, chắc chắn là vòng cổ cho chó. Còn trên tai trái của hắn thì là... rất nhiều khuyên tai hình thánh giá...
Gượm đã. Cái đéo gì cơ?
Khuyên tai hình... thánh giá ư? Chẳng phải hắn là quỷ sao?!
- Hê. Có lẽ ngươi đã đánh giá thấp ta quá rồi đó, phàm nhân thấp kém!
- Cái gì cơ? Ông... làm sao mà ông không bị thánh giá thiêu cháy được?!
Hắn ta hất mặt đầy kiêu căng nói:
- Ta là đại ác quỷ thượng cổ! Ta đã được sinh ra từ khi lũ con người các ngươi chưa tồn tại đấy!! Đúng là con người các ngươi đã nghĩ ra những phương thức để khắc chế ác quỷ ta, nhưng ngươi nghĩ mà xem! Ta vẫn tồn tại tới giờ này, điều đó có nghĩa là gì nào?
- Còn sống tới giờ này tức là ông chưa chết hả?
- Đồ ngu! Ta còn tồn tại tới giờ này, có nghĩa là những nỗ lực chống lại quỷ của các ngươi không hề hiệu nghiệm. À mà nếu nói cho đúng thì... nó cũng có hiệu nghiệm đấy! Nhưng thứ gì tồn tại càng lâu thì sẽ càng phát triển hơn. Ta cũng vậy! Ngươi nghĩ mấy thứ cỏn con như thánh giá hay bạc sẽ giết được ta sao? Nực cười! Xem nè, ta đeo rất nhiều thánh giá, nhưng ta đã chết đâu. Thậm chí ta còn rửa mặt bằng nước thánh mỗi sáng đó, a ha ha ha!!
Tôi rít một hơi thật sâu, cơ mặt giãn ra, mắt nhắm nghiềng lại, cố gắng không bật ra câu nói "cái đéo gì vậy".
Thật sự là thằng cha này mạnh tới mức nước thánh và thánh giá vô dụng với chả sao? Mụ nội mẹ nhà nó thật. Thế thì sao này tôi muốn khởi nghĩa lật đổ ổng thì phải làm sao đây?
Simon chậc miệng trong khi nhìn tôi bằng nửa con mắt khinh bỉ.
- Ngươi nghĩ lật đổ đại ác quỷ thượng cổ dễ như ăn bánh hay sao? Nói cho ngươi biết, dù có tu thêm ngàn kiếp nữa ngươi cũng chẳng bao giờ ngang hàng với ta đâu. Kể cả cái con mụ Lily cũng vậy, yếu như sên mà đòi áp chế ta ấy hả? Nằm mơ đi! Nếu không phải mụ ta có con ả Yiuer chống lưng thì ta...
Simon im bặt khi nhận ra hắn đã khoe mẽ hơi nhiều, đến mức sắp bán ra thông tin của chủ nhân mình rồi. Hắn hất mặt đi chỗ khác, tôi chẹp miệng tiếc nuối, chuyện nghe đang hay mà!
Hắn vẫn đứng đó, nhưng mắt thì lơ lãng, còn hồn phách thì thả đi chốn nào rồi chứ chẳng để tâm tới tôi. Làm tôi phải "thả bom cái bủm" để lôi thằng chả về thực tại này.
- ... Đồ bất lịch sự.
- Mà sao tôi chết vậy? Tôi không nhớ gì hết á!
- Hừm... không nhớ thật sao?_ Simon nói, hắn khụy gối xuống, đặt tay lên trán tôi.
Gần quá! Trông đẹp trai quá! Nhưng... tôi bê đê.
- Chắc là đường truyền dữ liệu ký ức về cái chết của ngươi có chút vấn đề khi tới chốn hư vô này ấy mà! Thôi được rồi, ta sẽ lấy lại ký ức cho.
Simon vỗ lấy đôi tay gầy gò của hắn. Dù đã được bọc bằng một lớp găng tay trắng nhưng tôi vẫn có thể thấy những khớp xương và gân tay hằn qua đôi găng tay đó.
Hắn gở găng tay trái ra rồi chỉa ngón trỏ vào đầu tôi. Một luồng hắc khí vây quanh, rồi tôi mơ màng lịm đi như vừa nghe tin văn bốn tiết non-stop.
Tôi bắt đầu thấy tường tận mọi sự việc trong quá khứ... rất sống động và tường tận...
... Nhưng có một thế lực vô hình đã ngăn không cho tôi mở miệng nói lấy một lời. Thế lực đó tự giới thiệu là... BKTT - người trao linh hồn cho những con chữ.
End chap 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com